Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 91-2: Yêu lại yêu 2



Editor: Uyên Xưn

- -- ---------

Sở Lăng Xuyên đỡ La Vĩ Khôn dậy, Tố Tố mở cửa, anh mang La Vĩ Khôn ra ngoài, tâm tình của cô có chút phức tạp, cô hy vọng những người yêu nhau sẽ đến được với nhau. 

Nhưng có lúc cuộc sống chính là như vậy, hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng không có cách nào ở chung một chỗ, vì Hàm Hàm đau lòng, đối với La Vĩ Khôn vừa tức vừa khổ sở, aizzz, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?

Tuần mới đến, Tố Tố trở lại với công việc, quan hệ giữa cô và Sở Lăng Xuyên rất tốt, cuộc sống tràn đầy màu sắc, có nói, có cười, tâm tình trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Sinh nhật của Sở Lăng Xuyên đã qua rồi, đành phải đợi đến sang nằm đền bù cho anh vậy.

Rất nhanh đã đến thứ sáu, về đến nhà cô liền nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố về phòng ngủ mới dám nghe điện thoại, cô không nhịn được trêu ghẹo anh: “Lãnh đạo, anh hết bận rồi hả?”

“Ừ, lãnh đạo vừa mới hết bận, lập tức gọi điện thoại cho vợ.”

“Đồng chí An Nhược Tố, ngày mai là thứ bảy, có dự định như thế nào?”

Đây là ám chỉ cô đi thăm anh, nói thẳng là được rồi, làm gì mà vòng vo như vậy, cô giả vờ không hiểu, trực tiếp cho anh mấy chữ: “Anh ngủ ngon.”

Sở Lăng Xuyên hét lên: “Em có thể thông minh một chút được không! An Nhược Tố!”

“À? Còn chưa đủ sao? Vậy anh nói xem, cho em một ý tưởng?” Tố Tố cười xấu xa, cãi vã với anh khiến cô có cảm giác chân thực.

“Nói ví dụ như, nên thăm chồng em một chút chẳng hạn, ngày mai đi luôn, hiện tại em có xe, rất dễ dàng, ban đầu học lái xe không phải có mục đích là đi đâu đó sao?”

Sở Lăng Xuyên còn bồi thêm một câu: “Bảo bối, anh nhớ em, nếu không gặp em anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, em nhẫn tâm sao?”

“Nhẫn tâm, em vô cùng nhẫn tâm.” Tố Tố nở nụ cười, bên kia Sở Lăng Xuyên cắn răng nghiến lợi, dùng giọng điệu bá đạo mà mệnh lệnh nói: “An Nhược Tố, anh lệnh ccho em ngày mai đúng giờ đến trước mặt thủ trưởng báo cáo.”

“Dạ dạ, thủ trưởng, anh lớn nhất, em xin tuân lệnh.”

“Cũng không còn gì nữa, bảo bối, lái xe chậm một chút, anh chờ em.”

“Ừ, yên tâm đi, kĩ thuật lái xe của em thì không cần phải nói, anh chờ mà đón tiếp đi.”

“Anh chờ em, được rồi, anh đi ăn cơm đây, mai gặp lại.”

Lúc đang chuẩn bị cúp máy, Sở Lăng Xuyên hạ thấp giọng nói hết mức có thể: “Bảo bối, lúc đến nhớ mang theo mũ….”

Mặt Tố Tố bỗng đỏ bừng, mà Sở Lăng Xuyên đã cúp máy, cô nhìn di động đã tắt của mình thẫn thờ lúc lâu, cái đồ sắc lang, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện này.

Tố Tố cất điện thoại rồi xuống, rồi xuống giúp mẹ làm cơm tối, làm cả sủi cảo đông lạnh để mang cho<  le quy  don  --dien=dan>      Sở Lăng Xuyên, còn thêm cả thịt bò khô, thịt nướng, đều là thứ anh thích ăn.

Bận rộn đến nửa đêm, sáng ngày hôm sau, Tố Tố dậy thật sơm, giống như trước, cô bỏ hết vào ba lô, sau đó lên đường.

Cô đi thăng đến chỗ anh, cũng không mua cái mũ gì kia, anh đừng có hy vọng, vì dù sao cô cũng muốn có thai, mũ chỉ dư thừa, huống chi, cô vừa mới hết chu kì, coi như đang an toàn.

Trước khi xuất phát cô đã gọi điện cho anh, hơn  một giờ sau, cô đã có mặt trước cổng đơn vị anh, Sở Lăng Xuyên đã đợi cô từ sớm, ghi danh xong, anh leo lên xe cô oán trách, “Xe này hơi nhỏ.”

“Chứa đủ anh là được.” Tố Tố khởi động xe, lái đi, cuối cùng Sở Lăng Xuyên cũng yên tâm với kĩ năng thành thục của cô, tiểu nha đầu này không ngu ngốc chút nào.

Anh mang cô đến kí túc xá, vừa vào cửa, anh liền ôm cô vào trong lòng, không nói hai lời trực tiếp hôn lên môi cô, bá đạo, kịch liệt, vội vàng, nóng bỏng, nội tâm cô rung động.

Cuối cùng những ngày tháng hạnh phúc cũng trở lại, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cô đã mất đi tất cả, bao gồm cả anh.

Tố Tố ý loạn tình mê, nhưng rất sợ có người xông đến, hoặc là giống như lần đầu tiên, những cấp dưới của anh ngoài cửa sổ, cô không thể cho phép, tránh né nụ hôn của anh, đẩy anh ra.

Sở Lăng Xuyên hiểu ý, kết thúc nụ hôn nóng bỏng, nhưng vẫn hôn lên mặt cô một cái nữa mới bỏ qua, bảo bối của anh, đã trở lại bên cạnh anh, thật tốt.

Cô nhìn anh, nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ, ngoài cửa có người báo cáo, cắt đứt sự thân mật của hai người, Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì, mặt không đỏ, tim không đập hỏi: “Chuyện gì?”

“Doanh trưởng, có điện thoại.”

“Đã biết.” Sở Lăng Xuyên nói xong lại tiếp tục ôm lấy Tố Tố, đôi tay anh để trước ngực cô, môi rơi trên vành tai cô, hung hăng hôn, trầm giọng nói: “Bảo bối, anh đi đây.”

Tố Tố không lên tiếng, Sở Lăng Xuyên xoay người rời đi. Cô nhìn bóng lưng anh thở dài, mặt nóng bừng, tim đập giữ dội, rõ ràng đã kết hôn lâu như vậy, tại sao mỗi lần gặp anh cô đều như vậy chứ.

Nhất là khi anh càng nhiệt tình, cô càng dễ xấu hổ, vỗ mặt nóng bừng của mình, cô tự nhủ, đã là vợ chồng, An Nhược Tố, ngượng ngùng cái gì, bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Rất lâu sau Sở Lăng Xuyên mới trở về, sắc mặt anh kém đi, cô không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đông Lâm Húc bị thương, anh phải đi thăm cậu ta.” Sở Lăng Xuyên ngồi xuống, ôm Tố Tố vào lòng, Tố Tố khẽ nhíu mày, “Bị thương? Nghiêm trọng không?”

Sở Lăng Xuyên không trả lời, chỉ là trầm mặc, lát sau mới hồi hồn, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt Tố Tố, “Nếu không em đi cùng anh đến thăm cậu ta.”

“Được, em nghe anh.”

Sở Lăng Xuyên lái xe chở Tố Tố đi, chuyện trong doanh giao lại cho chính trị viên, họ đi là buổi trưa, có lẽ khi về sẽ muộn một chút.

Đến phòng bệnh, sau khi vào phòng bệnh, chỉ thấy một người nằm trên giường, trên đầu quấn đầy băng gạc, chỉ chừa mỗi cái mặt, cánh tay bó thạch cao, một y tá đang cho cậu ta ăn cơm, còn có hai chiến sĩ chăm sóc bên cạnh.

Bọn họ thấy Sở Lăng Xuyên, giơ tay chào, Sở Lăng Xuyên đáp lễ, đến gần Đông Lâm Húc, nhìn thương thế của cậu ta từ trên xuống dưới, chân màu cau lại: “Tiểu tử cậu sao lại bị thương thành ra như vậy?”

“Anh vì sao lại đến?” Đông tử hơi nghiêng đầu, nhìn về Sở Lăng Xuyên, thấy Tố Tố sau lưng anh, “”Em cũng đến sao, anh không sao, không cần ngạc nhiên.

“Anh Đông, thương thế của anh nghiêm trọng vậy sao?”

Cô cảm thấy anh ta bị thương rất nghiêm trọng, bọn họ lúc nào cũng bị thương, không chỗ này thì chỗ khác, có thể coi như không có chuyện gì được sao?

“Không quan trọng.” Đơn giản vài chữ, giọng điệu lạnh lùng như cũ, nhưng lại lộ ra chút vô lực, không có tinh thần, trước đây thì kiên cường như một ngọn núi, còn giờ lại yếu ớt nằm một chỗ.

Sở Lăng Xuyên đặt cháo mới mua lên bàn, nhìn vào y tá, “Tôi còn sợ cậu đói bụng, xem ra đã lo lắng thừa rồi.”

Y tá kia không lên tiếng, chỉ nghiêm túc cho Đông Lâm Húc ăn cơm, sau đó mới nói chuyện: “Thân thể anh ta bây giờ rất yếu, các người ít nói chuyện, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”

Cô ta nói xong, Sở Lăng Xuyên nhìn vào Đông Lâm Húc, “Xem ra bị quản rất nghiêm khắc.”

Đông Lâm Húc làm mặt lạnh buồn bực: “Bị tội.”

Tố Tố nhớ đến thời điểm Sở Lăng Xuyên bị thương, căn bản cũng không xem là chuyện lớn, cô khôn nhịn được nói: “Anh Đông, nghiêm khắc là vì muốn tốt cho anh, anh phải phối hợp, dưỡng thương thật tốt, tranh thủ sớm ngày xuất viện.”

Đông Lâm Húc không lên tiếng, Sở Lăng Xuyên lại nói: “Aizz, vợ nói rất đúng, Đông Lâm Húc, bị thương như vậy đừng có nháo đòi xuất viện.”

“Tôi hiểu rõ nặng nhẹ, yên tâm.”

Mọi người hàn huyên mấy câu, Đông Lâm Húc bảo về, anh và Tố Tố sợ quấy rầy cậu ta nghỉ ngơi nên cũng đi luôn, tiện thể hỏi thăm bác sĩ vết thương của cậu ta, biết chỉ cần khôi phục sẽ không để lại di chứng.

Hai người chuẩn bị đi, ý tá chăm sóc Đông Lâm Húc nói: “Người bạn của anh cũng thật đặc biệt, từ hôm bị thương đến giờ không nói chuyện, hôm nay là nói nhiều nhất, quan hệ với các anh hẳn không tệ.

Anh ta có người nhà không? Nằm viện nhiều ngày vậy sao chỉ có đồng đội đến thăm, thời điểm này sự quan tâm của người nhà không cách nào thay thế được, nếu anh liên lạc được với người nhà cậu ta, hy vọng báo cho họ một tiếng.”

Người nhà cậu ta có cũng như không thôi, nhưng Sở Lăng Xuyên quyết định vẫn sẽ gọi cho ba cậu ta, hi vòn người làm ba như ông ta có thể đến thăm Đông Lâm Húc một chút. “Tôi hiểu rồi, phiền đồng chí chăm sóc Đông Lâm Húc.”

Y tá trả lời rất dứt khoát: “Đó là đương nhiên, đây là chức trách của tôi.”

Sở Lăng Xuyên và Tố Tố trở về, hai người vẫn chưa nói gì, Tố Tố cho là anh đang lo lắng cho Đông Lâm Húc nên quay sang an ủi: “Anh đừng lo lắng, Lâm Húc rồi cũng tốt thôi, xuất viện khẳng định lại khỏe mạnh như rồng hổ.”

Sở Lăng Xuyên không lo lắng vấn đề bị thương của cậu ta, mặc dù anh không muốn nhìn thấy đồng đội mình bị thương, đổ máu hy sinh, nhưng bác sĩ cũng nói qua là thương thế sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này.

Chỉ là anh khẽ than thở: “Em nói cậu ta khi nào mới giống như anh, có một bà xã bảo bối ở nhà tốt như vậy.”

“Em sao, anh thật biết tâng bốc.” Tố Tố chế nhạo anh, cô nhớ đến lời của y tá, “Em cảm thấy Đông Lâm Húc đáng thương, không có ba mẹ thương yêu, không có gia đình ấm áp, nhất định rất cô độc, Đáng tiếc anh ta và Tiểu Chu không thể, bên cạnh em cũng không còn ai thích hợp để giơi thiệu, aizzz.”

“Từ từ lưu ý, không tin núi băng kia không ai bắt được.” Sở Lăng Xuyên tăng tốc độ xe trở về đơn vị, mới đến kí túc xá đã bị người ta gọi đi, đành tiếp tục làm việc.

Thông tín viên báo cho Tố Tố phòng ngủ đã thu dọn xong, Tố Tố dọn quần áo bẩn của Sở Lăng Xuyên đi giặt, sau đó cùng vợ chính trị viên đi chợ làm cơm.

Sáu giờ, thức ăn chuẩn bị xong xuôi cũng là lúc Sở Lăng Xuyên về, anh không nhịn được tán dương, “Có vợ thật tốt, vợ vất vả rồi, đến đây, anh có quà cho em.”

uyênxưn___Truyện được đăng tại ____uyenxun 

Tố Tố đặt đũa lên bàn: “Quà gì vậy?”

Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố thật chặt, hôn chính xác lên môi cô, một lúc sau, khi đã thỏa mãn mới buông cô ra.

Tố Tố lườm khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của anh, đã bảo cho quà còn đòi chiếm tiện nghi, “Mau ăn đi, đều nguội cả rồi.”

Cơm tối có món sủi cảo và thịt bò khô mà Tố Tố mang đến, Sở Lăng Xuyên ăn rất nhiều, xong xuôi anh tự động đi rửa bát.

Tối nay anh phải trực, cho nên muộn mới trở về. Tố Tố không ngủ được, cô không cởi quần áo, khoác chăn, ngồi trên giường xem ti vi chờ anh trở lại.

Chợt điện thoại vang lên, không phải của cô, là của anh, đã trễ thế này ai còn gọi đến vậy, cô cầm lên nhìn, số này có chút quen, Tố Tố lưỡng lự một chút rồi nhớ ra.

Số này không phải của Tô Tuệ Vân sao, cô ta đã từng gửi tin nhắn cho cô nên cô còn chút ấn tượng, cô không khỏi nổi giận, người phụ nữ này, khuya như thế này còn dám gọi cho chồng cô sao? Chẳng lẽ bọn họ âm thầm liên lạc.

Sắc mặt cô đen lại, trong lòng hết sức ngột ngạt, cô vốn không muốn nhận, nhưng đối phương thề không bỏ qua, dưới cơn nóng giận, cô nhận, nhưng không nói gì, chỉ nghe đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tô Tuệ Vân: “Lăng Xuyên, ngày mai cậu có thời gian rảnh không? Gặp nhau được không?”

Chết tiệt, Tố Tố nổi cơn thịnh nộ, gặp cái em gái cô, đó là chồng tôi, cô cho là muốn gặp thì gặp à, sao có thể có loại phụ nữ như vậy, không biết cái gì là xấu hổ ư, rõ ràng Sở Lăng Xuyên đã cự tuyệt cô ta rất rõ ràng rồi, làm gì mà cứ quanh quẩn bên người ta như âm hồn bất tán như vậy: “A, là Tô Tuệ Vân sao?”

Cô ta sửng sốt một chút, không ngờ là Tố Tố nghe điện thoại, cô ta chỉ hỏi thăm được Sở Lăng Xuyên đã diễn tập xong, tuần này trực không về nhà, mà anh và vợ đang chuẩn bị ly hôn, nhưng không biết họ đã làm lành, “Tại sao lại là cô, Sở Lăng Xuyên đâu?”

“Anh ấy đang ở đâu hình như không hề có quan hệ với cô, anh ấy không rảnh, cũng không có hứng thú nghe điện thoại của cô, cho nên bảo tôi nói chuyện.

A, còn nữa, về sau cô đừng gọi điện cho chồng tôi nữa, bởi vì tất cả cuộc gọi của cô sẽ tự động chuyển đến máy tôi, cô không chê tôi phiền, tôi nhất định sẽ tặng cô một khóa học giáo dục tư tưởng tốt nhất.

Còn nữa, tôi rất trịnh trọng nói cho cô biết, anh ấy không rảnh gặp cô, cho dù có thời gian cũng không gặp, bởi vì thời gian của anh ấy là dành cho tôi, còn nữa, phá hoại gia đình người ta, cô thật đạo đức nhỉ, đồ mặt dầy, đừng tự biến bản thân mình thành trung tâm….”

“Cô….”

“Cô cái gì mà cô, tắt máy rồi mà đi ngủ, hay muốn tiếp tục giáo dục, ngày mai cứ gọi đến, tôi theo tới cùng. Bây giờ cứ như vậy đi, cúp máy.”

Tố Tố tắt máy, còn Tô Tuệ Vân bên kia nổi đóa. Tố Tố đổi điện thoại của cô cho Sở Lăng Xuyên, điện thoại của cô có danh sách đen, cô trực tiếp thêm số điện thoại nào đó vào danh sách.

Tâm tình vui vẻ của cô bị Tô Tuệ Vân làm ảnh hưởng, Tố Tố đen mặt, khoanh chân ngồi trên giường, tự nhủ, ngàn vạn lần không được để người phụ nữ kia làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, cô cố gắng bình ổn lửa giận, đột nhiên Sở Lăng Xuyên đẩy cửa tiến vào, thấy Tố Tố ngồi như thế thì có chút ngạc nhiên: “Bảo bối, em làm gì vậy? Ngồi thiền sao?”

Tố Tố lườm anh, cái người này không biết mang tới bao nhiêu đào hoa, cô hít vào thở ra, rồi sau đó mới để ý đến anh: “Nói lời vô nghĩa làm gì, còn không lên đây làm ấm chăn.”

“Dạ!” Sở Lăng Xuyên cực kì tình nguyện, hiện tại, việc anh cần làm lúc này là đem người phụ nữ này đặt dưới thân, làm lại làm, yêu lại yêu, hơn nữa không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.

Soàn soạt mấy cái, quần áo đã bị cởi ra, anh bước lên giường, giang hai tay gấp gáp muốn ôm lấy Tố Tố, đẩy cô xuống.

“A!” đầu Tố Tố cụng vào tường, đau đến mức thiếu chút nữa khóc lên, hoa hết cả mắt, đôi mắt rưng rưng, cô thật sự muốn nổi cáu.

Sở Lăng Xuyên sợ hết hồn, anh vội vàng hấp tấp đỡ cô dậy xoa đầu cho cô, chột dạ nói: “Bảo bối, có phải rất đau không? Anh không cố ý, thật sự không cố ý.”

“Ô…. Sở Lăng Xuyên, em hận chết anh!” Tố Tố che đầu nơi bị đụng vào, vừa giận vừa gầm lên: “Bà đây đụng gáy, anh xoa trán làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.