Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 92-1: Bị anh …



Editor: Uyên Xưn

- -- -------

Tố Tố nói xong, hai ngươi đều nở nụ cười, nhưng rất nhanh Tố Tố lại khóc vì đau.

Sở Lăng Xuyên vội vàng tìm vị trí giúp cô xoa, cô vừa tức vừa buồn cười, đánh vào tay anh mấy cái để phát tiết, Sở Lăng Xuyên dụ dỗ cô: “Bảo bối, ngoan, chớ lộn xộn, anh xoa cho em, nếu không lại sưng lên.”

Nhưng anh xoa mạnh khiến cô rất đau, Tố Tố không nhịn được kêu lên: “Đau, nhẹ một chút, nhẹ một chút…..A, anh xoa mạnh như vậy, chậm thôi, ô ô…… Bà đây chết trong tay anh mất thôi.”

Vì để cô không bị sưng lên, Sở Lăng Xuyên chỉ có thể cứng rắn, anh xoa nhẹ nhất rồi nhưng cô vẫn kêu thê thảm vậy là sao, anh đằng hắng một cái để nhắc nhở: “Bảo bối, em không sợ hàng xóm hiểu lầm, lát nữa kêu to hơn nữa anh cũng không có ý kiến.”

Tố Tố quên cả đau, mặt nóng rực lên, tức giận cắn tay anh, người đàn ông này, bây giờ còn nghĩ như thế được. Cắn anh, cho anh biết cái gì là đồng cam cộng khổ, bà đây đau anh cũng phải đau.

Dĩ nhiên, Tố Tố không cắn quá sức, nhưng anh xoa chạm phải chỗ cô đau, nên miệng cô lại dùng sức, Sở Lăng Xuyên cố nhịn đau, thậm chí còn xoa chỗ đó mạnh hơn.

“Bảo bối, nhịn một chút.”

Sở Lăng Xuyên ân cần cả nửa ngày, cô đối với anh vừa bực vừa hận, gấp như vậy, thiếu chút nữa thì cô bị đụng đến ngất đi.

Sở Lăng Xuyên buồn bực, vốn dĩ là kích tình, không ngờ khiến Tố Tố va phải tường.

“Bảo bối, còn đau không?”

Sở Lăng Xuyên cố gắng xoa nhẹ tay, anh hơi chột dạ, cố gắng không nhìn vào đôi mắt Tố Tố.

Đúng là anh oan uổng, anh đâu có cố ý, hơn nữa cô còn cắn tay anh một cái, còn nguyên dấu răng, Tố Tố cũng không so đo với anh, kéo tay anh ra: “Đã hết đau rồi, tắt đèn đi ngủ thôi.”

Cô còn oán hận rên lên: “Tại sao người bị thương luôn là em, tại sao, tại sao vậy?”

“Bảo bối, lần sau anh sẽ cẩn thận, đừng tức giận nữa.” Sở Lăng Xuyên không đi tắt đèn, tay anh vuốt ve eo cô, rơi chính xác vào nơi mềm mại trước ngực.

“Chỉ là, bảo bối, đi ngủ lúc này có phải hơi sớm hay không?”

“Sắp mười giờ rồi mà còn sớm sao?” Tố Tố đè bàn tay đang làm loạn của anh lại, cô còn không biết nội tâm gian xảo của anh sao, chắc chắn lại nghĩ không đứng đắn rồi.

Cô chính là không đồng ý đấy, chỉ vì anh mà đầu cô cũng bị PK rồi.

Sở Lăng Xuyên nào chịu bỏ qua, tay hướng về uyen,leqd.xun.diendan, phía quần Tố Tố: “Ngủ còn mặc quần áo, không khó chịu sao?” Anh nhanh tay làm rớt quần cô.

Tố Tố lạnh, hai chân dựa sát hơn vào người anh, thế nhưng đây là cơ hội cho Sở Lăng Xuyên, trong mắt anh, đây là trêu đùa và hấp dẫn.

Sở Lăng Xuyên đang muốn cởi nốt quần trong của cô, Tố Tố khó chịu lẩm bẩm: “Tiểu Xuyên, đầu em bị thương, ai nha…. em choáng quá...”

Anh dừng tay xem lại đầu của cô, bởi vì anh kịp thời xoa cho nên không sưng to lên, “Có muốn đi khám một chút không?”

“Không cần, ngủ một giấc là tốt rồi.” Tố Tố nhắm mắt lại, còn thúc giục anh, “Đi tắt đèn!”

Bây giờ anh mà còn dám xuống tay với cô thì đúng là không có nhân tính.

Bất đắc dĩ, Sở Lăng Xuyên đành phải đi tắt đèn, anh nghĩ đến đầu của cô cho nên tạm thời bỏ qua vậy, chỉ là, hy vọng đừng để anh làm ninja rùa cả đêm, anh là sói đói bụng rất lâu rồi, thịt đến miệng sao có thể buông tha như thế.

Đêm khuya, hai người ôm nhau ngủ, không biết đã trải qua bao lâu, trong giấc mơ, Tố Tố cảm thấy có người giày vò mình, quấy rối khiến cô không ngủ được.

Tố Tố không mở nổi mắt, nhưng cô vẫn biết trời còn chưa sáng, trong bóng tối, có một người đè lên cô, không cần nghĩ cũng biết là Sở Lăng Xuyên.

Cô im lặng, đẩy anh ra theo bản năng, tuy nhiên chỉ phí công, thân thể cô chưa thực sự thích ứng, có chút gian nan nghênh đón anh.

Giấc ngủ tốt bị quấy rầy, Tố Tố không thoải mái rầm rì, Sở Lăng Xuyên thoải mái gầm nhẹ, hôn lên môi cô, dẫn dắt cô theo tiết tấu của anh.

Anh kịch liệt yêu cầu, cô dần dần tỉnh táo, cô nở rộ dưới thân anh, lửa nóng dây dưa, kịch liệt đoạt lấy. 

Cuối cùng cô cực hạn vui thích, trong ánh sáng mờ mờ, cô cảm thấy có người cầm khăn giúp cô lau chùi nơi đó, cô cũng không quản được nhiều, cô buồn ngủ.

Sáng hôm sau, Sở Lăng Xuyên dậy trước, anh đặt một nụ hôn lên mặt cô, sau đó mới rời khỏi phòng, Tố Tố ngủ quá say, nụ hôn của anh, cô không có bất kì cảm giác gì.

Ban đêm ngủ không ngon, cho nên, Tố Tố ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại, tầm mắt cô rơi thẳng tắp vào ánh mắt thâm thúy mê người.

Không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo, môi cô đã bị anh chiếm đoạt, cùng nhau dây dưa, anh chơi đùa trong khoang miệng cô, mút, liếm, sau một hồi mới miễn cưỡng rời khỏi, bàn tay anh thăm dò vào trong chăn, rơi trên da thịt tinh tế của cô, ánh mắt chứa đựng thỏa mãn, khóe miệng khẽ cong, cưng chiều nói: 

“Bảo bối, em còn có thể ngủ?”

Tố Tố cầm cổ tay anh lên nhìn, sắp mười hai giờ rôi, cô quả thật còn có thể ngủ, cô thành ra như vậy là do người nào, rạng sáng ngủ không yên, còn phải thỏa mãn thú tính của anh, cô lườm anh, mà Sở Lăng Xuyên trực tiếp đáp trả bằng một cái hôn sâu.

Thật hết cách với người đàn ông này, Tố Tố không muốn dậy, Sở Lăng Xuyên đợi cô dậy vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cơm, anh hôn khẽ lên mặt cô: “Bảo bối, ăn cơm.”

Tố Tố bị râu của anh cọ đau, đưa tay bưng mặt anh nhìn kĩ, “Sao anh không cạo râu, ghim hết lên mặt em rồi.”

Thế nhưng anh còn cố ý cọ lên mặt cô: “Ăn xong rồi cạo.”

Hai người ngồi ăn chung, rõ ràng thức ăn giống nhau, nhưng cô ăn một miếng của anh, anh ăn một miếng của cô, rất nhanh thức ăn đã hết, Tố Tố thu dọn, còn Sở Lăng Xuyên đi cạo râu.

Cô nên về rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, cô hỏi anh: “Tuần sau anh có thời gian về nhà không?”

Sở Lăng Xuyên đi từ nhà vệ sinh ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có, nhưng cũng không thể nói chính xác.”

“À.” Tố Tố buồn bực đáp, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy ra chục cái bật lửa đưa cho anh, “Sở Lăng Xuyên, anh mà làm mất đồ của em thì cẩn thận….”

Anh nhìn mấy cái bật lửa trong tay, nhớ lại cái bật lửa lúc trước rơi vào tay Tô Tuệ Vân, anh có chút chột dạ, sau đó đứng nghiêm bảo đảm, “Lần này tuyệt đối sẽ không mất! Xin vợ yên tâm.”

“Hừ, tin anh một lần vậy.” Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên ôm vào lòng, anh khẽ hôn lên mặt cô, trầm giọng nói: “Bảo bối, tin tưởng anh, nhất định.”

“Anh nằm mơ đi, không đứng đắn.” Tố Tố đấm lên ngực anh, vòng tay ôm lấy anh, cô không muốn về, làm sao bây giờ.

Đến lúc Sở Lăng Xuyên chuẩn bị làm việc, anh sắp xếp đưa cô ra ngoài, đến cửa thì xuống xe.

Lúc này bộ dạng của Sở Lăng Xuyên khác hẳn với khi hai người ở chung, nghiêm chỉnh đàng hoàng nói: “Trên đường chú ý an toàn, được rồi, đi đi.”

Tố Tố vươn tay ra, nhéo cánh tay anh, còn làm mặt quỷ với anh, nén cười, hạ thấp giọng nói: “Thật là, còn giả bộ nữa.”

Sở Lăng Xuyên đằng hắng một tiếng, quay lại nhìn binh sĩ đứng sau mình, trợn mắt với cô, dd.le.quy.don  cố làm ra vẻ nghiêm nghị: “Đàng hoàng một chút! Tiểu nha đầu! Lái chậm một chút có biết không?”

“Dạ!” Tố Tố trả lời không đúng tiêu chuẩn, còn cố ý tặng một nụ hôn gió, chứng kiến bộ dạng quẫn bách của anh, rồi mới khởi động xe rời đi.

Sở Lăng Xuyên đưa tay chỉnh lại mũ, trong lầm chửi thầm, yêu nữ, để xem lúc về ông đây thu thập thế nào, đợi đến khi xe cô đi xa anh mới xoay người đi vào trong doanh.

Tố Tố về đến nhà, đầu tiên là gọi điện thoại báo cho Sở Lăng Xuyên một tiếng, nhưng đường dây bận, sao lại thế này, nói chuyện với ai mà lâu như vậy.

Cô đi tắm rửa trước, sau đó sử dụng điện thoại bàn gọi cho anh, ngay lúc đó, điện thoại của cô vang lên, cô đặt máy bàn xuống trước, chạy lại xem.

Nhìn số điện thoại lạ, cô bối rối nghĩ, một lúc sau mới nhớ ra là hôm qua trong lúc cô tức giận vớ Tô Tuệ Vân đã đổi sim điện thoại của cô với anh.

Hôm nay cô lại quên mất chuyện này, cầm điện thoại của mình về, trách không được đường dây bận suốt, thì ra chính mình gọi vào số của mình.

Số đen rồi, cô gọi vào số của mình, không đợi cô nói chuyện, bên kia truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên: “Bảo bối, em lại chơi trò gì vậy, sao điện thoại của anh lại toàn là số của em?”

Tố Tố không muốn nhắc đến Tô Tuệ Vân, cũng không muốn để cho anh biết lòng dạ cô hẹp hòi, vì không muốn Tô Tuệ Vân gọi cho anh nên mới làm vậy.

“Cái đó, ngày hôm qua nhàm chán nên em đổi điện thoại dùng một chút, sáng nay quên mất chuyện này, lại cầm điện thoại của em về, làm thế nào bây giờ, hay em mang cho anh, sẽ không làm trễ nải chuyện của anh chứ?”

Sở Lăng Xuyên lại nói: “Không cần, nếu có người tìm anh, em cứ nói gọi đến phòng làm việc của anh, hoặc gọi vào số của em cũng được. Cuối tuần anh sẽ về một chuyến.”

Nghe anh nói như vậy, Tố Tố cũng yên lòng, “A, vậy được, có người gọi đến, em thay anh nhận, anh cũng đừng nói em xâm phạm riêng tư nha.”

“Anh ở trước mặt em có riêng tư sao, được rồi bảo bối, anh đang bận, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Ừ, chú ý thân thể.”

“Được rồi, yên tâm đi vợ. Em ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt. Bảo bối, hẹn gặp lại, nhé……….” Đầu dây bên kia, Sở Lăng Xuyên vẫn còn nhé một chút, Tố Tố cười thầm, cúp máy, ra phòng khách với mẹ.

Cứ như vậy, Tố Tố dùng điện thoại của anh, anh dùng của cô, nếu có người gọi cho anh, cô bảo họ gọi vào phòng làm việc, hoặc là số cô, đa phần người gọi là đàn ông, mà Tô Tuệ Vân cũng không quấy rầy nữa, có lẽ vì cô đã liệt vào danh sách đen, cũng có thể là cô ta sợ cô.

Hàm Hàm và Tiểu Nhiên gọi cho cô, biết được cô và anh đã làm lành, họ đều rất vui mừng, Tiểu Nhiên tìm việc để nuôi con, đứa bé do hai ông bà chăm sóc cũng khổ cực rồi, chỉ là, đối với họ, khổ cực nhưng vẫn vui mừng.

Cũng không biết cuộc sống của Hàm Hàm ra sao, chung sống với chồng như thế nào, hôn lễ khi nào thì tổ chức, đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm.

Ba người hẹn nhau vào thứ năm sau khi Tố Tố tan việc, vì thứ sáu Sở Lăng Xuyên về rồi.

Địa điểm hẹn nhau là một nhà hàng khác, Tố Tố đến trước, tự tìm chỗ ngồi chờ Hàm Hàm và Tiểu Nhiên, khoảng năm sáu phút sau, hai người cùng đi vào, cô cười vẫy họ lại.

Lại gần, Tiểu Nhiên trêu ghẹo cô: “Ơ, tốt rồi hả, đúng là khác hẳn, rạng rỡ giữa mùa đông, đến cả nụ cười cũng không giống.”

“Có ý gì, ngày thứ nhất biết tớ à, nụ cười như thế không động lòng người sao?” Tố Tố không khiêm tốn chút nào, dù sao ba người ở chung một chỗ đã quen rồi, đều tự luyến như nhau, nói chuyện đều không cấm kị.

Hàm Hàm xoa nắn gương mặt Tố Tố, “Dạ, cậu ngọt nhất, chắc là rơi vào hũ mật rồi.”

Tố Tố đẩy tay Hàm Hàm ra, hỏi vấn đề cô suy nghĩ lâu nay, “Hàm Hàm, cậu thì sao, chung sống với vị kia thế nào, anh ta có đối xử tốt với cậu không?”

“Hai người bọ tớ, nói như thế nào đây, tương kính như tân, yên tâm đi, tớ rất tốt.” Hàm Hàm lại nhìn về Tiểu Nhiên, “Tiểu Nhiên, con gái cậu thế nào, mới hai tháng mà mẹ ruột đã phải đi làm sao?”

Vừa nhắc đến con gái bảo bối, Tiểu Nhiên mặt mày hớn hở, “Tất nhiên càng ngày càng dễ nhìn, chính xác là một cô nương xinh đẹp, vì bảo bối nhà tớ, tất nhiên phải nhanh chóng kiếm tiền mua sữa rồi.”

Ba người đều vui vẻ, Tố Tố hạnh phúc với Sở Lăng Xuyên, Hàm Hàm có cuộc sống mới, Tiểu Nhiên vạn sự sung túc, có lẽ cũng không tệ.

Chỉ có những đau đớn trong lòng bọn họ tự biết, chỉ là, con người không thể mãi nghĩ về những chuyện không tốt kia, ngày qua ngày phải tự mỉm cười đối mặt.

Họ ăn cơm, trò chuyện về Hàm Hàm, không biết bao giờ cô ấy mới cử hành hôn lễ, cô ấy chỉ nói quá bận, và hôm nay phải trở về nhà mẹ, chồng cô ấy không có ở nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.