Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 29: Chương 29




Về đến nhà, anh lăn đùng ra ngủ và trước khi ngủ anh cũng không quên đe dọa cô nếu như cô còn có ý định “bỏ nhà” đi nữa.
Nửa đêm, cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được, chính cô cũng không hiểu vì sao lại như thế. Bực mình, cô ngồi bật dậy, đi lấy cốc nước uống. Vô tình cô đi ngang qua căn phòng “cấm”, cánh cửa khép hờ làm tính tò mò của cô trỗi dậy, bỏ ngoài tai hết những lời anh cảnh báo lúc sáng…cô đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa vào.
Két…
Thanh âm ảm đạm của cánh cửa khi cô vừa đẩy nhẹ vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo làm cô khẽ rùng mình. Trăng sáng rọi qua khung cửa sổ, mọi vật vẫn như lúc sáng khi cô bước vào. “Căn phòng búp bê” theo cô là thế vì mọi vật dụng kể cả màu sơn tường tất cả đều là màu hồng. Cô cảm thấy…căn phòng trở nên âm u hơn giữa màn đêm, rất khác so với lúc sáng.
Cô đưa mắt nhìn về chiếc tủ gỗ, khung hình bằng gỗ vẫn nằm đó, vẫn úp xuống như lúc sáng như chưa từng có bàn tay nào đụng vào. Tính hiếu kỳ của cô thôi thúc cô bước lại gần đó, khẽ đưa tay cầm khung hình lên.
Cô khá bất ngờ khi nhìn vào tấm hình, một người con gái xinh đẹp, một nét đẹp thuần khiết mà lần đầu tiên cô được nhìn thấy. Cô gái mặc chiếc đầm voan trắng tung tay trong gió, mái tóc dài màu hạt dẻ nhảy múa theo cơn gió. Môi nở một nụ cười.
-Chị ấy có một nụ cười thật đẹp phải không ?
-Phải! Nụ cười thật thánh thiện. – Cô nói khẽ, nhưng rồi chợt nhận ra người có mặt ở đây không chỉ mình cô. Cô quay lại…
-Nhã Đan!
-Chào chị dâu! – Con bé nở một nụ cười mĩm chào cô.

-Em về khi nào thế ? – Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi còn gì. Sao nó lại về vào giờ này chứ ?
-Em cũng vừa mới về, định lên phòng ngủ nhưng thấy cửa phòng mở nên vào xem. Cứ tưởng là…- Con bé ngập ngừng như nhận ra mình sắp nói một điều không nên nói. – Mà sao chị lại ở đây ? – Con bé nhanh nhẹn nói lãng sang chuyện khác.
-Chị…chị… - Cô ấp úng không biết trả lời thế nào. Cô vào đây cũng vì tính tò mò mà thôi chứ đâu có việc gì.

-Em nghĩ chị nên trở về phòng thì tốt hơn. Nếu như anh hai thức dậy mà không thấy cô vợ yêu dấu bên cạnh thì chắc sẽ la ầm lên cho xem. – Nhã Đan đưa tay lên bụm miệng cười trêu cô.
-Lâu ngày không gặp, em vẫn như xưa, bản tính trêu chị không hề thay đổi. – Cô đặt khung hình xuống như ban đầu, khoanh tay nhìn Nhã Đan.
-Hì! Thôi chị mau về phòng đi.
-Ừ. Mà em cũng ngủ sớm đi nha. – Cô dặn con bé rồi bỏ về phòng.
Đợi khi bóng cô vừa khuất Nhã Đan mới thở phào nhẹ nhõm, cô bé bước vào phòng, đưa tay đặt lên khung hình. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt ngây thơ đáng yêu của con bé. Đằng sau cô gái trong bức hình là một câu chuyện dài mà cô đâu hề biết.
-Giá như chị chưa từng xuất hiện! – Con bé tự nói thầm.
Rồi Nhã Đan bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại và xách vali lên trở về phòng. Một chuyến đi dài khiến cho cô bé cảm thấy khá là mệt mõi.
***
Chiếc PS chạy bon bon trên đường, từ khi xuất phát đến giờ cả hai đứa, không ai nói câu nào. Đột nhiên nó lên tiếng:
-Hôm qua, bà không sao chứ ? – Nó lo lắng hỏi.
-Không. – Cô đáp.
Bây giờ cô không còn tâm trí nào để nói chuyện với nó nữa, vì cô đang nghĩ đến cuộc hẹn vào giờ tan học. Cô không biết sẽ có chuyện gì xảy ra không, nhưng nếu lỡ như có đánh nhau thì cô cũng không sợ, vì cô cũng có vài thế võ phòng thân.
Cô cũng không muốn học võ gì đâu, tất cả là do ba và mẹ cô bắt ép đấy. Họ sẽ đồng ý cho cô đi du học nếu như cô chịu tham gia khóa học võ taekwondo. Và cô cũng tham gia khóa học được 2 năm, tức là khi cô còn học lớp 7. Trong vòng 2 năm học hỏi, cô cũng nắm không ít thế võ phòng thân. Và cũng nhờ đó mà cô có thể tránh chiếc phi tiêu một cách dễ dàng do “người con gái bí ẩn” “tặng” cô vào ngày đầu tiên đi học.

Chợt tiếng thắng xe vang lên kéo cô trở về thực tại. Cô bước xuống xe chờ nó cùng lên lớp. Hôm nay trường cô có vẻ sôi nổi hơn ngày thường. Mọi người tụm năm, tụm bảy lại bàn tán về sự xuất hiện của cô người mẫu mới của công ty Kaysion. Họ vẫn còn ngỡ ngàng về sự xuất hiện đột ngột của “cô người mẫu bí ẩn” này.
Những lời tán dương vang lên không ngớt và cũng không thể thiếu những lời phê bình đố kị của đám nữ sinh đan xen. Cô cảm thấy chuỗi ngày dài đầy mệt mõi của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
-Thanh! Bà sắp trở thành người nổi tiếng rồi đấy. – Ánh Tuyết từ đâu lù lù xuất hiện, huých và tay cô làm cô giật cả mình.
-Thôi cho tôi xin đi, nổi tiếng kiểu này tôi không có tham đâu. – Cô đáp và cũng không quên lườm nó một cái tóe lửa.

Giờ nghỉ trưa, nó và cô mang thức ăn ra sau khuôn viên trường để ăn, vì ở đây ít có người lui tới, và nơi đây không khí thật trong lành, thích hợp với tụi nó hơn là không khí ồn ào, náo nhiệt ở căn-tin.
Từ khi vào tiết học cho đến giờ, mọi chuyện có vẻ vẫn ổn. Cô không thấy chuyện gì bất thường cả. Bất chợt, cô nhớ tới anh, à mà nhắc tới mới nhớ, sáng giờ cô chưa gặp mặt anh, mặc dù biết là xuất hiện trước trường là một việc khó, anh sẽ gặp phải rắc rối ( nữ sinh đó, nói vậy chắc các bạn đã hiểu ^^ ), nhưng không lẽ anh không đến hỏi thăm cô dù chỉ một câu sao ?
Cô tức giận, trút hết vào ổ bánh mì cầm trên tay, cô vừa ngấu vừa nghiến để hả giận. Cô có cảm giác như anh không quan tâm đến cô.
-Này, này, này, bà có ăn không thì bảo. Chứ đừng có làm như thế…tội nghiệp ổ bánh mì đó lắm. – Nó ngồi bên cạnh, trừng mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên. Vì lần đầu tiên nó được nhìn thấy cô “hận” đồ ăn đến thế.
-Hứ, đang bực mà còn gặp bà, bực lại càng bực hơn nữa. Bộ một ngày bà không chọc tôi tức đên lên được là ngày hôm đó bà ăn không ngon ngủ không yên à ? – Cô lườm nó một cái rồi trở lại “gặm nhấm” ổ bánh mì một mình.
-Haha...Đúng thế đấy. - Nó ngoác miệng lên cười làm cô tức điên lên thiếu điều là nhét nguyên ổ bánh mì vào miệng nó cho nó khỏi phải cười nữa rồi.
***

Vào giờ ra về, cô và nó cùng nhau bước ra khỏi trường. Chợt cô nhớ đến “buổi hẹn” ngoài dự kiến đó, cô suy nghĩ tìm cách nói khéo với nó để cho nó yên tâm mà về trước.
-À! Tôi quên mất, lúc sáng Thiên Vương có hẹn với tôi về chung. Mà nãy giờ chưa thấy anh ta đâu…thôi tôi ở lại đợi ổng. Bà về trước đi nha. – Cô nhanh nhẹn kím cớ nói khéo.
-Vậy hả ? Vậy tôi về trước, bà ở lại cẩn thận nha. Có gì cứ gọi cho tôi á. – Quả nhiên nó không một chút nghi ngờ gì.
Sau khi chào tạm biệt nó xong, cô lẳng lặn bước về phía sau trường học, nơi mà "cô gái ấy "hẹn với nó.
Cô bước từng bước đi ra sau trường. Khi đến tới nơi, cô hơi bất ngờ vì không có ai ở đây cả. Theo lẽ thường thì cô gái ấy phải ở đây trước khi cô đến chứ. Sao lại…
Bộp…
Đột nhiên từ đâu một cơ đau buốt ùn ùn kéo đến ở sau gáy. Và rồi cô trở vào trạng thái hôn mê bất tỉnh không biết gì cả. Phía sau, một cô gái xinh đẹp, sắc xảo…trên tay cầm thanh gỗ. Cô ta vứt thanh gỗ đó xuống đất, ánh mắt nhìn Thanh đầy căm hận, trên môi cô ả nở một nụ cười đầy quỷ dị.
Cô ả búng tay cái tóc. Từ đâu một đám người, (nam nữ đều có) chừng khoảng mười mấy người đi lại. Cô ả liếc nhìn nó, chỉ đợi có thế…một người thanh niên trong đám người đó bước lên, thô bạo vác nó lên vai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.