Cô ''Dâu'' Giả Mạo

Chương 13: Song nayeon



Jungkook hôm nay thức dậy trễ hơn mọi hôm, cũng không có gì đặc biệt lắm, cậu vốn là sâu ngủ rồi, chẳng qua hôm nay không có cái giọng oang oang của Taehyung gọi cậu dậy mà thôi.

Nhưng khi thức dậy rồi, Jungkook mới thẩn thờ chợt nhận ra, trong người cậu vô cùng trống vắng, cái cảm giác cực kì khó chịu này mãi chưa chịu dứt cho đến khi cậu bước vào trong phòng tắm.

Đôi mắt đầy mâu thuẫn khi nhìn bản thân mình qua ảnh phản chiếu trong gương. Hôm nay, cậu đột nhiên thức dậy cho dù không có Taehyung gọi. Chưa kể trước kia, nếu như không có ai gọi cậu dậy thì có chết cậu cũng chẳng thức.

Huống hồ lúc này đây, cậu đang hoàn toàn tỉnh táo.

Có lẽ một phần do quen rồi, hoặc không thì trong tâm thức luôn luôn chờ đợi một thứ gì đó, chờ đợi cái thanh âm trầm thấp gọi cậu dậy. Đến khi không nghe thấy nó, thì vô tri vô giác thức dậy mà tìm kiếm.

Thôi đi, đời nào Jeon Jungkook này lại thế.

Trong suốt 20 năm qua, cậu chưa từng hành xử như vậy bao giờ.

Phải, có lẽ do hôm nay nóng, ngủ có đôi chút khó chịu nên mới thức dậy thôi.

Chợt cười khẩy, Jungkook tự đưa tay tát vào má mình một cái.

”Jeon Jungkook, mày cũng nên học cách tự dậy sớm đi, lớn rồi!”

Bởi vì sau khi bản hợp đồng này kết thúc, thì vĩnh viễn sẽ không còn thanh âm của người đó gọi cậu dậy thêm một lần nào nữa. Vì vậy phải học cách mau mau sớm, sau này cũng không thể nhờ Jimin hay mẹ mình được nữa. Nếu sau này thằng Jimin có đi lấy vợ hay mẹ có chuyện gì xảy ra, chẳng nhẽ cứ mãi nhờ vào họ như thế?

Phải, học cách đi Jungkook, trưởng thành hơn đi.

Nhưng chính xác hơn, là vì Jungkook đang muốn mình trở nên mạnh mẽ sau khi bản hợp đồng này kết thúc. Vì cậu không muốn thua Taehyung, không muốn mình là đứa dựa dẫm vào anh ta.

Để rồi quên người ta cũng không được.

Yếu đuối, càng không thể yếu đuối.

Để rồi sau này phải hối hận đi rất nhiều. Rất nhiều.

”Cô ơi, hôm nay tôi không ăn sáng, cô có thể ăn hoặc không thì phiền cô dọn vào giúp tôi nhé? Xin lỗi”

Jungkook chụp lấy cái bánh ngọt trên đầu tủ lạnh, nói vài lời với cô giúp việc rồi nhanh chóng vọt ra khỏi nhà trước những con mắt lạ lùng nhìn cậu của cô giúp việc và bác tài xế.

Ngay cả xe cậu cũng không lên, trực tiếp đi bộ đến trường.

Nhưng cậu không rẻ trái, hướng vốn dẫn đến trường của mình. Cậu lại đi rẻ phải, con đường dẫn đến một nơi khác.

Bệnh viện X.

Trên đường đi đến đó, Jungkook theo ý thức có ghé qua một tiệm thức ăn và mua súp gà.

Hôm qua có nhớ cậu đã nói sẽ lại mua súp gà mang đến cho Taehyung, vả lại cũng muốn đến xem xem Taehyung đã khỏe hẳn chưa, hi sinh hai tiết đầu để đến thăm anh xem như để đức lại cho con cháu sau này. Dù gì là đi làm việc tốt, có gì phải ngại.

Nhưng chỉ có chút hụt hẫng khi bước vào trong phòng bệnh, đã thấy Taehyung ngay ngắn trong bộ veston đen tuyền, tóc đen được vuốt cao để lộ vùng trán sáng lạn, vẻ mặt lãnh đạm đang chăm chú thắt chiếc carvat.

Điều này càng khiến Jungkook cảm thấy như có một bức tường ngăn cản, à không, chính xác hơn thì từ bước chân cậu đang đứng mà đếm đến chỗ anh thì trở nên xa xôi quá nhiều.

Cảm giác khó mà bước đến được.

Đành phải chôn chân ngoài cửa, không thể mang can đảm bước đến, Jungkook đưa tay gõ nhẹ lên cửa gây chú ý:“Taehyung, anh khỏe lên rồi à?”

Vẫn đang chăm chú thắt carvat nên không thể nhìn lấy Jungkook, chỉ nghe giọng mà thoáng đoán người rồi nói:“Uhm, anh khỏe rồi, còn em không đi học sao?”

”Không hẳn, chỉ là tôi được trống hai tiết đầu thôi” - Jungkook dáo dác mắt nhìn xung quanh căn phòng, rồi vẫn đứng đó không đi vào: “Tôi có mang súp gà đến cho anh này, ăn không?”

”Thôi không cần, anh khỏe rồi, không cần ăn nữa. Cần phải đi làm”

”Một chút thôi, dù gì anh vẫn chưa ăn sáng, hay là...”

Nhưng chưa kịp kết thúc câu nói, Jungkook đã bị Taehyung chặn họng đến sững cả người lẫn tim.

”Vậy thì vứt nó đi”

Đơn giản vậy thôi sao?

Cậu hi sinh cả hai tiết đầu để mua súp gà mang đến đây cho anh. Vì cứ nghĩ đến bộ dạng đáng thương của anh đêm qua mà rạo rực cả tim, buồn lòng không có giọng anh sáng nay, liền nhớ chút chút mà chạy đến đây thăm anh.

Còn anh, chỉ là không cần, liền muốn vứt là vứt.

Jungkook chợt vuốt tóc mình cười nhạt.

*Rốt cuộc bản thân mình đang bị cái gì thế này? Đang cảm thấy tổn thương đó ư?*

Nhưng đó không phải là Jeon Jungkook. Cậu trừ Nayeon ra thì chưa từng ngoan ngoãn với ai, cũng chưa từng nhớ ai, lại càng không có sinh ra cái cảm giác tim xốn xao vì ai bao giờ.

Nhưng hiện tại, tất cả đột nhiên đối với Taehyung đều là như vậy.

Ngay cả tổn thương cũng vậy, chỉ có Nayeon mới có khả năng khiến cậu như vậy.

Vì cậu yêu cô, yêu rất nhiều.

Nhưng giờ với Taehyung cũng như vậy.

Chứ chẳng lẽ, là yêu sao?

Thật nực cười.

Phải.

Lại tiếp tục cười nhạt, Jungkook chán nản nói: “Vậy thì vứt đi thôi” - Dứt lời, cậu liền mang túi súp gà còn nóng hổi thẳng thừng ném chúng vào thùng rác không chút biểu cảm.

Taehyung nghe vậy thì thở dài. Quay sang nheo mày nhìn cậu: “Anh xin lỗi”

*Thôi đi, cũ rích rồi!*

Jungkook khoanh tay tựa lưng vào thành tường, say đắm nhìn anh đầy ý cười. Cười chính là để chế nhạo cái con người giả tạo trước mặt cậu kia, thật đáng khinh bỉ.

Nhờ đó mà cậu mới phát hiện muộn được một chuyện. Kể từ khi bản hợp đồng kia hiệu nghiệm, thì tất cả, tất cả bao gồm luôn cả Kim Taehyung, đều chỉ là đồ giả.

Không có gì là thật cả.

Chỉ có nếu như cậu tự mình rơi xuống chiếc hố mà từ sớm đã thấy, nhưng vẫn ương bướng bước đến nó để rồi phải hối hận. Tin vào tất cả đều là thật.

May rằng cậu vẫn đứng đây, chần chừ, hoặc không thì là không can đảm bước đến. Dù cho cái hố đó có bao nhiêu vàng bạc, thì cậu vẫn không dám bước đến.

May mắn thật, sống với chính bản thân mình, không dám đòi hỏi quá lớn. Cũng vì thế mà cậu vẫn còn là chính mình. Chưa lạc sâu vào đôi mắt của Taehyung.

Câu nói “Vậy thì vứt đi” - đó mới chính là Kim Taehyung mà cậu chưa từng thấy qua, đó mới là đồ thật, đó mới là Kim Taehyung nếu như không có bản hợp đồng này.

Còn “Anh xin lỗi” - đó là chồng cậu đấy. Người chồng trên phương diện hợp đồng, tuân theo những điều kiện mà đối xử tốt đẹp với cậu. Tốt đẹp và giả tạo.

”Không sao, anh có gì mà phải xin lỗi” - Jungkook ngước mặt lên mỉm cười thật tươi, như muốn cho người kia thấy mình chẳng hề để tâm gì cả: “Đồ không ai ăn thì phải vứt đi là đúng rồi, anh đâu có lỗi”

Nhưng sâu trong thâm tâm, Jungkook chỉ là không chịu thừa nhận, trái tim cậu đang co thắt lại trước người đàn ông kia.

Tổn thương, và cậu đã phớt lờ nó. Vì đó không phải là cậu.

”Anh đi đến chỗ làm đúng không? Tôi cũng muốn đến xem thử một lần, dù sao cũng trống tận hai tiết, không có việc gì làm cả. Được không?”

Taehyung im lặng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu vì cảm thấy Jungkook hôm nay có chút lạ. Song thở dài không nguyện đáp: “Cũng được, mau đi nào”

Cả hai rời khỏi bệnh viện, lấy xe rồi nhanh chóng đến được Big Hit.

Tập đoàn này Jungkook không phải là chưa được nhìn qua, bên trong cũng đã thấy rồi. Chỉ có cậu chưa thăm quan tất cả mọi nơi, lần trước ở lễ nhận chức của Taehyung tổ chức tại sảnh lớn, cho nên tất cả cậu biết chỉ có sảnh lớn mà thôi.

Vả lại hôm nay là ngày thường, lần đầu tiên cậu đến đây vào ngày thường nên cảm giác khác hẳn với lần trước. Nó thật đông đúc và tất bật, còn có chút rối rắm nữa.

Ai nấy cũng đều chạy đôn chạy đáo. Chỉ có cậu là đứng đẩy ngẩn ngơ một mẻ, hai mắt mở to quan sát xung quanh.

”Kìa, là chủ tịch và...vợ của ngài ấy đúng không?!”

Cho đến khi có một giọng nói vang lên thì tất cả đều dừng hẳn công việc đang bận rộn để dồn mắt vào nhìn cậu và Taehyung. Nhưng đúng hơn thì chỉ săm soi một mình cậu.

*Bộ dạng lôi thôi hiện tại lúc này, haizz, Taehyung lại trách mình nữa cho xem.*

Taehyung đưa tay lên xem đồng hồ, giống như không quan tâm dân chúng bàn tàn cái gì, liền vẫy tay gọi một cô gái xinh đẹp chân dài thướt tha đến đây.

”Jessi, cô hãy dẫn người này đi tham quan công ty giùm tôi, phiền cô”

Vỗ vai người con gái vừa được gọi là Jessi mấy cái, Taehyung còn chưa kịp chào cậu đã vọt nhanh vào trong thang máy và biến mất dạng.

”Người này” - dùng từ để chỉ cậu. Gọi vợ bộ không được hay sao? Hay Jungkook cũng được, dù gì trong này đều đã biết đến quan hệ của cả hai, lại còn sợ cậu làm mất mặt anh.

Jungkook mím môi tức giận cực kì, quay sang nhìn cô Jessi nào đó liền đánh giá con người ta.

”Này! Cô đi làm hay đi chơi lại mang giày cao gót cao đến thế! Còn cao hơn cả tôi, cô muốn thành má tôi hay sao hả Chét Xi!”

Jungkook chỉ vào đôi giày của “Chét Xi” ý kiến này nọ, khiến cô gái há hốc mồm nhìn cậu mà không thốt nên nổi lời nào. Chỉ có xấu hổ với mọi người xung quanh đi ngang qua nhìn cô cười giễu mà thôi.

Lập tức Jessi cầm tay Jungkook đùng đùng kéo đi rời khỏi nơi đông người đỡ phải mất mặt thêm nữa.

Dẫn đến khuôn viên sau của công ty, Jessi ôm tim thở hồng hộc: “Cậu là Jeon Jungkook đúng chứ?”

”Phải! Còn cô, Chét Xi?”

”Là Jessi chứ không phải Chét Xi!!!”

”Thôi thôi, sao cũng được. Nghe cũng có khác gì nhau đâu!” - Jungkook nhắm mắt xua tay.

Điều này khiến Jessi phồng mặt tức giận vô cùng, dù gì cô cũng là con lai Hàn, nên tên như vậy cũng không có gì trách. Trách thì phải trách Jungkook phát âm không chuẩn lại còn cãi bướng thôi.

”Ê Chét Xi, có gì ăn không? Tôi đói quá”

Jessi thở dài, tháo đôi giày cao gót vừa bị Jungkook ý kiến ra, cô ngồi xuống một phiến đá lớn gần đó: “Haizz, tôi chí ít cũng lớn tuổi hơn cậu đấy Jungkook. Sau này có đến đây thì nhớ nhắc tôi, tôi mang hẳn giày sneaker đi làm cho vừa lòng cậu”

”Xin lỗi” - Jungkook làm vẻ mặt vô tội, cho tay vào túi quần đung đưa: “Tôi cũng không có ý xấu đâu, chỉ là lúc đó có hơi giận cá chém thớt cô thôi”

Jessi chỉ cười trừ, xoa xoa cái chân sưng đỏ của mình: “Không sao, tôi cũng ghét mang giày cao gót lắm nhưng đó là quy định của công ty rồi, không làm trái được”

Jungkook chẹp môi khẽ liếc nhìn Jessi:“Hm, thấy cô có vẻ hiền, đáng lẽ bị tôi ý kiến như vậy đã ghét chết tôi rồi vậy mà chỉ nói vài câu thường tình. Thôi thì với tư cách là phu nhân của Big Hit, tôi cho phép cô mang sneaker đi làm!”

”Haha, cậu thật là đáng yêu đó nha, tôi muốn có em trai giống cậu quá”

”Nói vậy để tôi nhận làm em trai cô à? Mơ đi!”

”Haha, tôi đùa thôi mà...” - Jessi chỉ dám cười trừ.

Xoa xoa cái chân cho bớt đau xong, cô phủi váy đứng dậy đi tìm chút thức ăn cho Jungkook. Hiện tại cũng sắp đến giờ tan trưa nên canteen hẳn đã chuẩn bị rất nhiều món, mới liền kéo tay Jungkook đi đến chỗ đó.

Cũng chưa hẳn đến giờ ăn trưa nên khu canteen rất trống, phải nói chỉ có hai người vào ăn mới chính xác.

Dễ dàng chọn chỗ ngồi tốt, Jungkook đặt mông xuống hưởng thụ, còn mau mau phẩy tay sai bảo Jessi đem mấy món ngon nhất trong này đến cho cậu. Còn cậu, chỉ việc ngồi đó hả họng ra ăn thôi...

”Uhm, ngon thật đó nha!” - Jungkook vừa nhai chóp chép cái đùi gà, tay với lấy cốc nước uống ực ực: “Công nhận Big Hit có khác, đồ ăn chất lượng hơn hẳn, không như trường tôi toàn mấy món bèo nhèo”

”Vậy thì ăn nhiều một chút, tôi thấy cậu gầy quá, không lẽ chủ tịch chẳng đối tốt với cậu?”

Nghe đến Taehyung, Jungkook liền mím môi khua khua cái đùi gà trên tay: “Phải đó, anh ta chỉ cho tôi ăn mấy món anh ta thích, còn tôi chẳng hợp khẩu vị chút nào. Gì mà rau với cả rác, ruột cá, bao tử cá, trứng cá, gan lợn, gan bò,...ôi nhớ đến mà muốn nôn”

Jessi tiếp tục cười trừ *Toàn mấy món bổ cho cơ thể lại bảo không đối tốt...*

”Mà cô không ăn hả Chét Xi?”

”À” - Jessi ôm bụng mình: “Tôi đang trong thời gian kiêng cử, nên không ăn”

”Haizz, con gái chúng cô, thật tội nghiệp, phải giữ dáng này nọ. Thương cô thật đấy Chét Xi”

”À cảm ơn cậu, haha, là Jessi không phải Chét Xi!” - Miệng thì cười nhưng Jessi nghiếng răng nghiếng lợi nhấn mạnh câu cuối.

Giữa chừng đang ăn ngon thì tiếng chuông báo giờ tan trưa đã đến. Chẳng mấy chốc sau đó từ phía cầu thang và cửa ùa vào bao nhiêu là công nhân viên khiến nơi này một náo nhiệt hơn.

Chỗ ngồi cũng nhanh chóng lấp đầy. Jungkook miệng dính đầy mỡ gà, đảo mắt sang nhìn chung quanh: “Ồn ào thật, không phải là ghét ồn ào nhưng mà nãy giờ yên tĩnh, giờ náo nhiệt thế này chưa kịp thích ứng. Thôi chúng ta đi nơi khác”

Jungkook ăn xong đứng dậy phủi mông, chẳng biết là sao nhưng mà Jessi phải ngậm ngùi đi quẹt thẻ tính tiền cơm cho cậu. Ăn bao nhiêu là ăn, bụng còn muốn bằng ông Địa.

Jessi đang đi quẹt thẻ, chờ vài báo cáo của máy nữa thôi là xong. Nhưng khi quay lại nhìn Jungkook lại chẳng thấy cậu đâu, mới hoảng lên chạy đi tìm.

Lội ngược dòng người, Jessi tìm mãi cũng không thấy. Mãi ra khỏi khu canteen thì thấy Jungkook đang chăm chú đứng nhìn qua tấm kính của cánh cửa đối diện.

Cô lắc đầu chạy lại buồn bực: “Cậu đi đâu vậy, tôi tìm gần chết! Lạc mất cậu hay có chuyện gì xảy ra, tôi biết ăn nói sao với chủ tịch đây?!”

Jungkook thẩn thờ thốt được hai từ: “Cái kia...”

”Hả? Cái nào?”

Jessi nheo mày nhìn xung quanh không thấy gì, mới chăm chú theo hướng mắt của cậu mà nhìn vào căn phòng phía trước. Đó là phòng của tập diễn của diễn viên thực tập công ty này.

Đôi mắt vô hồn của Jungkook khiến Jessi mâu thuẫn, nghĩ bụng tưởng rằng Jungkook muốn trở thành diễn viên. Mới bật cười rồi kéo cậu đi vào trong căn phòng đó.

”Trời đất, tưởng gì. Muốn vào thì nói tôi, tôi dẫn cậu vào xem thử một chút”

Jungkook vẫn ngây ra như phổng, mặc cho Jessi đẩy mình đi qua cánh cửa.

Mọi người trong đó cũng không dám ngăn cản gì khi thấy cả hai bước vào. Vì một phần Jessi là thư kí riêng của chủ tịch, tuy là thư kí nhưng địa vị trên cả ngàn người. Còn Jungkook thì khỏi phải nói, là phu nhân của Taehyung, ai nào dám đuổi ra.

Jessi cùng cậu ngồi xuống hàng ghế trống, im lặng theo dõi những hoạt động đang diễn ra trong căn phòng này. Jessi tuy không nguyện nhưng thấy Jungkook chăm chú khiến cô cũng vui lây.

Mãi được một lúc, Jessi có đôi chút buồn chán, mới lay lay hỏi Jungkook: “Nè, cậu thích làm diễn viên đến thế sao? Hay là ra thử diễn xuất một chút nhé?”

”Không có...”

Jungkook vẫn thẩn thờ như kẻ chết. Đem đôi mắt vô hồn dán chặt vào một chỗ nào đó mà Jessi không nhận ra được, khó hiểu nhìn cậu.

Mới dẹp bỏ tư tưởng Jungkook muốn trở thành diễn viên, vì cô không nghĩ vậy. Lại tiếp tục theo hướng mắt của cậu đang nhìn ai đó.

Là một người con gái với mái tóc dài cùng gương mặt khả ái xinh đẹp.

Jessi cũng biết qua người này, vì trong tất cả các thực tập sinh thì chỉ có cô gái đó là đẹp nhất, tài năng cũng không phải dạng tầm thường. Không chừng sẽ sớm được ra mắt công chúng thôi.

”Sao vậy Jungkook? Cậu quen Song Nayeon à?”

*Song Nayeon...*

”Vậy là thật sao? Cô gái đó tên là Song Nayeon thật hả Jessi?”

*Chà, đọc đúng tên mình luôn kìa * Jessi khá ngạc nhiên, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Phải, là thực tập sinh đến từ hơn một tháng trước hay sao đấy, cô ấy giỏi lắm, lại còn đẹp nữa”

Hơn một tháng trước. Có vẻ trùng hợp nhỉ, đó cũng là khoảng thời gian cậu trở thành vợ Taehyung.

Jessi tiếp tục huyên thuyên: “Tôi cũng biết đến cô ấy, nhưng không phải vì tài năng hay vẻ đẹp, ban đầu tôi còn chẳng biết cô ấy là ai, cho đến một ngày tôi thấy cô ấy cùng chủ tịch trò chuyện ở ban công nọ, hai người họ có vẻ rất thân. Về sau thì tôi thấy cả hai đi cùng nhau nhiều hơn, có lẽ họ là bạn của nhau”

Jungkook lập tức đỏ hoe con mắt đứng phát người dậy: “Cô bảo cái gì? Chủ tịch? Tức là Kim Taehyung đó sao?!”

*Hèn gì, thì ra khi tôi đề nghị đến công ty, anh đã rất không nguyện, cuối cùng vì bản hợp đồng chết tiệt nào đó mà miễn cưỡng đồng ý.*

Giọng của Jungkook hét rất lớn nên gây chú ý cả căn phòng lớn này. Toàn bộ đều đổ dồn mắt vào cậu, và...ngay cả Song Nayeon cũng kịp để ý đến.

Nhận thấy Nayeon sững sốt nhìn mình, Jungkook liền đem đôi mắt sắc bén lườm lại cô. Môi chợt nhếch mép cười khổ rồi một mạch bỏ đi khỏi chỗ đó.

Jessi không hay biết mình nói sai cái gì, chỉ luống cuống chạy theo sau.

”Jungkook! Jungkook à, cậu nói đi, tôi sai cái gì sẽ sửa lỗi. Tôi xin lỗi mà”

Jessi khổ cực trên đôi giày cao gót chạy theo cậu. Còn cậu vẫn đâm đầu về phía trước mà đi nhanh hơn.

Đến khi Jessi bắt kịp cánh tay của Jungkook, cũng là lúc giọng nói của Nayeon vọng ra từ phía sau níu đôi chân của cậu lại: “Jungkook, nói chuyện với tớ một chút đi!”

Jungkook không thèm quay lại nhìn: “Bạn thân, còn có gì để nói nữa sao?”

”Đi nào Jungkook, tớ năn nỉ cậu”

Cảm giác lòng thật chua chát mang chút đắng. Jungkook bất đặc dĩ đi theo Nayeon đến một góc nhỏ sau khi chào tạm biệt Jessi.

Cậu bất cần nhìn xa xăm đi đâu đó, không muốn nhìn thẳng vào mặt Nayeon. Lặng lẽ nghe lời giải thích từ cô.

”Jungkook tớ xin lỗi, tớ cũng tính nói chuyện này cho cậu nghe rồi. Thật ra tớ bỏ nhà đi thật, song ở cùng phòng với một bạn nữ nọ. Sau đó tớ thi tuyển và đậu vào làm thực tập sinh của công ty này, tớ tính chờ cho đến khi năng lực mình giỏi rồi thì mới nói cho cậu nghe, muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ cùng với cậu”

”Vậy là trong suốt hơn một tháng qua, cậu có xem tin tức đúng không Nayeon? Hẳn là, cậu rõ chuyện hiện tại tớ là phu nhân của Big Hit đúng không?”

Jungkook nhướn mày, quay sang nhìn Nayeon.

Cô chợt rợt tóc gáy: “Phải, tớ thật sự xin lỗi. Tớ không nghĩ chuyện đã đi xa như vậy, tớ hứa sau khi thành công, tớ sẽ chuộc mọi lỗi lầm với cậu”

”Tại sao lại là công ty của Taehyung?”

”Hả?!”

”Tớ hỏi cậu tại sao lại là công ty của Kim Taehyung!”

”Vì...” - Nayeon cuối mặt: “Vì đây là nơi chất lượng duy nhất có thể khiến tớ thành công, cậu cũng biết Big Hit là nơi thế nào mà...”

”Không! Tôi chẳng biết gì cả, ngay cả Kim Taehyung anh ta cũng rõ chuyện cậu ở đây, vậy mà một tiếng cả hai cũng chẳng thèm nói cho tôi nghe, hai người xem tôi là gì chứ? Còn có trò chuyện rất thân, hai người đã thân nhau đến mức nào rồi hả?!”

Nayeon như sắp khóc, liền nắm chặt tay Jungkook lại: “Jungkook à, cậu bình tĩnh lại một chút!”

Thở đều đều để điều chỉnh lại nhịp thở, Jungkook tức giận cũng tức giận không được, tự hỏi làm sao bản thân lại yếu mềm đến như vậy.

Liền ôm Nayeon vào lòng mình thút thít:“Nayeon, tớ thật sự rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ và lo lắng cho cậu trong mấy ngày qua. Nhưng hiện tại thấy cậu khỏe mạnh như vậy, tớ vui lắm”

Nayeon chợt đem gương mặt lúng túng ban nãy vứt sang một bên, vòng tay cũng siết chặt Jungkook vào lòng mình:“Tớ xin lỗi, tớ thật là tồi tệ khi để cậu lo lắng như vậy. Tớ xin lỗi...”

Jungkook vẫn dụi đầu vào hõm cổ của Nayeon, như đem tất cả nỗi nhớ của mình bị kiềm nén bấy lâu nay mà xòa vào lòng cô như một đứa trẻ thật đáng thương.

Bởi vậy nên, Jeon Jungkook lúc này không thể thấy được vẻ mặt của Nayeon. Cái vẻ mặt mà cậu phải sớm nhận ra, nhưng sau khi nhận ra thì tất cả cũng đã quá muộn màng.

Đôi môi Nayeon cong lên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại chẳng thể hòa hợp được với nụ cười bên dưới. Như trái ngược nhau, đôi mắt lạnh toát thể hiện con người thật của cô.

”Vậy Jeon Jungkook, tớ cũng muốn chóng gặp cậu nhưng không có thời gian và can đảm. Tớ xin lỗi, hiện tại đã có thể gặp lại cậu tớ rất vui...và cũng có một chuyện muốn nói với cậu”

”Uhm, nói đi” - Jungkook vẫn không mảy may gì. Cho đến khi.

”Jeon Jungkook, cậu trả lại Kim Taehyung cho tớ nhé? Dù gì ngay từ đầu anh ấy vốn là vị hôn thê của tớ, bây giờ thấy cậu khó khăn như vậy, thôi đành để tớ lấy Kim Taehyung nhé?”

Sao?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.