Cô Dâu Giả

Chương 5



Khi ánh nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu bên khung cửa, Giới Nghi tỉnh lại sau một đêm ngủ ngon, tâm tình vui vẻ, cả cơ thể khoan khoái cho một ngày mới. Khi y muốn mở hai tay để chào đón ngày tươi đẹp thì phát hiện ra mình còn đang được Thiên Dương ôm trong lòng.

Mấy ngày nay, Thiên Dương luôn lấy lý do là để cho sức khỏe của y được khôi phục nên làm tất cả mọi việc, chẳng để y động tay tí nào. Đến buổi tối, viện cớ muốn bồi dưỡng tình cảm thân mật mà hắn cứ khăng khăng đòi ôm y ngủ, nghĩ lại thì thỉnh thoảng có thêm những lúc ‘luyện tập’ khiến tim người ta đập loạn nhịp nữa.

Nếu không phải biết rõ bản thân mình ở địa vị nào và nhớ kỹ những lời Thiên Dương độc mồm độc miệng tuyên bố với mình, thì y gần như có cảm giác như Thiên Dương đang ‘sủng’ mình. Nhưng mà, chuyện đó không thể nào xảy ra, đúng không?

Dù lòng đã rõ, nhưng cơ thể cứ không nghe lời.

Còn chưa được bao lâu mà y đã quen vòng tay mạnh mẽ của Thiên Dương, quen với tiếng nói chứa đầy từ tính, hơi thở ấm áp, lời lẽ ngang ngược, nhịp tim trầm ổn, và cả… Nụ hôn khiến người ta thẹn thùng… Tất cả, tựa hồ đã dần biến thành một phần trong cuộc sống của y.

Trong lúc vô tình, hơi thở của Thiên Dương đã bao quanh thân thể y, tồn tại như một điều tất yếu. Chỉ vừa mở mắt là y có thể trông thấy thân ảnh cao lớn ấy. Không biết tự khi nào, y đã theo mãi bóng hình đó, chỉ cần hắn không ở bên thì y sẽ tự động đi tìm, cho đến lúc tìm được thì nỗi lòng mới có thể thôi gợn sóng.

Ỷ lại vào người khác như vậy hình như không tốt lắm, dù sao y cũng là một nam nhân, hẳn là nên tự lập mới đúng. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ Giới Nghi không thể tự kiềm chế được, chỉ có thể càng dựa dẫm vào Thiên Dương hơn.

Sao có thể như vậy?- Giới Nghi ngưng mắt nhìn gương mặt đang ngủ kia, lại thấy tức giận. - Từ bao giờ, mình đã quen với sự tồn tại của huynh ấy vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế, đến lúc phải rời đi, y làm sao cất bước?

“Thật đáng ghét…” Giới Nghi không nhịn được lại thì thào tự nói.

Thiên Dương không nên đối tốt với y như thế, bởi điều đó sẽ khiến y nảy sinh những hy vọng hão huyền, lại nghĩ muốn ở chung với hắn. Thiên Dương nên giống như khi hai người mới gặp mặt, phải xấu xa như vậy… Nhưng khi đã quen với sự dịu dàng của hắn rồi thì Giới Nghi không biết chắc được, liệu bản thân mình còn có thể nhận được sự lạnh lùng của hắn nữa không?

Có lẽ, Thiên Dương không nên đối với y… động chân động tay như thế. Vậy thì y sẽ không tưởng nhầm rằng mình thực sự là thê tử của hắn mà quên đi sự thật rằng y là nam nhân, và cứ thế sa vào sự ngọt ngào của hắn.

Càng tệ  hơn khi mà cứ sau mỗi lần thân mật thì y lại nhớ ra rằng, đó chỉ là ‘luyện tập’ mà thôi. Và rồi cảm giác mất mác lại trào dâng trong lòng. Cứ những khi như vậy, Giới Nghi lại không biết phải làm thế nào mới phải.

“Vừa sáng sớm mà đã lẩm bẩm gì thế?” Mơ màng tỉnh lại, Thiên Dương nhẹ nhàng hôn lên trán Giới Nghi, khàn khàn hỏi.

“Không có gì!” Giới Nghi sẽ không ngây ngốc cung khai thừa nhận khi y mới tỉnh lại mà nghĩ tới nghĩ lui đều là hắn.

Nếu nói mấy lời đó ra khỏi miệng, y có thể tưởng tượng ra Thiên Dương sẽ lộ ra nụ cười chứa đầy ý vị. Y mới không ngốc thế đâu!

“Vậy ư?” Thiên Dương ngồi dậy, duỗi người, cánh tay còn tê vì hôm qua để Giới Nghi gối vào, nhưng Thiên Dương sẽ không cù lần mà oán giận vì chuyện đó.

Khi tay chân thoải mái rồi, hắn kéo Giới Nghi đang lo lắng nhìn tay hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng tỏa ra ánh sáng mê người kia, từ từ thưởng thức sự thơm ngọt trong đó.

“A nha…” Giới Nghi chỉ kịp kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức xụi lơ trong lòng Thiên Dương, từ từ nhắm hai mắt mặc hắn ôm hôn, cả người tan chảy mềm nhũn như không xương vậy.

Chính là cái loại cảm giác thoáng say này!

Đáng ghét! Vì sao nụ hôn của Thiên Dương lại khiến người ta khó thể chống lại, thoáng cái đã mê đảo mình rồi?!

Đáng ghét! Đáng ghét!

Trong mười bảy năm cuộc đời, chưa có người nào khiến y có cảm giác như thế.

Đương nhiên có thể một trong những nguyên nhân là do y chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc này cả. Nếu như… Nếu như y có một chút thôi, sẽ không bị Thiên Dương đùa bỡn thế nữa. Đúng không?

Một lúc sau Thiên Dương mới cho hai người có cơ hội thở dốc. Nhìn cặp mắt như sao sáng đó khép hờ, như giận dỗi lại như xấu hổ, Thiên Dương không khỏi say lòng. Chỉ là, sự ngây ngất đó rất nhanh bị Giới Nghi đập nát!

“Phải tới đâu mới học được như huynh, cách hôn giỏi như thế?”

“Nàng!” Thiên Dương cả kinh đẩy Giới Nghi ra, lại túm cằm y, đôi mắt mơ màng lập tức thanh tỉnh, “Nàng muốn làm gì?”

“Ta chỉ nghĩ…”

“Đừng nghĩ ngợi vớ vẩn!” Thiên Dương quát lên cắt ngang, “Ta không thể để thê tử của mình ra ngoài lăng nhăng được!”

Nói cứ như mình kiên trinh lắm ý! - Giới Nghi phẫn nộ nghĩ, nhưng không có can đảm nói ra.

“Ai muốn lăng nhăng chứ?” Giới Nghi tức giận phản bác. “Ta chỉ muốn nói, huynh…” Mặt y đột nhiên hiện lên áng mây đỏ, ấp a ấp úng, “Cách hôn của huynh rất giỏi, vậy thôi.” Tiếng nói của y xuống thấp dần, tới mức không thể thấp hơn được nữa.

Nghe vậy, Thiên Dương đắc ý cười dài, cơn tức vừa rồi cứ thế vọt bay đi.

“Nàng muốn học không?” Hắn thì thầm bên tai Giới Nghi khiêu khích, “Yên tâm, ta sẽ dạy nàng, không phải tới chỗ khác học.”

Hơi thở ấm áp khiến lỗ tai Giới Nghi đỏ lên, rụt cổ như muốn trốn. Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã rơi vào lòng hắn, đôi tay bá đạo kia không hề có ý muốn buông y ra.

“Huynh…” Huynh cả nửa ngày cũng không nói ra được nguyên nhân, Giới Nghi chỉ đành lắp bắp giận dỗi.

Nhất định là mình mang tính nô lệ bẩm sinh nên mới vô dụng như thế, chỉ biết nghe theo lời Thiên Dương bảo, phản ứng lúc nào cũng chậm chạp. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn mình sẽ bị Thiên Dương ăn sạch mất!

“Đừng giận nữa mà.” Thiên Dương dịu dàng an ủi, lại cố ý nói chuyện bên tai Giới Nghi, biết rõ Nghi Nhi không biết chống cự trước thanh âm của mình.

Quả nhiên, thân thể Giới Nghi run lên, vành tai càng đỏ!

“Nghi Nhi, ta muốn vượt.”

“Sao ạ?” Nếu không giãy ra được thì Giới Nghi liền ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn vậy.

Tuy rằng miệng không chịu thừa nhận, nhưng y thực sự yêu cảm giác được Thiên Dương ôm vào lòng rất nhiều, như biết rằng sẽ được Thiên Dương che chở và quý trọng cả đời.

“Nàng sẽ không rời Vân gia?” Lời này hắn đã hỏi rất nhiều, nhưng chỉ muốn nghe Nghi Nhi đáp lại, một lần lại một lần.

“Sẽ không.” Giới Nghi kiên định đáp lại.

Đã hơn mười ngày rồi, vì sao Thiên Dương cứ hỏi đi hỏi lại vậy? Huynh ấy thực muốn mình rời đi sao? Nhưng ngữ khí đó… - Giới Nghi mơ hồ. - Rốt cuộc Thiên Dương muốn mình đi hay ở?

“Nghi Nhi!” Thiên Dương ôm chặt y, thỏa mãn cười, “Nàng sẽ không rời khỏi ta.”

Đó chắc chắn là một lời khẳng định, không cần Giới Nghi trả lời, vì vậy Giới Nghi chỉ nghi hoặc nhướng mày. Không rời khỏi Vân gia, đương nhiên là sẽ ở lại bên Thiên Dương, dù sao thân phận của y là ‘thê tử’ của hắn mà, có gì kỳ quái đâu? Nhưng Giới Nghi nghe Thiên Dương nói vậy, lại mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó ám muội.

Ngẩng đầu lên liền trông thấy nụ cười rạng rỡ của Thiên Dương làm cho trong lúc nhất thời, sự cảnh giác của Giới Nghi biến mất, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.

Thấy dáng vẻ khả ái ấy, Thiên Dương không nhịn được cúi đầu, mạnh mẽ trao cho y nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến đầu óc Giới Nghi liền trống rỗng, chỉ còn lại bừng bừng lửa nóng, khó thể nói được bằng lời.

Ảnh hưởng đó đương nhiên phát ra hai phía. Tình trạng của Thiên Dương cũng không khá hơn Giới Nghi là bao, chỉ thấy y hít vào mấy hơi, mới miễn cưỡng kìm được tiếng thở dốc.

“Nghi Nhi,” Thiên Dương khàn giọng hỏi, “Chúng ta… làm phu thê thực nhé, được không?”

Lời này vừa nói ra, toàn thân Giới Nghi như bị tạt vào một chậu nước lạnh, cuốn trôi toàn bộ sức lực, đến hít thở cũng khó khăn. Y cố sức giãy khỏi vòng tay của Thiên Dương, lui tới sát mép giường mới dừng lại.

“Huynh… Huynh vừa nói gì?”

Thiên Dương không chút hài lòng với phản ứng kinh hoàng của y, nhưng lại phải nhẫn nại lặp lại.

“Ta nói, chúng ta làm phu thê thực sự có được không?”

“Đó là… Đó là ý gì?” Giới Nghi ấp úng hỏi.

Phu thê thực sự? Dù y không có kinh nghiệm nhưng không phải hoàn toàn chẳng hề hay biết, cũng hiểu được giữa phu thê có một số việc phải làm. Tại phòng ở của hạ nhân Lăng gia, y đâu phải ở không. Chuyện gì nên hay không nên nghe, y đều nghe chẳng ít rồi, chỉ là chưa tự mình trải nghiệm qua thôi.

“Chính là thành một đôi phu thê bình thường, cùng nhau làm một số việc mà thôi!” Thiên Dương thẳng thắn nói. “Kể cả chuyện nối dõi tông đường.”

Quả nhiên! - Giới Nghi chỉ thấy sự việc không ổn rồi.

“Nhưng… Huynh đã nói…”

“Ta biết mình nói gì.” Thiên Dương không kiên nhẫn cắt ngang. “Nhưng nàng đã hạ quyết tâm ở lại Vân gia, chúng ta ở cùng nhau cũng tốt lắm. Đặc biệt có một số phương diện lại càng hợp đến không ngờ. Ta chẳng thấy có lý do gì mà chúng ta không trở thành phu thê chính thức được.”

Ngụ ý trong lời nói như thế khiến Giới Nghi vô thức đỏ mặt.

“Chỉ là… Chỉ là…”

“Nàng không thể nói một lần cho xong luôn sao?” Thiên Dương bĩu môi, vẫn còn bực bội vì phản ứng của Giới Nghi, khi nói chuyện lại thêm phần hà khắc, “Vâng vâng dạ dạ, tuyệt không giống tiểu thư nhà giàu, không có chút khí chất nào cả.”

Y chỉ là hạ nhân thì khi nói chuyện làm sao có thể tỏa ra khí thế bức người được chứ? Giới Nghi tủi thân thầm nghĩ.

“Ta sẽ không làm thê tử thực sự của huynh đâu!”

Quái lạ! Khi từ chối thì sao có khí phách vậy! – Thiên Dương sĩ diện không nhịn được trừng mắt nhìn y.

“Vì sao?” Thiên Dương chất vấn. “Thân là con dâu trưởng của Vân gia, nàng cho rằng mình có thể trốn tránh trách nhiệm sinh ra người nối dõi sao? Đến khi cha la hét đòi ôm cháu mà nàng lại không sinh được đứa con trai, ta có thể nói với cha, vì chúng ta là phu thê giả nên không cách nào cho cha một thằng cháu trai ư?”

“Nhưng huynh…” Giới Nghi lại nói lắp, “Chính huynh đã bảo… Sẽ không chạm vào ta.” Nên y mới dám cả gan ở lại.

“Ta không thể đổi ý được sao?” Thiên Dương không chịu trách nhiệm nói.

“Nhưng…” Giới Nghi chợt nảy ra, “Huynh có người yêu còn gì. Ta sẽ không phản đối huynh đưa nàng ấy về nhà đâu.”

“Rộng lượng vậy ư?” Thiên Dương nheo mắt, không vui hỏi.

“… Còn cách nào khác đâu…” Giới Nghi nhỏ giọng nói.

Thiên Dương nhăn mày. Thế nào là ‘còn cách nào đâu’? Nếu thực lòng không muốn hắn nạp thiếp thì còn rất nhiều, rất nhiều cách ngăn cản cơ mà.

“Huynh không yêu người ta sao?” Giới Nghi nghi hoặc hỏi. “Vậy thì… nói những lời đó với ta, huynh không thấy có lỗi với người kia sao?”

Đây chắc chắn là gậy ông đập lưng ông rồi! Thiên Dương trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc bị chính lời của mình bắt bí, giờ muốn thu hồi lại nhưng sĩ diện không chịu nhận hết thảy là nói xạo.

“Nghi Nhi.” Thiên Dương kéo y lại, nhẹ nhàng ôm lấy, bàn tay chậm rãi xoa đầu y, nhỏ giọng nói, “Nếu ta nói, ta không có người yêu, vậy thì… Nàng có thể làm thê tử của ta không?”

“… Không biết nữa…” Giới Nghi khổ sở nói.

Y nên thành thực nói với Thiên Dương rằng y không thể trở thành thê tử thực sự của hắn được, nhưng… vòng tay của Thiên Dương lại dễ chịu như thế, khiến ngôi nhà tranh cũ nát này chứa đựng đầy cảm giác ấm áp, làm cho y luyến tiếc phải rời đi.

“Quên đi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, chuyện này để sau hẵng nói!”

Không nhận được câu trả lời rõ ràng của Giới Nghi, Thiên Dương thất vọng buông y ra. Những lời thực tâm muốn nói giờ lại phải nuốt vào lòng.

“Hôm nay mục trường có nhiều việc cần ta xử lý, nàng hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhìn ra Thiên Dương đang bực mình, Giới Nghi không dám yêu cầu đi cùng, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.



Thật lạ. Chỉ là thiếu đi một người, làm sao… làm sao lại yên tĩnh đến thế… tịch liêu đến thế…

Từ sáng Thiên Dương đã giận dỗi ra ngoài, giữa trưa cũng chưa về, đến giờ khi tịch dương sắp khuất phía chân trời, cũng không thấy bóng dáng hắn. Sau khi tới mục trường, đây là lần đầu tiên Giới Nghi ở một mình lâu vậy.

Mục trường rộng lớn là thế, đưa mắt là nhìn thấy trời đất bao la, thiên địa rộng lớn, Giới Nghi bỗng cảm thấy như mình thật đơn độc. Theo thói quen, y vòng tay ôm lấy chính mình để xóa dịu nỗi bất an, ngồi ngoài cửa chờ Thiên Dương trở về.

Từ sau khi tới quan ngoại, những sự vướng bận vẫn thường đeo bám tựa hồ đã biến mất, là vì sao chứ? Là vì bên cạnh luôn có một người, khi đêm xuống vẫn ôm chặt y cùng chìm vào giấc ngủ, cho nên y mới yên lòng?

Vậy nên bây giờ, khi Thiên Dương nhất thời không ở bên mình, y lại bắt đầu bồn chồn, bắt đầu sợ hãi? Nhưng mà… khi ở Lăng gia cũng rất nhiều người quan tâm tới y, như bác quản gia hay bác gái họ Lý… Họ tốt với y, nhưng nỗi lòng y chưa bao giờ yên lặng.

Nhưng chỉ cần một vòng tay của Thiên Dương thôi cũng khiến y cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng. Chỉ cần Thiên Dương tốt với y một chút thôi, y liền vui mừng như muốn bay lên trời. Những việc đó… có phải muốn nói rằng, sự tồn tại của Thiên Dương là điều đặc biệt trong cuộc sống của y?

Nhưng… y là nam nhi, mà Thiên Dương cũng vậy. Y đâu thể yêu thương Thiên Dương được! Một ngày nào đó, y chắc chắn phải rời khỏi mục trường. Cho nên… không thể để Thiên Dương trở nên quá quan trọng được.

Chỉ là… ở cùng hơn mười ngày mà y đã nhanh chóng quen với sự tồn tại của Thiên Dương, dường như hắn chính là nên ở bên cạnh y. Giờ y mới tự nhắc nhở mình, liệu chăng đã quá muộn?

Đôi mắt Giới Nghi như bị khóa lại ở phương xa, dù trong lòng cảnh cáo bản thân không được quá ỷ lại Thiên Dương, nhưng ánh mắt kia vẫn thổ lộ nỗi lòng.

“Đã trễ vậy rồi, sao còn chưa trở về chứ?”

Không phải là mục trường của nhà mình đã xảy ra sự cố gì chứ?

Hay… hay là Thiên Dương không muốn quay lại? Là vậy sao? - Giới Nghi cắn môi, nỗi bất an trong lòng càng sâu.

Đáng ghét! Không ai ăn cơm cùng, không ai nói chuyện cùng… biết bao cô độc. Càng chán chường chính là, những việc vốn đã sớm nên quen thì giờ đây, không biết vì sao Giới Nghi lại không thể chịu đựng được!

Xa xa, xuất hiện một người đang cưỡi ngựa.

Trở về rồi! - Giới Nghi không khống chế nổi hai chân mình vội vàng chạy ra đón, trên mặt bất giác nở nụ cười rạng rỡ.

Không, không phải Thiên Dương! Là một nam nhân cao lớn khác không biết từ nơi nào chạy tới.

Nụ cười ngưng trên mặt, Giới Nghi lảo đảo lùi lại vài bước, sợ hãi trừng mắt nhìn người vạm vỡ hung ác kia. Tóc tai gã bù xù, khuôn ngực rộng lớn, làn da màu đồng phát quang dưới ánh mặt trời, bắp tay lộ ra, mạnh mẽ nắm lấy dây cương, từ trên cao nhìn xuống Giới Nghi.

“Ngươi…” Vừa nói ra lời, Giới Nghi đã vội vàng chạy vào trong đóng cửa cái rầm.

“Làm gì thế!” Vân Thiên Nghị trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, không nhịn được trách mắng, “Làm gì mà nàng ta cứ như gặp ma vậy?”

“Mở cửa ra!”

“Ngươi là ai?” Giới Nghi cố lấy dũng khí nói.

“Ta mới phải là người nói câu đó!”

Vân Thiên Nghị ngẫm lại, thực ra mình đâu cần khách khí như vậy. Nơi này là sản nghiệp của Vân gia, gã cũng là một trong những chủ nhân mà. Người trong nhà đã lén lút ở lại đây, nhất định là kẻ trộm.

Nghĩ suy luận của mình có lý, Vân Thiên Nghị dồn sức đẩy mạnh cánh cửa gỗ yếu ớt kia ra, khiến cho Giới Nghi đang dựa lưng vào đó phải lùi lại mấy bước rồi ngã phịch xuống đất.

“Ai nha, xin lỗi nhé!” Lời vừa ra miệng, Vân Thiên Nghị lại hối hận.

Trước mắt là tên trộm mà, đâu thể vì hình dạng nhỏ nhắn dễ thương mà lại nảy ra ý niệm thương hoa tiếc ngọc.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Giới Nghi bị đau nhưng cố hỏi.

“Một cô nương như nàng một mình ở đây làm gì?”

“Ta không phải một mình!”

Thật đáng sợ! Người này nhìn gần còn cao to hơn nữa, bề ngoài dù tuấn lãng, nhưng vì mái tóc rối bời mà giảm đi phần nhã nhặn. Nghe nói người quan ngoại dã man còn ăn thịt uống máu người, là thật sao?

“Đừng tới đây!” Tay Giới Nghi dù run bần bật nhưng miễn cưỡng túm đại được cây gậy gỗ trên mặt đất chĩa về phía gã.

Thật kỳ quái, Thiên Dương cao cũng tầm đó, mà sao y không có cảm giác áp bách như khi đứng trước người này chứ?

Tiểu muội kia sẽ không cho rằng với một cây gậy nho nhỏ đó là có thể đối phó với mình chứ? – Vân Thiên Nghị không khỏi bật cười.

Ủa? Căn nhà tranh này bao giờ trở nên sạch sẽ vậy nhỉ? Không chỉ sáng sủa hơn mà ngay cả những thứ vớ vẩn trên sàn cũng không còn nữa, thêm vào cái bàn, cái giường, nệm chăn mới, xem ra thực là có người ở, và không phải chỉ một người. Nhìn trên bàn đang bày hai cái bát, đồ ăn coi bộ cũng ngon miệng.

“Ở đây không có gì để trộm đâu.” Giới Nghi nói thẳng.

Người này tự tiện xông vào, có thể là cường đạo, tiếc là trộm nhầm chỗ rồi! Ngốc thật, nhìn căn nhà này cũ nát vậy, căn bản không có gì để trộm hết. Tên này thực có mắt như mù.

“Đó là kinh nghiệm của nàng sao?” Vân Thiên Nghị thích thú hỏi. - Hóa ra nàng ta biến mình thành tiền bối?

Được, xem dáng vẻ run rẩy dễ thương kia, hắn sẽ dọa dọa như nàng mong muốn vậy!

“Ai nói không có?” Thiên Nghị quyết không nể nang nữa, “Ở đây không phải có nàng sao? Nếu không cướp được tài, thì cướp sắc được rồi.”

Giới Nghi mặt tái nhợt. Muốn cướp… cướp sắc sao? Là chỉ y sao? Nhưng… y là nam mà! Tuy rằng mặc nữ trang… Hơn nữa, ngay cả Thiên Dương còn chưa chạm vào y, làm sao có thể… bị tên cường đạo đó…?

Không, không được!

“Đừng tới đây!” Giới Nghi cầm chặt thứ có thể phòng thân trên tay.

Thú vị lắm nha! Dám ngang nhiên ở chùa trong Vân gia lại chẳng có tí gan nào cả.Nhưng cũng không thể nói vậy, rõ ràng vẫn run rẩy, nhưng lại dũng cảm đối mặt với gã, còn cầm cây gậy uy hiếp nữa chứ. Không hề chạy trốn, cũng không té xỉu cho xong chuyện, thực khiến kẻ khác phải bội phục.

Thiên Nghị làm bộ tới gần, Giới Nghi vội vàng giơ gậy lên, chĩa về phía gã. Nhưng đương nhiên là, chút công phu mèo quào ấy đâu thể là đối thủ của Thiên Nghị được? Chỉ thấy gã linh hoạt tránh được đòn công kích của y, bàn tay to ra chiêu thần tốc, nhoáng một cái đã chế trụ cổ y.

“A!” Giới Nghi chỉ thấy cổ bị bóp chặt, lập tức rơi vào lòng Thiên Nghị, không thể động đậy.

Chết rồi!

Gặp phải cường đạo kia,lòng Giới Nghi chỉ nghĩ chắc chắn sẽ không sống được. Nhưng trước khi chết, y còn muốn gặp lại Thiên Dương, muốn ăn cùng hắn bữa cơm cuối cùng, muốn được hắn ôm một lần nữa, muốn…

“Thiên Dương…” Y không nhịn được kêu lên.

“Nàng biết Thiên Dương?” Khi vô cùng kinh ngạc, Thiên Nghị thả lỏng kiềm chế trong tay, có thể sự tình không phải như phỏng đoán ban đầu của gã.

Giới Nghi sợ đến mức không còn tâm trạng nào trả lời câu hỏi ấy.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa. Theo phản xạ, hai người cùng nhau quay lại nhìn.

Từ xa, Thiên Dương thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của họ thì nhất thời tức muốn bốc khói, ngựa còn chưa dừng đã vội nhảy xuống. Vừa len vào giữa hai người liền đẩy Thiên Nghị ngã xuống đất. Bắt lấy tay gã, hắn liền dồn hết lực đấm cho một quyền.

“Làm cái quái gì thế?” Thiên Nghị chỉ kịp nghiêng đầu, tránh cho gương mặt tuấn tú chịu nạn, nhưng lập tức bụng trúng một quyền, lần này thì không may vậy rồi.

“Đệ điên rồi sao!” Thiên Nghị kéo vạt áo Thiên Dương, “Sao lại đánh ta?”

“Đồ chết bầm!” Thiên Dương phẫn nộ gạt tay gã ra, “Dám cả gan chạm vào nữ nhân của ta!”

“Đâu có.” Thiên Nghị cũng mới biết được quan hệ giữa nữ nhân kia và Thiên Dương, “Ai biết nàng là nữ nhân của đệ chứ!”

“Hắn… hắn muốn giựt tiền cướp sắc.” Sau khi ho vài tiếng, Giới Nghi lại liều mạng bổ sung.

“Giựt tiền cướp sắc?” Trong mắt Thiên Dương đã tràn ngập sát khí. Lỡ như hắn chỉ về muộn một chút nữa thôi thì Nghi Nhi sẽ xảy ra chuyện ra?

“Chỉ đùa chút thôi mà!” Thiên Nghị vội vàng thanh minh.

“Rất là khó cười!” Thiên Dương không cho gã nói xong, lại tới trước mặt gã gầm gừ, lần này Thiên Nghị không kịp trốn nữa, “Ta không cho phép ngươi động vào thê tử của ta. Muốn nữ nhân thì lên trấn mà tìm, đừng có nhè vào Nghi Nhi.”

Lần này cũng chẳng nhẹ nhàng, Thiên Nghị cảm thấy như lợi đã xuất huyết rồi, “Ta không chạm vào thê tử của đệ mà.” Gã lầm bầm thêm, “Ai biết đó là thê tử của đệ chứ!”

“Ngươi nói dối! Ta có mắt, có thể thấy được ngươi đã làm chuyện gì!” Thiên Dương nghiến răng nói.

Thiên Nghị cúi đầu nhìn thân hình sắp tả tơi của mình, vội vàng nói, “Đó là hiểu lầm mà! Ta thề ta chưa từng chạm vào thê tử của đệ. Ta mới vừa đi làm về nên mới làm thế thôi, không phải muốn bắt nạt nàng ấy… Với lại, nàng ấy còn cầm gậy định đánh ta. Ta mới là người bị hại mà…”

“Thiên Dương… Ta… Ta sợ lắm…” An tâm rồi, chân Giới Nghi mềm nhũn, thiếu chút ngồi phịch xuống đất. Thiên Dương kịp thời ôm lấy y.

“Đều là lỗi của ngươi!” Thấy vậy, Thiên Dương không nhịn được đau lòng lại gào lên, “Ngươi làm nàng sợ rồi!”

“Ta biết đâu được gặp phải thê tử của đệ ở nhà kho chứ?” Thiên Nghị vô tội nói, “Nhà to thì không muốn, lại tới ở gian nhà tranh này. Vân gia đâu phải không có phòng, hà tất đệ phải dùng chiêu ‘phá ốc tàng Kiều’? Hại ta tưởng rằng có tên trộm tới ở chùa nhà Vân gia chứ!”

“Câm miệng!” Thiên Dương vội thét lên. Nếu nói thêm nữa sẽ làm bại lộ sự tình. Nếu thực phải nói ra sự thật thì hắn tình nguyện mình là người nói cho Nghi Nhi hay. “Ngươi lăn được rồi.”

“Rồi rồi!” Thiên Nghị bất đắc dĩ ra ngoài cửa, cánh cửa thiếu chút nữa gửi lời chào với cái mũi cao thẳng của gã.

Thì ra nàng là thê tử tới từ Giang Nam của Thiên Dương.

Tất cả mọi người ở mục trường đều quan tâm rất nhiều tới vị thê tử này, cũng giương mắt nhìn xem Thiên Dương sẽ đối phó thế nào với nàng tiểu thư được quen chiều chuộng kia. Dù sao trừ bá phụ ra thì mọi người đều hiểu được Thiên Dương đối với vị thê tử kia có bao nhiêu ‘yêu thích’.

Không ngờ nàng ấy đã sớm tới Vân gia, lại còn bị Thiên Dương che giấu tới ngôi nhà tranh này. Thật không biết Thiên Dương làm sao lại ngược đãi thê tử của mình như thế? Mấy món ăn trên bàn khẳng định không phải do Thiên Dương làm rồi, nhất định là nàng ấy!

Xem ra, thê tử của Thiên Dương cũng không phải được cưng chiều như trong tưởng tượng.

Dù sao thì người ta còn có dũng khí cầm gậy đối chọi với gã mà! Còn Thiên Dương, nhìn bộ dạng nóng vội lại ghen tuông kinh khủng của hắn, liếc qua cũng biết là quan tâm nàng ta rồi.

Hế hế hế! Tiếp theo nhất định có trò hay để nhìn!

Khi nào Thiên Dương mang tân nương về thì gã nhất định phải có mặt, nếu không sao thưởng thức được biểu tình tuyệt luân của nàng ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.