“Mộ Nguyệt Phong, ba mẹ em đi vắng, kêu em đến nhà anh, có được không?” Lăng Tâm Đồng mang cặp sách đi đến gần nhà họ Mộ, ấn chuông điện không được, cô đành phải dùng sức gõ cửa.
Qua hồi lâu, con một của nhà họ Mộ, Mộ Nguyệt Phong đi ra mở cửa.
“Đương nhiên có thể, mau vào.” Mộ Nguyệt Phong dien*dan.le$quydon lớn hơn cô hai tuổi, cười dắt cô vào nhà. Lúc này, anh vô tình nhing thấy nắm tay nho nhỏ của cô đỏ lên, bèn đau lòng xoa xoa: “Sao lại dùng sức gõ cửa, có đau không?”
“Bởi vì không có ai mở cửa, em rất sợ.”
“Ba mẹ anh đi vắng, anh đang tắm, cho nên không nghe thấy, thực xin lỗi!” Mộ Nguyệt Phong nhìn đôi mắt to của cô, cái mũi nho nhỏ và đôi môi xinh đẹp, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lúc đó chỉ là một cô bé năm tuổi, chớp mắt một cái đã bốn năm trôi qua, cô lớn lên rất nhiều, càng ngày càng xinh đẹp hơn.
“Không sao đâu, anh hướng dẫn em làm bài tập là được rồi.” Cô cầm lấy cặp sách, mỉm cười ngọt ngào.
“Không thành vấn đề, mẹ anh lát nữa mới về, em có thể ăn chút điểm tâm trước, muốn ăn cái gì?” Năm ấy Mộ Nguyệt Phong mười một tuổi đã có phong cách của người lớn.
“Bánh bích quy, bánh bích quy mẹ Mộ làm.” Khuôn mặt Lăng Tâm Đồng ngọt ngào mỉm cười, cô thích ăn nhất là bánh bích quy làm bằng phương pháp thủ công.
“Được, anh đi lấy bánh cho em, em phải nhanh chóng làm xong bài tập.” Mộ Nguyệt Phong lấy bánh bích quy và nước trái cây, thấy cô ăn vui vẻ, anh cũng lấy bài tập của mình ra, ngồi ở bên cạnh cô, thuận tiện hướng dẫn bài tập về nhà cho cô.
Mỗi khi thấy cô tính đúng một đề toán học, vui vẻ mỉm cười, anh vui theo, nhưng anh không biết từ khi đó nụ cười của cô đã khắc sâu vào tâm trí, thậm chí ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Trong nháy mắt, Mộ Nguyệt Phong và Lăng Tâm Đồng lên thủ đô, lúc này ở trong ngõ nhỏ của bọn họ chuyển đến một hàng xóm mới, nhà hàng xóm mới có một bé trai tên Phương Hữu An bằng tuổi của Mộ Nguyệt Phong, lại là bạn học cùng lớp, tự nhiên trở thành bạn bè tốt.
“Mộ Nguyệt Phong, có phải cậu thích Tâm Đồng hay không?” Tuy rằng Phương Hữu An quen biết bọn họ không lâu, nhưng anh giỏi xem mặt đoán ý người khác nên sớm nhìn ra Mộ Nguyệt Phong đối xử với Lăng Tâm Đồng đặc biệt, anh cũng đặc biệt có hảo cảm với Tâm Đồng, nên muốn biết rõ ràng.
“Này……” Mộ Nguyệt Phong cũng không phủ nhận: “Không nghĩ tới cậu đã biết, nhưng em ấy lại rất ngốc.”
“Nếu cậu thật thích em ấy, vì sao không nói?”
“Muốn tớ nói như thế nào? Nếu em ấy có thể cảm nhận được tự nhiên sẽ biết, không biết, tớ sẽ chờ em ấy từ từ phát hiện.” Mộ Nguyệt Phong bất đắc dĩ.
“Cậu không sợ em ấy bị người khác cướp sao?” Phương Hữu An nhìn anh.
“Không thể nào! Em ấy đối với tình cảm còn chưa thông suốt.”
Trong lòng Mộ Nguyệt Phong đã sớm nhận định cô, cũng tin tưởng sẽ đến lúc cô hiểu rõ về tình cảm thì người cô thích cũng sẽ là anh, cho nên anh cũng không nóng lòng.
“Cậu nha! Rất tự tin!” Phương Hữu An thấy tài xế nhà mình tới, vì thế nói: “Tớ đi học vẽ, về trước đây.”
“Ừ, tạm biệt.” Mộ Nguyệt Phong vẫy vẫy tay với cậu, Phương Hữu An rời đi không lâu, Lăng Tâm Đồng cũng tan học chạy tới chỗ anh.
“Mộ Nguyệt Phong…… Anh chờ em lâu lắm hả?” Tâm Đồng thở hồng hộc nói: “ Thầy giáo thể dục thật đáng ghét, muốn bọn em chạy xong năm vòng sân thể dục mới cho phép tan học, mệt chết em rồi.”
Nhìn bộ dáng đầm đìa mồ hôi của cô, anh lập tức lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô: “ Rất mệt phải không? Muốn uống chút nước khoáng?”
“Nước khoáng! Được! Làm sao anh biết em muốn uống?”
“Vừa lúc anh khát, lập tức đi tiệm tạp hóa mua một chai.” Thật ra anh biết rằng hôm nay cô có khóa học thể dục, vì thế nên chuẩn bị cho cô.
“Cám ơn anh.” Cô uống một hơi hết nửa chai.
“Uống chậm thôi, nào có ai uống vội vã như vậy?” Hiện giờ anh đã là năm ba sơ trung (lớp 9), tiếp đến sẽ chuẩn bị thi cao trung (THPT), từ trước đến giờ anh thông minh, bài tập làm meo^suni$dien%đan*lequydon rất tốt, nhất định có thể đỗ Đại học, sau trưởng thành sẽ xông pha một phen để gặt hái thành tựu, và tiếp đến trở thành người đàn ông của cô.
“Em khát thôi!” Cô cười cười: “Chúng ta đi về đi!”
Bởi vì từ trường học về nhà, bọn họ đều có thói quen đi đường tắt, nên sẽ đi qua một hẻm tối không người, nhưng hôm nay bọn họ lại gặp phải ba nam sinh mặc đồng phục cao trung ngăn ở trước mặt.
“Nè, hai đứa nhóc, giao tiền trên người các ngươi ra đây.” Trong đó một người hô.
“Chúng tôi không có tiền.”
Kẻ cầm đầu khoanh tay trước ngực, bộ dạng rõ ràng là người xấu: “Tôi không tin, mở cặp sách ra, tôi muốn kiểm tra.”
“Được! Tôi cho các người kiểm tra.” Mộ Nguyệt Phong ném cặp sách trước mặt bọn họ, anh làm như vậy không phải bởi vì nhát gan, mà là bởi vì Tâm Đồng, anh không muốn cô bị thương.
Hai người mở cặp sách của anh ra, thật vất vả ở trong túi tìm được mấy tờ tiền mặt: “Tại sao chỉ có năm trăm? Cặp sách của cô đâu?”
“Cặp sách của nữ sinh có cái gì, đừng làm rộn.” Mộ Nguyệt Phong che trước mặt Tâm Đồng.
“Nếu như vậy, chúng tôi càng muốn nhìn.” Nói, hai người tiến lên kiềm chế Mộ Nguyệt Phong, muốn lục lọi cặp sách của Tâm Đồng.
“Buông tôi ra, các ngươi buông tôi ra……” Anh hét lớn, nhưng cũng bất đắc dĩ hai tên cao trung này rất to cao, anh làm sao cũng không thoát được.
Tâm Đồng sợ hãi tránh ở một bên rơi nước mắt, cái miệng nhỏ còn không ngừng khẩn cầu nói: “Thả anh ấy ra, các người làm ơn thả anh ấy.”
“Tâm Đồng, không cần yêu cầu bọn họ, em mau chạy đi.” Mộ Nguyệt Phong thỉnh thoảng tức giận mắng: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
“Không sai, chúng tôi thích nhất chính là ỷ lớn hiếp nhỏ.” Kẻ cầm đầu tiếp tục lục lọi cặp sách Tâm Đồng, tìm được một trăm, còn không thỏa mãn, tiếp tục tìm kiếm trong túi, cuối cùng chỉ có vài miếng băng vệ sinh, “Ha…… Đây là thứ gì, thật tốt.”
“Đừng đụng…… Không cần……” Tâm Đồng nhịn không được khóc lớn ra tiếng.
“Buông tay!” Mộ Nguyệt Phong nhìn hành vi đáng giận của bọn họ, không biết thế nào phát ra sức mạnh, đột nhiên tránh thoát bọn họ đoạt lấy cặp sách và bảo vệ Tâm Đồng, mặc cho bọn hắn tay đấm chân đá.
“Không cần đánh, các ngươi không cần đánh anh ấy……” Thấy bọn họ một quyền đánh vào trên người anh, tim Lăng Tâm Đồng tan nát!
Lúc này có người đi qua, ba thiếu niên bất lương nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ném cặp sách rời đi.
“Vị bạn học này, em có khỏe không?” Người đi ngang qua tiến lên nâng anh dậy.
“Anh ấy bị thương, có thể đưa anh ấy tới bệnh viện không?” Tâm Đồng khóc sướt mướt nói.
“Được, xe của tôi đậu ở ngoài ngõ nhỏ, tôi đỡ em đi.” Người bước đến là người lương thiện, thấy Mộ Nguyệt Phong bị thương không nhẹ, từ từ đỡ anh ngồi vào trong xe, chạy đến bệnh viện.
Sau khi xe chạy xa, Phương Hữu An trốn không đi học vẽ tranh và ba học sinh cao trung lập tức đi ra từ một nơi khác.
Phương Hữu An bất mãn mà nhíu mày: “Đáng giận, tại sao lại có người đi qua.”
Anh vốn định giáo huấn Mộ Nguyệt Phong một chút, lấy việc đó phát tiết nội tâm ghen ghét và oán khí, không ngờ lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Năm sau, Mộ Nguyệt Phong như ý nguyện thi đậu cao trung, hai năm nữa Tâm Đồng cũng thuận lợi đậu sơ trung, tuy rằng không giống như trước mỗi ngày cùng nhau học, nhưng chỉ cần có thời gian hai người tất nhiên sẽ ở bên nhau làm bài tập, ngày nghỉ cũng sẽ cùng nhau đi ra ngoài chơi, mà Phương Hữu An thì bị bỏ rơi.
Vì thế, lòng anh cực kì không thoải mái, lại không có cơ hội phá, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảm của bọn họ càng lúc càng tốt.
Ngay sau đó Mộ Nguyệt Phong lên cao trung, anh quyết định hôm nay thổ lộ với Tâm Đồng, nếu cô có thể tiếp thu tình cảm của anh, anh có thể càng chuyên tâm thi học kì.
Bởi vậy sau khi kết thúc giờ học anh và cô gặp mặt ở công viên, đầu tiên là tản bộ, sau đó lấy hết can đảm mở miệng: “Tâm Đồng, anh…… Anh thích em.”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Lăng Tâm Đồng lập tức rung động, một lòng bất ổn: “Anh…… Anh nói thật vậy phải không?”
“Đương nhiên, không biết em…… Em có nguyện ý làm bạn gái anh hay không?” Anh vươn tay, đầu tiên là thử cầm tay nhỏ của cô, thấy khuôn mặt nhỏ e lệ ngượng ngùng cười, anh lớn gan ôm cô.
“Anh…… Tại sao anh lại đột nhiên……” Cô cho rằng anh giống đầu gỗ, vĩnh viễn không thể nói ra lời nói này.
“Nếu em muốn suy xét hoặc cự tuyệt, liền thành thật nói cho anh, anh…… Anh sẽ không để ý.” Nhưng sẽ khổ sở chết.
“Ngu ngốc, nếu em không thích anh, sẽ không thường xuyên đi chơi với anh.” Cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Thật vậy chăng? Ý của em là đáp ứng làm bạn gái anh?” Mộ Nguyệt Phong hưng phấn cực kỳ, lớn như vậy rồi nhưng anh chưa từng vui vẻ như vậy.
“Vâng.” Cô đỏ mặt gật gật đầu.
“Tâm Đồng, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.” Đáy mắt anh hiện lên tình yêu say đắm, hứa hẹn.
“Anh phải nhớ kỹ những lời nói của chính mình!” Giọng nói của tâm Đồng hơi nghẹn ngào, có thể thấy cô cũng kích động.
”Anh sẽ ghi tạc nó ở trong lòng cả đời.” Anh nhẹ nhàng cầm tay cô: “Sắp đến bữa tối rồi, anh đưa em về nhà!”
Cô mỉm cười gật gật đầu, sau đó đi theo anh cùng nhau rời công viên.
Điều người tôi không tưởng được chính là, Mộ Nguyệt Phong sau khi thổ lộ với Tâm Đồng không lâu, vậy mà anh lại một mình một người lặng lẽ xuất ngoại, chưa từng nói cho bất luận người nào biết nguyên nhân, cũng không có từ biệt với Tâm Đồng.