Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 1-4



edit: mèo suni

Lăng bá vĩ nhẹ giọng giải thích: "Hải Nghị không có nâng giá, nó về đây hoàn toàn là vì giúp cha, con đừng giận nữa." 

Cô nhìn Mộ Hải, lại nhìn ba mình: "Ba, người bất công."

"Hả, tại sao ta bất công, con mãi mãi là bảo bối dien$dan...le*quydon của ta, mà Hải Nghị cũng là đứa trẻ ta coi trọng nhất." 

"Vậy cha hãy nói chuyện với đứa trẻ người coi trọng nhất đi." Tâm Đồng lập tức đứng lên: "Con muốn đi xem đi toilet."

Nhìn con gái đã đi xa, lúc này Lăng Bá Vĩ mới nói với Mộ Hải Nghị: "Vừa rồi có Tâm Đồng ở đây, ta rất hkó nói, mà lúc này ta không thể không nói với con..."

Mộ Hải Nghị dựa lưng vào ghế: "Chú Lăng, conbiết người muốn nói với con cái gì."

"Con biết?"

"Chú muốn vay tiền phải không?" Mộ Hải Nghị trực tiếp hỏi.

Lăng Bá Vĩ giật mình, không nghĩ tới Hải Nghị đã sớm nhìn thấu ông, một khi đã như vậy, ông cũng không cần day dưa nữa: "Không sai, chú đang cần một khoản tiền, không biết con có thể cho ta vay không?"

"Việc này con cũng biết nên đã chuẩn bị sẵn, nhưng mà số tiền chúng con chuẩn bị không biết có đủ với số chú cần không." Mộ Hải Nghị nói những lời từ đáy lòng ra

"Chuyện này... Chuyện này chú mở miệng nói cũng không tiện lắm, cũng không biết con và cha con chuẩn bị bao nhiêu..."

"Một trăm triệu, có đủ không?" Mộ Hải Nghị chủ động mở miệng.

"Một trăm triệu!" Lăng Bá Vĩ ngạc nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới họ đồng ý cho ông muợn nhiều như vậy!

"Nếu không đủ.."

Không đợi anh nói xong, Lăng Bá Vĩ đã cầm thật chặt tay anh: "Đã đủ, vậy là đủ rồi! Cám ơn, thật sự cám ơn con... Còn ba con nữa, một triệu đã tạm thời giải quyết đưọc khó khăn trước mắt ở bệnh viện, chú... Chú thật sự quá cảm động."

"Nghe người nói như vậy, con cũng an tâm rồi." Mộ Hải Nghị cười: "Nhưng mad con hi vọng chú giữ bí mật này, tuyệt đối không được để bên thứ ba biêt." 

"Được, chú đã biết, chú tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

Lúc này có tiếng bước chân đến, hai bên đều biết nên dừng thảo luận đề tài này.

Lăng Tâm Đồng ngồi xuống, phát hiện xung quanh trở nên yên tĩnh, nghi ngờ nhìn bọn họ: "Tại sao hai người không nói chuyện, có cái gì con không thể nghe à?"

"Đương nhiên không phải, đây là vấn đề của đàn ông, có đôi khi phụ nữ vẫn không nên nghe." Mộ Hải Nghị cười, liếc cô.

"Được rồi! Chúng ta ăn cơm đi." Lăng Tâm Đồng biết rõ bọn họ đang né tránh, cho nên cúi đầu ăn, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, có phần xấu hổ.

"Con ăn no rồi." Cô buông đũa xuống: "Con còn có việc, con đi trước đây."

"Đợi một chút." Mộ Hải Nghị gọi cô: "Cô ở lại ăn cơm với chú đi, tôi đi trước."

"Không, lát nữa chú còn có cuộc giãi phẫu, người phải đi là chú." Lăng Bá Vĩ lập tức đứng lên, cười với hai người: "Các con mới gặp lại, người trẻ tuổi ăn nhiều một chút, còn nhiều đồ ăn như vậy, không ăn hết thì thật đáng tiếc, ta sẽ thanh toán, các con cứ từ từ ăn."

Nói xong, Lăng Bá Vĩ nhanh chóng rời đi.

Tâm Đồng nhịn không được hô to: "Ba, chúng con không có xe..." Nhưng ông vẫn bước nhanh tới quầy lễ tân.

Nhìn bóng lưng vội vã của ông, Lăng Tâm Đồng chỉ có thể nản lòng hạ hai vai xuống.

"Rốt cuộc anh và ba tôi nói cái gì thế? Lại còn tỏ vẻ thần bí." Nếu họ đã không muốn để cho cô nghe thấy, cô cũng thức thời tránh đi một lúc, nhưng cô không nghĩ tới ba còn làm ra hành động như thế này.

"Nếu biết chúng tôi không muốn để cho cô biết, thì đừng hỏi nữa." Mộ Hải Nghị nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, không khỏi cảm thấy đau đầu, thở dài một tiếng.

"Không cần thở dài, tôi biết anh không muốn ở chung với tôi, anh có thể đi trước." Lăng Tâm Đồng cũng muốn rời khỏi đây, nhưng không đành lòng bỏ phí bàn thức ăn này.

"Vậy còn cô? Chẳng lẽ cô định ngồi đây nhìn bàn thức ăn này à." Anh thấy trong mắt cô dường như cũng muốn làm vậy.

"Không, tôi sẽ ăn những thứ này."

Cầm lấy chiếc đũa, cô bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, tuy nhiên tướng ăn của cô thoải mái lại tao nhã, khiến Mộ Hải Nghịtrợn mắt há hốc mồm.

"Tôi nghĩ tốt nhất cô nên tìm một người chồng làm ruộng hoặc trồng nhiều cây trái, nuôi nhiều gà, nếu không làm sao cho cô ăn no được?" Anh đùa cợt cô.

"Anh đọc được suy nghĩ của người khác à." Cô gật đầu với anh: "Tôi đã từng nghĩ sẽ gã cho nông phu hoặc người đánh cá, nuôi gà cũng được."

Mộ Hải Nghị bật cười, anh không nhận ra cô sao? Đó là gạt người, không những nhận ra, mà cô còn là hình ảnh được anh giữ sâu trong lòng, chưa từng quên.

Lúc ra đi, anh cho rằng chỉ cần một, hai năm thì anh có thể quên được cô.

Nhưng anh phát hiện sự thật không như vậy, ngược lại theo thời gian càng lâu, anh càng ngàng càng nhớ cô, thậm chí nhiều lần muốn bay về Đài Loan hỏi cô, vì sao không thích anh còn làm bộ làm tịch, thậm chí còn nói những lời tổn thương anh với Phương Hữu An?

Nhưng lúc đó thành tích học tập của anh rất tốt nên anh bắt buộc chính mình không thể trở về, không thể gặp cô, nỗi khổ này chỉ có trong lòng anh mới hiểu.

Hơn nữa hôm nay thấy cô xuất hiện ở bãi đỗ xe anh lại thất thần, nhìn bộ dạng anh nỗi giận, anh nhịn không được nở nụ cười ở trong lòng, bởi vì việc này thật sự là quá quen.

"Anh cười cái gì? Bởi vì anh không phải nông phu, người đánh cá, cho nên mừng thầm sao?" Aưn nãy giờ cô cucngx thấy no rồi: "Tôi ăn no rồi, đi thôi!" Bởi vì Lăng Bá Vĩ đã thanh toán nên bọn họ trức tiếp đi ra ngoài.

Nhìn cái nắng gay gắt ở bên ngoài, đột nhiên Lăng Tâm Đồng nhớ tới dien$dan...le*quydon  cái gì hỏi: "Đúng rồi, tại sao anh lại đổi tên? Tên Mộ Nguyệt Phong cũng rất hay mà!"

Anh hừ nhẹ: "Bởi vì tôi muốn quên một cô gái."

Chỉ cần có người gọi anh là Mộ Nguyệt Phong, anh sẽ nhớ tới giọng nói gọi anh là "Nguyệt Phong, Nguyệt Phong" của cô, giọng nói đó như ma quỷ cứ quanh quẩn trong đầu của anh. 

"Vì một người con gái mà anh đổi tên của mình sao?" Vừa nghe anh có người trong lòng, tim cô nhói lên từng cơn. 

Anh vì cô gái kia mới rời xa quê hương của mình sao?

Mộ Hải Nghị nhìn cô, cô nhất định không biết cô chính là đầu xỏ của việc này, tuy không quên được cô, nhưng anh đã bắt buộc mình quên chuyện này, cũng không muốn nhắc về nó nữa: "Việc này không liên quan tới cô. Cô muốn đi không? Muốn tôi gọi taxi giúp không?" 

"Không cần, tôi ở đây đợi là được rồi." Hiện giờ tâm tình cô rất loạn, đúng lúc có thể đi giải sầu.

"Chờ bạn trai đến đón sao?" Anh lạnh lùng cười.

"Bạn trai!" Giọng nói của cô có ý đùa giỡn: "Anh muốn giới thiệu bản thân cho tôi sao? Nhưng mà tôi nói trước, tôi không có hứng thú với anh, anh cũng đừng tự mình đa tình."

"Này! Tôi chỉ nói đùa thôi mà, sao cô lại nhỏ nhen vậy."

"Không sai, tôi nhỏ nhen, thậm chí tôi còn ghi hận chuyện này, anh nhớ cho rõ đó." Cô thở sâu: "Tôi đi đây."

"Cô muốn đi đâu?" Mộ Hải Nghị gọi cô.

"Tôi muốn đi đâu cũng không có liên quan tới anh, anh cứ ở đó chờ xe đi! Biết đâu sẽ có cô gái nào đó đang chờ anh!" Ánh mắt của cô như sáng lên, toát lên sự tự tin và quyến rũ.

"Cha cô giao cô cho tôi rồi mới đi, tôi không thể bỏ mặc cô, đi chung đi!" Dù sao bây giờ anh cũng không có việc gì, đi với cô một chút cũng được.

"A! Không cần tìm lấy cớ, tôi nghĩ anh không quen đường ở Đài Bắc nên mới cố ý đi theo tôi?" Khoé miệng cô hơi cong.

"Sao tôi có thể không quen đường ở Đài Bắc chứ?" Nên nhớ anh lớn lên ở Đài Bắc.

"Mấy năm nay anh đều ở Anh, tính ra cũng đã nhiều năm không trở lại, mấy năm nay Đài Bắc thay đổi rất nhiều, tôi không tin anh còn nhớ rõ đường."

Bởi vì bọn họ cũng thay đổi rất nhiều, cô không hề đau khổ vì anh không từ mà biệt, mà anh cũng nói đã quên mất cô, coi như huề nhau.

"Ừm! Không sai, khi mới vừa trở lại Đài Bắc, tôi thật sự cảm thấy có chút xa lạ, có sao không? Hay cô muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi?" Anh đút tay vào túi quần, khoé miệng hơi cong.

"Anh có ác cảm với tôi sao? Cho rằng tôi không có tư cách sử dụng bãi đổ xe ở bệnh viện? Bây giờ còn muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch?" Cô không chớp mắt nhìn anh.

"Không sai, thật ra tôi có một chút ác cảm với cô."

"Nếu đã vậy thì chỉ có một cách, anh đi đường dương quang của anh,tôi đi cầu độc mộc của tôi, hai ta không liên quan với nhau." Tâm Đông flàm mặt quỷ với anh.

"Xem ra cô có thành kiến với tôi." Anh nhấp môi cười.

"Là anh có ác cảm với tôi trước, không thể trách tôi có thành kiến với anh." Cô chu môi: "Chắc là anh sợ tôi bỏ anh lại nên mới lấy cha tôi làm cớ đi theo tôi đúng không?" 

"Haizz! Nếu cô nói vậy tôi cũng không còn gì để nói." Mộ Hải Nghị buông tay: "Tôi đi đây, cô đi cẩn thận một chút

Nhìn anh xoay người rời đi, đột nhiên Lăng Tâm Đồng nhớ tới chuyện lúc trước, mỗi khi cô ra ngoài, anh sẽ đi theo sau cô, bảo vệ cho cô, làm cho cô cảm thấy có gì đó ngọt ngọt đang lan ra trong lòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.