Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 10



Edit: mèo suni

Mộ Hải Nghị từ chối nghe cô giải thích, làm cho tâm trạng Tâm Đồng chìm xuống đáy cốc. 

Bây giờ ngẫm lại, người sai trong việc đó không phải anh, cũng không phải cô, hoàn toàn là do Phương Hữu An tạo nên, trừ khi Phương Hữu An tự mình đến xin lỗi với anh, nếu không dù cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. 

Cho nên, khi biết Mộ Hải Nghị sẽ theo hai anh em nhà họ Đinh đến vườn hoa bón phân, cô lấy cớ muốn nghỉ ngơi không đi theo, thu dọn diendan%le.quy.don hành lý để lại một tờ giấy, cô quyết định về Đài Bắc tìm Phương Hữu An hỏi cho rõ ràng. 

Nhưng khi trở lại Đài Bắc, cô lại mất đi ý muốn tìm anh ta. 

Tra hỏi thì thế nào? Phương Hữu An sẽ xin lỗi và giải thích với Mộ Hải Nghị sao? Thêm nữa, Mộ Hải Nghị sẽ tin sao? 

Tuy Mộ Hải Nghị vẫn đối xử với cô rất tốt, có lẽ cũng còn yêu cô, thậm chí còn như lời mà anh nói với Đinh Giai Thiến, cả đời này anh chỉ yêu mình cô, nhưng lòng của anh đã không như lúc ban đầu, chuyện này làm cô hết sức khổ sở. 

Trở lại nhà của mình và Mộ Hải Nghị sống sau khi cưới, cha mẹ chồng đã xuất ngoại, căn nhà trở nên trống rỗng, 

Nhìn phòng tân hôn trong nhà, đột nhiên cô có cảm giác không chân thật, khiến cô nhớ về ngày tân hôn vô cùng náo nhiệt hôm ấy. 

Nếu cô không đồng ý, anh còn kiên quyết đòi ly hôn không? Đây là chuyện cô lo lắng nhất. 

Cũng trong thời gian đó, anh em nhà họ Đinh và Mộ Hải Nghị về đến nhà mới biết Tâm Đồng đi mất rồi!

Nhìn tờ giấy cô lưu lại, chỉ nói là phải đi trước, lại không nói đi đâu, Mộ Hải Nghị vô lực, hai vai sụp xuống. 

Vậy mà cô lại đi mất! Vì anh không muốn nghe cô giải thích sao? 

Cô cho rằng ly hôn là con đường cuối cùng, nên bây giờ mới lựa chọn rời khỏi đây đúng không?

Gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại tắt máy, bây giờ cũng không biết cô đang ở nơi nào? 

Suy nghĩ một lúc lâu, anh không thể không gọi về nhà họ Lăng, thử hỏi thăm cha mẹ vợ Tâm Đồng có ở nhà không, nhưng câu trả lời lại là cô không về nhà, tâm trạng anh lại hỗn loạn thêm. 

Anh tin chắc rằng cô đã về Đài Bắc, nên anh liền trở về phòng thu dọn đồ đạc định đuổi theo, thấy anh nóng vội như vậy, Đinh Quốc Hào và Đinh Giai Thiến cũng không ngăn cản. 

Trùng hợp chính là, lúc này Giang Khánh Hoa lại tới nhà họ Đinh, mà anh ta cũng không nghĩ đến sẽ gặp được Mộ Hải Nghị!

Lúc ấy, vẻ mặt Giang Kiến Hoan cứng lại. 

"Sao vậy? Nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?" Mộ Hải Nghị hỏi. 

"Mộ Nguyệt Phong...." Giang Khánh Hoa không quên chuyện lúc trước, đặc biệt là khi biết Mộ Nguyệt Phong vì vậy mà rời khỏi Lăng Tâm Đồng, lương tâm anh ta luôn bị giằng xé, việc này vẫn luôn là chuyện anh ta cất giấu tỏng lòng. 

"Hiện tại tôi tên là Mộ Hải Nghị." Anh xách hành lý lên. 

"Mộ Hải Nghị." Giang Khánh Hoa sửng sốt, nhìn anh: "Sao tôi vừa đến, anh lại đi?"

"Cậu ta muốn đuổi theo cô dâu, nên mới rời khỏi đây." Đinh Quốc Hào nói. 

"Cái gì? Cậu.......Cậu và cô ấy vẫn ở bên cạnh nhau!' Giang Khánh Hoa vui mừng muốn khóc: "Thật tốt quá, thật sự tốt qua, mấy năm gần đây tôi luôn day dứt vì chuyện năm đó, đều sắp điên rồi. Bây giờ tôi biết hai người vẫn ở cạnh nhau, tảng đá trong lòng tôi cũng thả xuống được rồi." 

"Có ý gì?" Mộ Hải Nghị buông hành lý. 

"Hả.....Không phải vì cậu Lăng Tâm Đồng giải quyết mọi hiểu lầm rồi mới ở bên nhau sao?" Giang Khánh Hoa nghi hoặc. 

"Hiểu lầm?" Mộ Hải Nghị không hiểu anh ta muốn nói chuyện gì: "Chúng tôi có hiểu lầm gì?" 

"Thì ra cậu chưa biết!" Giang Khánh Hoa thở ra: "Tuy hiện tại xin lỗi đã quá muộn, nhưng tôi vẫn trịnh trọng xin lỗi với cậu." 

Mọi người ngồi xuống, nghe Giang Khánh Hoa kể lại mọi chuyện năm đó. 

"Lúc ấy, chúng ta có một người bạn học là Ngô Bái Hoành, cha mẹ cậu ta và cha mẹ Tâm Đồng là bạn cũ, Ngô Bái Hoành thích Lăng Tâm Đồng, muốn tỏ tình với cô ấy, nhưng vẫn luôn bị cô ấy từ chối, nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, chuyện này khiến Lăng Tâm Đồng cảm thấy rất phiền, rất có ác cảm với cậu ta......" Giang Khánh Hoa nói chuyện Phương Hữu An dùng tiền mua chuộc anh ta năm đó, nói ra không sót chữ nào: "Phương Hữu An lợi dụng Ngô Bái Hoành dụ Lăng Tâm Đồng nói ra những lời đó, cố ý để cậu nghe thấy....." 

Nói xong, mặt Giang Khánh Hoa đỏ bừng, vô cùng xấu hổ. 

Mộ Hải Nghị lạnh nhạt nói: "Tôi đã biết." Thì ra anh bị diendan%le.quy.don gạt, vậy mà nhiều năm rồi cũng không biết!

Nghĩ đến việc vừa rồi mình đối xử lạnh lùng với Tâm Đồn, không muốn nghe cô giải thích, nhất định cô ôm tâm trạng tuyệt vọng bỏ đi!

Anh em nhà họ Đinh nghe vậy, cũng ngạc nhiên, thì ra mọi chuyện là do Phương Hữu An tạ thành!

"Tâm kế Phương Hữu An đó thật sâu! Không phải chúng ta trách lầm Tâm Đồng rồi sao?" Đinh Quốc Hào cau mày. 

Mộ Hải Nghị không đáp lại, chỉ nói với anh em nhà họ Đinh: 

"Mấy ngày nay thật sự cảm ơn hai người tiếp đãi, tôi phải nhanh chóng trở về, sau này chúng ta sẽ liên lạc sau." 

"Anh Hải Nghị......" Đinh Giai Thiến gọi anh lại: "Hy vọng anh nhanh chóng tìm được cô ấy." 

Anh cười: "Cảm ơn cô." 

Nhìn bóng dáng của anh, Giang Khánh Hoa lẩm bẩm nói: "Không biết cậu ta có tha thứ cho mình không?" 

"Yên tâm, cậu ta sẽ tha thứ cho cậu." Tay Đinh Quốc Hào ôm ngực, nhìn theo bóng dáng Mộ Hải Nghị đã đi xa. 

Mộ Hải Nghị chạy về Dài Bắc, trở về nhà, ấn chuông lại không thấy có người mở cửa, chẳng lẽ Tâm Đồng không trở về? 

Lấy chìa khoá mở cửa, đi vào trong phòng, bức màn treo ở cửa sổ trong phòng khách được kéo ra, cũng rất sạch sẽ, là cô trở lại sao? Hay ba mẹ còn chưa đi? 

Lúc này, anh nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tâm Đông mang đồ ăn vào trong phòng. 

Dường như cô không nghĩ anh sẽ về sớm đến vậy.

Vừa thấy cô, anh lập tức nổi giận nói với cô, nhịn không được ôn cô vào trong ngực: "Sao em có thể rời đi một mình, tại sao lại tắt điện thoại, khiến anh không thể liên lạc với em." 

"Tôi đang học, nên không mang điện thoại theo bên người." Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, mang thức ăn vào phòng bếp. 

"Em đi mua thức ăn?" 

"Đúng vậy, em muốn học nấu ăn, không muốn vì em không biết nấu ăn mà trở thành lý do để người khác ly hôn với em." Cô vừa nói, vừa mang thức ăn bỏ vào tủ lạnh. 

"Ai nói muốn ly hôn với em?" Cảm nhận được cô xa cách, trọng lòng Mộ Hải Nghị càng áy náy: "Anh biết em giận anh vì anh không muốn nghe em giải thích—"

"Mặc kệ anh có nghe em giải thích hay không, em cũng sẽ không ly hôn." Tâm Đồng đã hạ quyết tâm bám anh cả đời, sau khi biết được tình cảm của anh, cô càng không thể rời khỏi anh. 

"Anh nói, anh sẽ không ly hôn với em." Anh cắn răng nói, không biết diendan%le.quy.don  phải làm sao để cô tin tưởng mình. 

Đột nhiên cô đưa thực đơn cho anh: "Muốn ăn cái gì? Anh nói đi, tôi sẽ làm thử, cô gắng làm tốt vai trò của một người vợ, khiến anh tin em yêu anh." 

"Em không cần làm những chuyện này." Cô càng nói vậy, tim anh càng đau đớn: "Là anh sao, anh biết anh đã trách lầm em."

"Anh.....Anh nói cái gì?" Cô không nghĩ anh lại đột nhiên nói như vậy: "Nguyên nhân gì khiến anh tin tưởng em?" 

"Thật ra không phải anh không tin em, mà là không tin bản thân mình được em yêu." Anh vỗ nhẹ mặt cô: "Có nhớ lúc ở nhà họ Đinh, Đinh Quốc Hào nói Giang Khánh Hoa sẽ đến không?" 

"Ừm, em nhớ." 

"Lúc trước chính cậu ta và Phương Hữu An diễn kịch, hôm nay cậu ta đã nói với anh sự thật." Mộ Hải Nghị cười khổ: "Anh chưa từng nghĩ Phương Hữu An sẽ là dạng người như vậy, vì tranh giành với anh mà lại sắp đặt một vở kịch như vậy." 

"Em cũng không nghĩ sẽ thế này, vốn dĩ em định trở về tìm anh ta tranh luận, nhưng sau đó em lại từ bỏ, bởi vì có tranh luận đến mức nào, cũng không thể khiến anh trở lại bên cạnh e....." Nói xong, cô khóc. 

"Là anh không tốt, anh sẽ không rời khỏi em." Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau đi nước mắt, cúi đầu hôn lên môi cô. 

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, anh bế cô lên, đi vào trong phòng, giờ phút này chỉ muốn cùng cô bù đắp khoảng thời gian mà bọn họ đã bỏ lỡ......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.