Cha mẹ hai nhà Mộ Lăng biết được tin tức cực kì vui vẻ, tranh nhau đưa đồ bổ đến nhà mới của đôi trẻ, muốn Tâm Đồng bồi bổ thân thể.
Từng ngày trôi qua, bụng Tâm Đồng càng lúc càng lớn, đêm nay Mộ Hải Nghị có ca trực đêm, một mình cô đến công viên nhỏ đối diện nhà của bọn họ tản bộ.
Đang đi, đột nhiên cô phát hiện Phương Hữu An đi về phía mình.
"Sao anh biết tôi ở nơi này?" Tâm Đồng hỏi.
"Đúng lúc anh muốn đến nhà em tìm em, trung hợp thấy em ra khỏi nhà đến nơi này." Tầm mắt anh di chuyển đến bụng cô: "Bụng lớn quá!"
"Đúng vậy! Đã thành bà bụng to rồi." Cô cũng cảm thấy bụng mình to bất thường: "Dường tất cả đồ ăn đều bị đứa bé này hấp thụ."
Sau khi nói chuyện vài câu, Phương Hữu An đề cập đến vấn đề chính: "Tâm Đồng, em.....Em trách anh từ lúc gặp nhau ở Cao Hùng đến giờ không liên lạc với em sao?"
Mấy tháng nay ở nhà anh ta suy nghĩ rất nhiều, hiện giờ Tâm Đồng và Mộ Hải Nghị yêu nhau đến vậy, thậm chí con cũng có rồi, anh cũng nên thu tay lại, nên nỗ lực ì tương lai của bản thân.
Lại nhớ đến hành động trong quá khứ, quả thật rất quá phận, may mà cuối cùng Mộ Hải Nghị và Tâm Đồng cũng kết thành lương duyên, nếu không chẳng phải anh trở thành tội nhân thiên cổ sao?
Trong thời gian đó anh ta phát hiện, ngoại trừ Tâm Đồng và Mộ Hải Nghị, bạn bè chân chính của anh ta ít đến đáng thương, ai mà không nhìn vào thân phận và gia cảnh của anh mà kết bạn chứ?
Cho nên, lần này anh ta thật lòng xin lỗi Tâm Đồng, nhưng còn Mộ Hải Nghị, anh ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.
"Sẽ không, tôi biết nhất định anh sẽ tỉnh lại." Cô cười dịu dàng với anh ta, có lẽ vì sắp trở thành mẹ, nên cô có ánh sáng của một người mẹ hiền lành.
"Tâm Đồng!" Anh ta hổ thẹn gục đầu xuống nói: "Cảm ơn em đã tin tưởng, thật sự rất xin lỗi, là anh quá ích kỷ."
"Đã là chuyện quá khứ rồi, nói thật, mấy năm nay anh đều ở bên cạnh tôi, cũng quan tâm tôi rất nhiều, tôi cũng không muốn mất đi người bạn này." Tâm Đồng nói thật.
"Mộ Hải Nghị đâu? Cậu ra sẽ tha thứ cho anh sao?"
"Nhất định, anh ấy còn thường nói về anh, nhưng mà đàn ông các anh có đôi khi còn so đo hơn đàn và, rõ ràng đã muốn tha thứ cho đối phương, nhưng lại không nói ra."
"Vậy là tốt rồi."
"Nếu tới tìm tôi, thì ở bên cạnh tôi một chút đi." Tâm Đồng tiếp tục đi về phía trước, vuốt bụng: "Ngày dự sinh cũng đã gần đến rồi, nói thật là tôi rất khẩn trương."
"Yên tâm, em nhất định sẽ khoẻ mạnh sinh ra một đứa bé mập mạp."
Nhưng mà, sai câu nói của anh ta, Tâm Đồng đột nhiên kêu lên: "Trời ạ....Hình như tôi vỡ nước ối rồi!"
"Vỡ nước ối là cái gì?" Anh ta cũng hốt hoảng, bởi vì anh ta hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, nhìn vẻ mặt của cô giống như sắp sinh: "Anh......Anh đi tìm mẹ em."
"Bệnh viện ở gần đây.....Mau đưa tôi đến bệnh viện."
"À! Được." Lúc này anh ta mới nhớ mình có lái xe đến. vì vậy đỡ cô ra khỏi công viên, nhanh chóng mang cô đến bệnh viện Fassell.
Mộ Hải Nghị biết Tâm Đồng bị đưa đến bệnh viện, lập tức muốn đến gặp cô.
Anh cầm chặt tay cô: "Sao vậy? Có phải muốn sinh không?"
"Không phải muốn, đã vỡ nước ối rồi." Cô cười với anh: "Đừng vội, em đã đến bệnh viện rồi, trên thực tế là không có việc gì, còn có Phương Hữu An đến tìm em, đưa em đến bệnh viện, nếu không em ở công viên cũng không biết xin ai giúp."
Lúc này Mộ Hải Nghị mới phát hiện Phương Hữu An, chân thành nói với anh ta: "Cảm ơn cậu."
Phương Hữu An gật đầu ới anh, ánh mắt giao nhau, hiềm khích giữa hai người cũng tan thành mây khói.
Tuy anh ta không nói chuyện, nhưng Mộ Hải Nghị hiểu được ý anh ta, anh mở miệng: "Người cha nuôi này hãy ở lại đây đi, tôi nay tôi mời cậu uống cà phê."
"Cha nuôi!" Tâm trạng Phương Hữu An kích động: "Được, cà phê này tôi nhận."
"Một lời đã định."
Tiếp theo, hộ sĩ tiến lên đẩy Tâm Đồng đến khoa phụ sản, Mộ Hải Nghị cũng đi cùng.
Trải qua nhiều tiếng đồng hồ cố gắng, rốt cuộc Tâm Đồng cũng sinh được một bào bảo đáng yêu khoẻ mạnh, nghe nói sau khi lớn lên cũng là một đứa vé khiến người khác yêu thương như Tâm Đồng.