Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 4-2



Edit: mèo suni

“Dù sao từ giờ trở đi, mặc kệ là anh hay là anh ta tôi đều không muốn nhìn thấy, mời anh đi ra ngoài! Tôi phải làm việc.” Lăng Tâm Đồng bình tĩnh nói: "Tối nay tôi sẽ đi tìm ba anh.”

“Em muốn tìm ba tôi?”Lông mày anh giương lên, vui vẻ hỏi: “Nói như vậy em bằng lòng kết hôn với tôi, cho nên mới đến chỗ ba tôi để trả lời đúng không?”

Lăng Tâm Đồng nhíu mày nhìn anh: "Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?”

Phương Hữu An sửng sốt: "Chẳng lẽ là tôi nghĩ sai rồi?”

“Không sai.” Cô thở sâu: "Tôi định đưa đơn từ chức cho ba anh, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Gần đây tâm trạng của cô thật sự rất hỗn loạn, không thể làm tốt công việc, vì không làm chậm trễ công việc của công ty, cũng để cho bản thân có thể nghỉ ngơi, cô quyết định lập tức xin từ chức.

Phương Hữu An cực kỳ kinh ngạc, không thể tin diendan...le^quy%don được: "Em muốn từ chức, vì saoì? Em đã ở công ty 5 năm, biểu hiện vẫn luôn rất tốt mà!”

“Chuyện này và biểu hiện của tôi ở công ty không liên quan, chẳng lẽ tôi muốn nghỉ ngơi cũng không được sao?” Mặc khác việc ba anh uy hiếp đã làm cô vô cùng bất mãn, cô tự nhận mình không thể làm việc dưới quyền ông nữa.

“Em…… Tâm Đồng, em thật sự không muốn gả cho tôi sao?” Vẻ mặt Phương Hữu An tràn đầy khó chịu: "Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?”

“Vì sao cậu luôn hỏi mấy câu này, tình cảm không thể miễn cưỡng!” Lăng Tâm Đồng đột nhiên đứng dậy: "Bây giờ tôi đi tìm ba anh.”

“Tâm Đồng……” Phương Hữu An gọi rất to nhưng không gọi được cô, chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng bực mình, nhìn cô biến mất ở trước mắt.

Nhưng mà, khi Tâm Đồng đưa đơn từ chức cho Phương Hữu Khánh, ông tức giận nói mấy lời khó nghe: "Mấy năm nay nể mặt của con trai, tôi vẫn luôn chiếu cố cô, mà tôi chỉ đưa ra điều kiện nhỏ, cô lại có thể không đáp ứng, còn hiểu tình hiểu lý hay không?”

“Chủ tịch, nếu chuyện hôn nhân đại sự vì tình lý mà quyết định, thì nhất định sẽ không hạnh phúc. Cháu không thích anh ấy, gả cho anh ấy sẽ chỉ làm cả hai đau khổ.” Những điều cô nói đều là sự thật.

“Vậy điều kiện nói với tôi lần rước đâu?” Phương Khánh Khôi nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không muốn cứu bệnh viện của ba cô, chẳng lẽ cô không có một chút tình cảm nào với bệnh viện Fassell sao?”

“Ngài sai rồi, Fassell vô cùng quan trọng với cháu, những thứ khác cháu cũng không muốn nói, nhưng mà mấy năm nay ngài đối vẫn luôn chiếu cố cho cháu, cháu vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.” Sau khi khom người chào, cô lập tức rời khỏi văn phòng.

Quay lại văn phòng của mình thu dọn vài thứ, cô liền rời đi. Bước ra khỏi công ty, Tâm Đồng không lập tức về nhà, dù sao buổi tối Mộ Hải Nghị mới đến cầu hôn, về nhà quá sớm sẽ bị ba mẹ truy hỏi, mặc khác cô cũng không biết giải thích nguyên nhân tại sao muốn hôm nay ông về nhà sớm.

Trước bữa tối cô mới trở về nhà, bước vào cửa, liền thấy ba nhìn cô cười hỏi: “Tan sở rồi sao? Không phải con muốn ba về nhà sớm một chút sao, còn muốn mẹ con chuẩn bị bữa tối cho bốn người, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Có chuyện này con muốn nói cho ba biết, con…… Con đã từ chức.” Cô định từ từ đi vào chủ đề chính.

“Từ chức? Tại sao?” Lăng Bá Vĩ kinh ngạc.

“Bởi vì con muốn kết hôn.” Cô nhỏ giọng nói.

Lăng Bá Vĩ vô cùng kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt con gái: "Con đang nói đùa phải không? Ba vẫn thúc giục con nhanh chóng tìm bạn trai, con vẫn nói không vội, tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn kết hôn?”

“Có lẽ duyên phận tới rồi?” Cô xấu hổ cười.

Nhìn vẻ mặt cô cười như không cười, Lăng Bá Vĩ cho rằng cô đang ngượng ngùng, hỏi: “Đối phương là ai?”

Tâm Đồng còn chưa mở miệng, đúng lúc mẹ Lăng đi ra từ phòng bếp, thấy con gái đã trở về, cười hỏi: “Cơm đã làm xong, Tâm Đồng, con muốn dẫn ai tới làm khách, mẹ có quen không?”

“Mẹ, con định lấy chồng, mà anh ấy…… Đêm nay anh ấy sẽ đến nhà làm khách, chắc là sắp tới rồi.” Tâm Đồng vừa nói xong, cũng hù dọa mẹ Lăng.

“Con muốn lấy chồng? Đây là thật hay giả?” Mẹ Lăng nhanh chóng truy hỏi, lại nhìn sang chồng, nhưng ông chỉ lắc đầu, không hiểu như nhau.

“Chờ anh ấy tới, chẳng phải ba mẹ sẽ biết sao?”

Tâm Đồng thật sự không biết nên giải thích như thế nào, lúc này cô cảm thấy hết sức bất lực, đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, mẹ Lăng khẩn trương nói: “Mẹ đi mở cửa.”

Cả người Tâm Đồng căng thẳng, tim đập loạn nhịp, không biết sau khi ba mẹ thấy Mộ Hải Nghị sẽ phản ứng ra sao?

Mấy phút đồng hồ sau, liền thấy mẹ Lăng tươi cười rạng rỡ đi vào trong nhà: "Ông xã, ông xem là ai tới.”

Lăng Bá Vĩ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mộ Hải Nghị đi vào, không thể tin hỏi Tâm Đồng: "Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ người con muốn lấy chính là nó?”

“Hải Nghị muốn cưới Tâm Đồng nhà chúng ta có cái gì không tốt? Ông làm gì mà phản ứng lớn như vậy?” Có thể thấy mẹ Lăng cực kỳ hài lòng đối với người con rể này.

“Không phải tôi phản ứng mạnh, mà là…… Mà là việc này khiến người ta cảm thấy không tin được."

“Bác trai, bác gái, cháu yêu Tâm Đồng, muốn cưới Tâm Đồng, xin hãy gả Tâm Đồng cho cháu.” Mộ Hải Nghị nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Tâm Đồng.

“Nói như vậy đây là sự thật?” Lăng Bá Vĩ vẫn không thể tin được.

“Chuyện này là thật, chú Lăng có thể hỏi Tâm Đồng.” Mộ Hải Nghị tới gần cô, đáy mắt tràn đầy nuông chiều.

Lăng Tâm Đồng nhìn vào ánh mắt của anh, đúng lúc thấy diendan...le^quy%don sự ôn nhu trong ánh mắt của anh, trong nháy mắt cô còn tưởng mình nhìn lầm rồi!

Mềm mại như vậy, ánh mắt dịu dàng như vậy, là từ trong mắt anh sao? Cô thạt sự không tin được.

“Tâm Đồng, ý của con như thế nào?” Lăng Bá Vĩ hỏi.

Bị ba Lăng hỏi, cô mới hoàn hồn: "Cái gì?”

“Ba hỏi, con cũng thích Hải Nghị sao? Bằng lòng gả cho nó sao?” Lăng Bá Vĩ hết sức nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.

“Con…… Con……” Tâm Đồng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nghĩ đến bản thân đã đồng ý với Mộ Hải Nghị, dựa vào sự chính trực của anh, cô cũng không nên nuốt lời: "Đúng, con thích anh ấy, bằng lòng gả cho anh ấy.”

Tâm Đồng thở sâu, không tin được cô có thể nói những lời này thuận miệng như vậy, một chút khó khăn cũng không có, xem ra việc cô nói dối người khác cũng tốt hơn rồi.

“Ông xã, thế này thì thật tốt, nếu hai đứa đều yêu nhau, vậy thì việc này không thành vấn đề.” Mẹ Lăng tán thành trăm phần trăm, lấy góc độ mẹ vợ nhìn con rể mà nói, Mộ Hải Nghị không chỉ là bác sĩ giỏi, lớn lên lại tuấn tú lịch sự, gia thế lại tốt, rất xứng với Tâm Đồng, bà hoàn toàn không có phản đối gì cả.

Nghe vợ nói như vậy, Lăng Bá Vĩ cũng gật đầu: "Nói rất đúng, chỉ cần hai đứa đều yêu thích lẫn nhau, ta và mẹ Tâm Đồng cũng không có ý kiến, nhưng mà…… Ta muốn biết hai đứa qua lại khi nào, vì sao ta không biết một chút nào cả?”

“Khi cháu về nước tình cờ gặp Tâm Đồng ở bệnh viện, cũng đã bắt đầu theo đuổi cô ấy, vì không nói với bác trước, mong bác tha thứ.” Anh khách sáo mà nói.

“Ta còn nhớ rõ ngày đó hai đứa các con còn cãi nhau rất ầm ĩ!” Lăng Bá Vĩ cười lắc đầu: "Ta đã nói đó là duyên phận, Tâm Đồng muốn gả cho cháu, chúng ta đều không có ý kiến.” Xem ra bọn nó thật sự thích nhau, Lăng Bá Vĩ cũng yên tâm.

“Nói vậy là bác trai và bác gái đồng ý hôn sự của bọn cháu?” Mộ Hải Nghị giơ tươi cười: "Cháu hy vọng có thể cưới Tâm Đồng vào cửa sớm một chút.”

Tâm Đồng nghe vậy khẩn trương nói: “Nhưng mà ba mẹ, con không nỡ xa hai người……”

“Đứa nhỏ ngốc, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng.” Lăng Bá Vĩ và vợ đồng loạt gật đầu: "Ba cũng tán thành cách nói của Hải Nghị, hai đứa kết hôn sớm một chút, chúng ta cũng có thể ôm cháu ngoại sớm một chút.”

“Cám ơn chú Lăng.” Mộ Hải Nghị quay sang, còn cầm tay Tâm Đồng, 

“Cháu muốn tổ chức hôn lễ vào tháng này, không biết ý của bác và bác gái như thế nào?”

“Tháng này?” Tâm Đồng kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?”

“Yên tâm đi! Cưới em sớm một chút, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt, yêu thương em, khiến em hạnh phúc.” Dường như đây là lời hứa hẹn thật lòng của anh.

Nhìn anh, Tâm Đồng thật không thể tin được anh có thể nói ra những lời nói dối như vậy, còn thể hiện một cách nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, cô cảm thấy anh không đi đóng phim quả thực là một tổn thất lớn cho giới giải trí.

“Được, hôn lễ sẽ được tổ chức ngay trong tháng này! Nhưng mà gả con gái đi, thật sự ta có chút không nỡ……” Tuy con gái đã đến tuổi kết hôn, nhưng đột nhiên nó muốn lấy chồng, trong lòng mẹ Lăng vẫn khó có thể chấp nhận.

“ Xin bác gái yên tâm, mỗi ngày, Tâm Đồng vẫn có thể trở về thăm hai người, cô ấy mãi mãi là con gái của hai người.” Mộ Hải khéo léo nói.

“Vậy thì tốt quá rồi. Hải Nghị, từ nhỏ bác vẫn cảm thấy cháu là đứa bé tốt, Tâm Đồng có thể gả cho cháu, thật sự là may mắn của nó.” Mẹ Lăng vui mừng nhìn con gái, lúc này mới nhớ tới đồ ăn trong nhà bếp: "Có thể ăn cơm rồi, mọi người mau ngồi vào bàn, mẹ đi bưng thức ăn ra.”

Thấy mẹ đi vào phòng bếp, Tâm Đồng cũng lập tức đứng lên, muốn trốn tránh một chút: "Con đi giúp mẹ.”

Nhìn mẹ con hai người đi vào phòng bếp, Lăng Bá Vĩ cười lấy một chai Whiskey lâu năm từ tủ rượu ra, nhìn Mộ Hải Nghị nói: “Hôm nay tâm trạng tốt, chúng ta uống hai ly đi!”

“Không thành vấn đề, chỉ cần bác có hứng thú, cháu nhất định uống với bác.”

Mộ Hải Nghị nhận ly rượu, hai người ngồi vào chỗ của mình ở nhà ăn, vui vẻ uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.