Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 6-2



Edit: mèo suni

Nhìn gưong mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy sự hưng phấn, trong lòng Mộ Hải Nghị cười thầm, bây giờ anh có thể xác định tình yêu mình dành cho cô chưa từng giảm, vẫn mãnh liệt như trước....Không, phải nói là càng ngày càng nồng cháy, mới gặp lại không lâu, cô cười, cô buồn, nước mắt của cô đều dễ dàng làm anh chú ý, trong lòng luôn dõi theo nỗi lòng của cô.

Chỉ cần có thể làm cô vui vẻ, anh sẽ cố gắng, cho dù khó đến mức nào cũng muốn làm để làm cô hài lòng.

"Đợi cô ngủ trưa, ăn tôi xong tôi mang cô ra ngoài dạo một chút, tôi nghĩ cô cũng không biết nhiều về cảnh vật ở Cao Hùng, chúng ta vừa đi dạo vừa ngắm cảnh." Anh nói ra kế hoạch của mình. 

"Được, tôi rất mong đến lúc đó!" Cô gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào. 

Nụ cười ngọt ngào ấy rơi vào mắt anh, làm anh nhìn đến ngây người. 

Lắc đầu, anh thầm thở dài, chỉ sợ một ngày nào đó không thể tìm lại trái tim của bản thân khi đã lún quá sâu vào tình cảm này. 

Ngồi xe từ Đài Bắc xuống phía Nam, hành trình di.en$d..an%l...e*qu.y^do..n mệt mỏi, lại cơm no rượu say nên cô rất buồn ngủ, đầu vừa chạm gối lập tức bất tỉnh nhân sự.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô, mơ mơ màng màng ấn nghe, mới biết là Phương Hữu An gọi.

"Sao lại là anh, có việc gì sao?" Cô hơi mở mắt nói.

"Bây giờ anh đang ở Cao Hùng." Anh vui vẻ nói. 

"Cái gì?" Cô đang buồn ngủ lập tức bị lời nói của anh làm tỉnh: "Anh thật sự tới đây sao?" 

"Anh đã nói anh có một hợp đồng ở phía Nam cần đàm phán, chỉ đẩy nhanh hành trình một chút thôi." Phương Hữu An lại hỏi: "Mộ Hải Nghị đâu?"

"Anh ấy ở phòng cách vách." Cô còn hơi buồn ngủ, lười biếng trả lời.

"Cách vách? Hai người chia phòng ngủ sao?" Trong lòng Phương Hữu An vui vẻ, giọng nói cao hơn bình thường!

Sau khi nghe thấy những lời đó, Tâm Đồng mới phát hiện mình lỡ lời......Ôi trời, tại sao cô lại nói lời không nên nói vậy?

Nếu để Mộ Hải Nghị biết sẽ mắng cô không ngóc đầu lên được, vất vả lắm không khí giữa bọn họ mới dịu đi một chút, Tâm Đồng thật sự không muốn lại sinh ra hiểu lầm. 

"Không....Không phải, bây giờ tôi đang ở Spa nữ, anh ấy ở Spa nam kế bên." Cô vội vàng giải thích.

"Thật không?" Phương Hữu An cười, căn bản không tin lời cô nói.

"Mặc kệ anh có tin hay không, sự thật là vậy." Cô ngôi thẳng lưng, duỗi eo: "Còn việc gì không?"

"Hôm nay đã trễ rồi, ngày mai tới gặp tôi có được không?" Anh đưa ra yêu cầu: "Có một chút việc anh không hiểu lắm, mà em lại giởi việc nỳa, anh chỉ có thể nhờ em giúp đỡ." 

"Cuối cùng là có chuyện gì? Không thể nói qua điện thoại không?" Cô thật sự không thể rời khỏi đây được.

"Việc này không thể nói qua điện thoại, nếu không anh cũng không làm phiền em đi hưởng tuần trăng mật!" Phương Hữu An lại hỏi: "Hay em sợ Mộ Hải Nghị biết?" 

"Tôi......Tại sao tôi lại phải sợ anh ta?" Cô thở sâu.

"Vậy thì tới gặp đi!" Phương Hữu An tiếp tục tấn công: "Không được em giải thích, anh sợ anh không thể làm được."

"Anh cũng nên học cách tự lực làm việc đi." Vì anh là thiếu gia nên lúc ở công ty không bao giờ nỗ lực làm việc. 

"Được, nếu bắt anh học thì em trở về dạy anh đi! Chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với công ty?" Sau khi phát huy hiệu quả của đợt tấn ccông trước, anh dùng tiếp khổ nhục kế: "Công ty thật sự không thể thiếu em."

"Được rồi được rồi! Đừng nói đến việc làm tôi tự trách bản thân được không? Tôi biết mấy năm nay tôi đi làm ở công ty thì mọi người vẫn giúp đỡ tôi, tôi cũng rất biết ơn......Ừm....Mấy giờ? Gặp nhau ở đâu?" Tâm Đồng chỉ có thể đầu hàng

Thật tốt." Anh nhìn lịch trình: "Giữa trưa anh đến đón em ở khách sạn, sau đó chúng ta đi ăn trưa."

"Không cần phiền phức như thế, ăn cơm xong hãy đến." Cô nhớ đêm mai sẽ diễn ra buổi độc tấu Saxophone, khong biết Mộ Hải Nghị có mua được vé không? "Tôi phải trở về trước buổi tối."

"Tại sao? Chẳng lẽ em đồng ý ăn cơm với Mộ Hải Nghị, còn anh thì một lần cũng không sao?" Gương mặt Phương Hữu An suy sụp.

"Sao anh lại so đo như vậy? Hơn nữa tôi cũng là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy." Anh nói những lời này rất nhiều lần, làm cô cảm thấy khó chịu.

Phương Hữu An phát hiện bản thân quá kích động, vội vàng làm dịu bầu không khí: "Được! Tất cả theo ý em, đừng tức giận."

Cô xoa thái dương: "Ừm, vậy sau khi ăn xong buổi trưa hãy tới tìm tôi, tôi ở Khách sạn Thuỷ Lệ."

"Được, nhất định anh sẽ tới đúng giờ."

"Lúc một giờ ba mươi tôi sẽ ở sảnh lớn chờ anh." Nói xong, cô lập tức ngắt điện thoại, lúc này mơi phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã bị bao trùm bởi màu đen: "Cái gì, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?"

Tâm Đồng đến bàn trang điểm cầm đồng hồ lên, vừa thấy lập tức kinh ngạc, rồi sau đó lao ra khỏi phòng, gõ cửa phòng cách vách: "Mộ Hải Nghị....Mộ Hải Nghị."

Không lâu sau, anh mở của ra, thấy cô gái nhỏ kia đang hoảg sợ, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Có người xông vào phòng của cô? Hay gặp ác mộng?"

"Không phải, mà tôi......Hình như tôi ngủ quên, bây giờ đã bảy giờ ba mươi rồi, chúng ta đã nói sẽ ra ngoài dạo."  Cô hốt hoảng nói: "Tôi chuae từng ngủ sau như vậy." 

"Ngồi xe đã khiến người khác mệt mỏi rồi." Anh cười nhìn gương mặt hoảng sợ của cô: "Tôi cũng ngủ khá lâu, không sao đâu"

"Anh không mắng tôi?" Từ lúc gặp lại tới nay, anh luôn nghĩ mọi cách khiêu khích cô, châm chọc cô, thậm chí cuộc hôn nhân này cũng là anh ép cô, cô còn nghĩ rằng cả đời này bọn họ cũng không thể sống trong hoà bình được.

Nhưng hai ngày nay anh lại rất tốt với cô, không còn bắt bẻ cô như trước, còn rất dịu dàng, chăm sóc cho cô.

"Tôi đâu có lý do gì để mắng cô." Anh cong môi cười: "Nếu chúng ta đã là vợ chồng, tôi sẽ phải có bộ dạng của một người chồng. Cô yên tâm, tôi sẽ không vô cớ cãi nhau với cô."

Trước khi vào lễ đường với cô, anh cũng đã chuẩn bị tâ lý thật tôt, nếu không thể không yêu cô, không thể quên cô, thì anh sẽ đối xử thật tốt với cô, ít nhất sẽ không để cô bị ức hiếp. Tuy rằng khi nghe cô đề cập tới Phương Hữu An, anh rất khó chịu, nhưng dù thế nào anh cũng cố gắng nén nó xuống đáy lòng, không gây áp lực cho cô.

"Phải không?" Cô cười: "Bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài không?"

"Cô định mặc như vậy đi ra ngoài?" Anh nhìn cô.

Cô nghi ngờ nhìn bản thân mình, trời....Sao cô lại mặc áo ngủ chạy ra ngoài chứ? "Anh chờ một lát, tôi đi thay quần áo"

Che lại gương mặt đang nóng dần, cô chạy về phòng, Mộ Hải Nghị nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, nhịn không được bật cười.

Anh cũng vào phòng thay quần áo, lại đợi mười phút, mới nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Anh mở cửa, đột nhiên ngây ngườ!

Cô gái trước mắt mặc một bộ âu phục màu đen, mang theo vẻ quyến rũ, trưởng thành, thật sự rất đẹp!

Tâm Đồng nhìn bộ dạng hoảng hốt của anh, thẹn thùng hỏi: "Tôi mặc như vậy rất xấu sao?"

"Không, rất đẹp." Anh cẩn thận đánh giá cô: "Bây giờ tôi không thể không thừa nhận việc cô đã thật sự trưởng thành"

"Đâu chỉ trưởng thành, bây giờ tôi đã hai mươi sáu rồi." Thật ra cô rất muốn nói cho anh biết, anh cũng trưởng thành rồi, cả người đều tràn ngập khí thể của một người đàn ông.

"Nói rất đúng, cô đã tở thành một mỹ nữ rồi." Anh nhìn di.en$d..an%l...e*qu.y^do..n  cô không chớp mắt, vươn cánh tay phải ra: "Người đẹp, chúng ta đi thôi!"

Cô cười, ôm lấy cánh tay anh: "Được."

Gương mặt chứa đầy ý cười của Tâm Đồng làm tim anh đập mạnh, trong lòng kích động, anh cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, cùng cô ra khỏi khách sạn.

Bàn tay to lớn của Mộ Hải Nghị rất ấm áp, vết chai trên ngón cái và ngón trỏ thường gặp của bác sĩ ngoại khoa lại khiến cô có cảm giác an toàn.

Nhưng mà cô lại phát hiện một chuyện không bình thường, tại sao anh lại nắm tay cô, bọn họ thật sự rất giống một cặp vợ chồng ngọt ngào, cũng làm cô sinh ra ảo tưởng không nên có cho tương lai của bọn họ.

Sau khi ra khỏi khách sạn, hai người ngồi trên xe, chạy trên đường lớn.

Sau khi đi được một đoạn, Mộ Hải Nghị hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"Tôi không biết, như vậy đi, sau khi đi qua ba nhà hàng ở trụ điện kia, mặc kệ bán cái gì, chúng ta cũng ăn ở đó." Đột nhiên Tâm Đồng nghĩ ra cách này.

Anh cười khẽ: "Được, theo ý cô, vậy hãy mạo hiểm một lần."

"Tại sao lại mạo hiểm? Nơi đó không bán thức ăn?" Cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

"Nếu bán đậu hủ thúi hoặc tiết canh thì sao?" Anh nhớ rất rõ đây là hai món cô không thích ăn nhất.

"Hả!" Cô hoảng hốt, sau đó lắc đầu nói: "Không biết, không có khả năng lại trùng hợp như vậy." 

"Nếu thật sự trùng hợp." Anh bĩu môi cười

"Nhất định là không thể." Ông trời sẽ không đối xử bất công như vậy với cô.

"Nhìn bộ dạng tràn ngập lòng tin của cô, chúng ta cược một lần." Anh nói, sau đó giẫm chân ga chạy về phía trước.

Sau khi chạy ngang qua trụ điện, anh chạy chậm lại.

Tâm Đồng hưng phấn đếm, cái thứ nhất, cái thứ hai....Khi biển quảng cáo "Tiết canh heo" xuất hiện trước mắt cô, cô ngây người, rồi sau đó như bóng cao su bị thủng, không có chút sức lực dựa vào cửa sổ xe.

"Lâu vậy, chưa tới quán thứ ba sao?" Thật ra Mộ Hải Nghị đã thấy từ lâu, anh chỉ cố ý nói vậy thôi.

Tâm Đồng cho rằng anh không phát hiện, chỉ nhanh nhà hàng bên ngoài cửa sổ: "Có, là hàng hàng Ý."

"Là nhà hàng đó phải không?" Anh cố ý hỏi lại.

"Đúng vậy, là nhà hàng đó, anh không tin tôi sao?" Có tật giật mình, Tâm Đồng nhỏ giọng hỏi.

"Tôi không có nói vậy, là cô suy nghĩ quá nhiều." Anh cong môi cười, sau đó quay xe lại, ngừng trước cửa nhà hàng Ý.

Bảo vệ bãi đậu xe lịch sự đến chạy xe đi đỗ, hai người đi vào nhà hàng, trai xinh gái đẹp lập tức trở thành tâm điểm của cả nhà hàng.

Phục vụ đẫn hai người vào, đưa menu, sau đó giới thiệu vài món nổi bật, bọn họ đều gọi mỗi người một phần mì ý.

Sau khi phục vụ rời khỏi, cô hỏi: "Có mua được vé buổi biểu diễn Saxophone không?" 

"Nghe nói đã đổi nơi biểu diễn, là ở một thính phòng."

"Thính phòng! Nơi nó chắc sẽ rất rộng? Thật là tót quá!" Cô sung sướng nói, ánh mắt không dấu được sự hưng phấn! "Không nghĩ được việc đi đến Cao Hùng còn có thể thưởng thức độc tấu Saxophone."

Nghe vậy, Mộ Hải Nghị có quyết định, vì để cô luôn cười vui vẻ như vậy, cho dù có vất vả, nhất định anh sẽ thoả mãn tâm nguyện của cô

"Đúng rồi, sáng mai tôi sẽ lấy vé từ chỗ một người bạn, có lẽ sẽ không ở khách sạn một ngày, bảy giờ tối mai chúng ta gặp ở thính phòng." Anh nói rõ ràng với cô.

"Thì ra anh có người quen, nói sớm chút thì tốt rôi! Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ tới đúng giờ" Cô nhìn phục vụ mang thức ăn tới, ngửi được mùi của nấm và ớt, sự thèm ăn lập tức tràn đến.

Nhìn cơ thể ăn hoài không mập của cô, đáy lòng anh không thể không bội phục, không khí buổi cơm này có thể nói là khá vui vẻ.

Sau đó anh lái xe dẫn cô đi Love River, hồ Trừng Thanh, tham quan những địa danh đẹp ở Cao Hùng.

Thấy anh như ngựa quen đường về, trên đường không hề bị lạc, cô không khỏi cảm thấy tò mò: "Dường như anh rất quen thuộc đường ở Cao Hùng?"

"Đúng là không thể gạt được cô, thật ra tôi rất quen đường ở Cao Hùng."

"Vậy mà anh còn gạt tôi." Cô liếc anh.

"Bởi vì nhìn cô rất dễ bị dụ." Anh cười rất thoải mái.

"Tên vô lại!" Cô méo miệng, những vẫn tiếp tục tò mò hỏi: "Tại sao anh lại quen thuộc nơi này?"

"Khi mới trở về từ Anh, công ty con của ba tôi ở Cao Hùng cần người hỗ trợ nên tôi đã ở nơi này nửa tháng."

"Xem ra anh không chỉ là một bác sĩ hơn người mà còn là một thương nhân cực tài giỏi, lợi hại." Cô thật sự bội phục: "Vậy công ty con của cha anh ở nơi nào trong thành phố Cao Hùng?"

"Bên cạnh nhà hàng Ys chúng ta vừa ăn cơm."

"Anh nói cái gì?" Cô kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới quán ăn bán "Tiết canh heo" kia: "Nói vậy....Anh đã biết?"

"Tôi biết cái gì?" Anh giả ngu.

"Anh đã biết rõ, vậy mà còn giả ngốc." Nếu công ty ở gần đó, anh đi qua con đường kia mỗi ngày, sao lại không biết quán ăn thứ ba là quán ăn nào được chứ?

"Tôi thật sự không biết?" Anh tỏ ra vẻ vô tội.

Tâm Đồng yên lặng nhìn một bên mặt của anh, trong lòng biết rõ anh giả vờ không biết, chuyện này làm cô nhớ lại một chàng trai lúc nào cũng bên cạnh cô, chăm sóc cô, quan tâm cô.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.