Cô Dâu Không Nói "Yes"

Chương 12



“Ân Ân đâu?”

Nghiêm Chinh đi vào nhà, đã là hơn bảy giờ tối, anh cởi áo vest xuống, đưa cho bà Chu, thuận miệng hỏi.

“Ở trong phòng ăn. Vừa dùng cơm, vừa chơi với Elise!” Bà Chu nhận lấy áo vest anh cởi xuống treo lên, lại vội vàng đưa tay đón cặp tài liệu trong tay anh.

Thời gian này anh thường về ăn cơm, bà nghĩ công việc đã đi vào quỹ đạo, nên có vẻ không bận nữa.

“Ừ, vậy tôi cũng dùng cơm trước!” Bước chân Nghiêm Chinh đi thẳng đến phòng ăn.

Gần đây quả thật anh không bận rộn giống như lúc mớ tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh nữa, nhưng lý do anh về nhà ăn cơm trước hạn định, trừ việc đã đồng ý với Ân Ân không về muộn nữa, tất nhiên không phải chỉ vì anh quá rảnh rỗi, mà là——

“Hi. . . . . .” Anh còn chưa đến phòng ăn, đã nghe thấy tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Theo bản năng anh mỉm cười, dưới chân cũng không tự chủ bước nhanh hơn.

Vừa vào phòng ăn, liền nhìn thấy một con mèo con bị cô gái xinh đẹp trắng ngần ôm vào lòng, mèo con ở trong lòng cô giãy giụa muốn bò lên vai cô, cô gái không chịu,mèo con liền ôm ngón tay cô cắn mạnh.

“A! Thật là nhột đó. . . . . . Đừng cắn, sẽ đau á!”

Ân Ân vừa cười vừa kêu cùng mèo con vui đùa, thức ăn trên bàn ít động tới.

Nghiêm chinh bất đắc dĩ âm thầm thở dài, đây chính là nguyên nhân khiến anh nhất định trở về trước hạn định—— làm ông già nhiều lời giám sát Ân Ân ăn cơm!

Gần đây anh mới phát hiện, nếu không phải chính mình nhìn chòng chọc, cô thường thường đều chỉ tùy tiện ăn vài miếng cơm, những lúc khác cũng bận bịu cùng con mèo nhỏ tên Elise vui đùa.

Không sai! Con mèo nhỏ này chính là con mèo nhỏ Ân Ân nhặt về giữa đêm khuya, qua giám định của bác sĩ thú y, nó là một con mèo cái nhỉ, Ân Ân liền khăng khăng đặt tên nó là Elise, chính là xinh đẹp như hoa Elise phương Tây.

Mặc dù Nghiêm Chinh nhìn thế nào cũng không nhìn ra con mèo này xinh đẹp chỗ nào. Nhưng nếu cô đã thích gọi nó như vậy, anh cũng không phản đối.

Nói đến kỳ diệu, con này vốn là con mèo hoang nhỏ yếu đuối giống như lúc nào cũng có thể tắc thở, sau khi được bác sĩ thú y chuẩn bệnh, vết thương ở chân không quá mấy ngày liền khỏi, được chăm sóc thức ăn đầy đủ, thân thể rất nhanh khỏe mạnh, chẳng những bận bịu khám phá xung quanh, hơn nữa còn đặc biệt thích quậy phá.

Nghiêm Chinh nhiều lần bắt được tiểu tử lông xù kia trong giày da của mình, thật may anh không thô lỗ đem chân nhét vô giầy, nếu không nó đã sớm đi đời nhà ma!

Có lẽ Ân Ân quá cô đơn, cũng có lẽ thông cảm cho mèo con mất mẹ, họ một người một mèo, tự nhiên trở thành bạn tốt, trừ lúc Ân Ân đi học, không thể không rời nhà ra ngoài, bọn họ giống như cả ngày ở cùng nhau.

Mà Nghiêm Chinh trừ việc nghiêm cấm mèo nhảu lên giường của cô cùng bàn ăn, có thể nói cái gì cũng tùy ý cô, vì vậy Elise được chủ nhân cưng chiều càng lúc càng càn rỡ, có lúc còn tốn hơi thừa khí cắn ngón tay trắng ngần của Ân Ân đầy vết răng dính máu.

Lúc này Nghiêm Chinh sẽ xách nó lên, hung dữ đánh vào cái mông nhỏ của nó, Elise sẽ ngoan ngoãn được một lúc.

Nhìn thấy mèo con lại làm dữ, Nghiêm Chinh không chút do dự xách cổ con mèo nhỏ lên, bàn tay hung dữ đánh vào cái mông nhỏ của nó.

“Meo meo ——”

Elise kêu thảm một tiếng, thật nhanh nhảy từ trên tay Nghiêm Chinh xuống, thông minh nhanh chóng chui vào xuống tủ ăn.

“Elise!”

Ân Ân đau lòng gọi, quay đầu dùng ánh mắt lên án nhìn Nghiêm Chinh:”Anh dữ với nó quá…, anh xem dọa sợ nó.”

“Tôi đã cảnh cáo nó không được cắn em,nó biết rõ còn có tình phạm phải.” Đối với cô, nét mặt căng thẳng của Nghiêm Chinh ôn hòa không ít.

Anh tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương cô, cho dù là một con mèo.

“Nó chẳng qua là chơi cùng em. . . . . .”

“Cắn thành ra như vậy gọi chơi sao?”

Nghiêm Chinh nắm tay của cô, muốn cô nhìn một vết trên đầu ngón tay của mình.

Giây phút khi anh chạm vào tay mình, Ân Ân cảm thấy như có dòng điện chạy qua người mình, thoáng chốc toàn thân chấn đông.

Nghiêm Chinh tựa hồ cũng có cảm giác này, bởi vì anh cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ nhìn nàng.

Ân Ân đỏ mặt, chậm rãi rút tay của mình lại, nhỏ giọng giải thích thay Elise.

“Elise còn nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ!”

“Hiện tại không dạy nó đàng hoàng, sau này càng lúc càng hỏng! Tôi thấy nên đưa nó đến chỗ huấn luyện vật nuôi, chờ nó quay về, đảm bảo ngoan ngoãn nghe lời.” Nghiêm Chinh thích tất cả mọi việc đều ở trong lòng bàn tay hắn—— bao gồm cả con mèo này.

“Không cần!” Ân Ân chạy nhanh đến tủ ăn, ôm Elise từ dưới lên, ôm vào lòng bảo vệ, trẻ con mà la ầm lên:”Em muốn chính là mèo con của em, không phải tham gia thi biểu diễn mèo, ai cũng không chia rẽ được em và Elise.”

Khoảnh khắc đo, Nghiêm Chinh đột nhiên có cảm giác vớ —— anh cư nhiên ghen tỵ với con mèo con may mắn kia, có thể được cô ôm trong lòng, nhưng ngay sau đó anh lắc đầu khiển trách mình.

Nghiêm chinh, mày đang suy nghĩ linh tinh gì vậy? Cô ấy chỉ là một cô bé vị thành niên!

“Muốn tôi không tách ra, có thế, em để con mèo xuống, ngoan ngoãn ăn cơm.” Anh trừng mắt cảnh cáp con mèo con lại muốn đưa móng vuốt ra nghịch tóc cô.

“Đừng xem ta là đứa trẻ!” Ân Ân chu miệng nhỏ, đặt Elise xuống, Chớ đem ta đương đứa trẻ sao!” Jon dạ chu cái miệng nhỏ nhắn, để xuống Elise, để nó nô đùa.

“Em vốn dĩ là đứa trẻ mà.” Nghiêm Chinh lắc đầu bật cười.

“Tháng sau em tròn mười tám tuổi rồi !”

Mười tám tuổi?

Nghiêm Chinh lúc này mới đột nhiên giật mình, không lâu nữa, cô gái gầy gò yếu đuối khóc thút thít này đã muốn lớn lên, lập tức sắp vào đại học.

“Tháng sau sinh nhật em tròn mười tám tuổ, có tâm nguyện gì, hoặc muốn cái gì không? Tôi có thể thực hiện giúp em, coi như quà sinh nhật của tôi.”

“Có thật không? Ừ. . . . . . Em muốn. . . . . .” Cô liếc nhìn mặt của Nghiêm Chinh một cái, thần bí cười một tiếng. “Em muốn một món quá sinh nhật đặc biệt.”

“Là cái gì?” Nụ cười của cô làm anh không khỏi sợ hãi, không biết cô đang tính mưu ma chước quỷ gì .

“Em muốn anh.”

“Gì?” Cuối cùng cô cũng thành công khiến vẻ mặt không đổi của Nghiêm Chinh sụp đổ.

“Hi! Ý em là, hôm đó em muốn anh theo em. Bởi vì sau vốn là ngày nghỉ, thế nên em sẽ không làm khó bảo anh đi chơi cùng em, nhưng theo em ăn một bữa tối, đi dạo một chút chắc không có vấn đề gì chứ?”

Cô đã chán mỗi lần về đều cùng anh ở nhà, ăn thức ăn do cùng người nấu. Thỉnh thoảng,cô cũng muốn cùng anh ra ngoài, ví dụ như đi dạo phố này phố kia một chút….ha ha đồ này đồ kia…., không phải rất tốt sao?

Anh có biết, cô thật thích ở cùng anh, nhưng anh luôn bận rộn như vậy. . . . . .

“Cái đó là đương nhiên không thành vấn đề.”

Nghiêm Chinh không biết chuyện “nghiêm trọng” , vì vậy lập tức nhận lời rôi, anh làm sao biết, lương tri cùng lý trí của mình sắp gặp phải thách thức nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.