Nghiêm Chinh không tiện từ chối, đành phải nói: “Không cần phiền toái, giống Ân Ân là được.”
“Vâng! Ngài ngồi đi, bữa sáng lập tức tới ngay.”
Bà Chu cười vội đi vào phòng bếp, Nghiêm Chinh kéo ghế dựa ra ngồi xuống,
Kiều Ân Ân cũng không nói lời nào, không khí nhất thời có chút lúng
túng, anh đành thanh thanh cổ họng, tìm đề tài nói chuyện với cô.
“Hôm qua mới trở về nước, sao không ngủ thêm chút nữa?” Nhìn kỹ mới phát
hiện, cô mặc vô cùng chỉnh tề, đồ công sở màu phấn lam, giống như muốn
ra ngoài.”Muốn đi ra ngoài?”
“Ừ.” Kiều Ân Ân nhẹ nhàng để dao dĩa xuống, cầm khăn ăn lau miệng, mỉm cười nói: “Em muốn đi cùng với anh
đến công ty. Anh hi vọng em sớm nhận lấy công ty, không phải sao? Như
vậy em sẽ dậy sớm để vào công ty, học tập quản lý kinh doanh, không phải sao?”
Đây là quyết định sau cả đêm suy tính của cô.
Nhưng cũng không phải cô thật sự tính toán buông tha, nếu như vào công ty học tập, Nghiêm Chinh tất phải phải tự mình dẫn dắt cô. Bà Chu thường khen
cô là cô gái xinh đẹp, làm người khác ưa thích, nếu như tăng cơ hội
chung sống cùng với anh, có lẽ anh sẽ phát hiện điểm tốt của cô, sẽ
thích cô. . . . . .
Đây là ý tưởng của một mình cô, một bên tình nguyện, nhưng mà một chút chắc chắn cũng không có.
“Em muốn cùng đi tới công ty với anh?” Nghiêm Chinh không khỏi sửng sốt.
Đúng vậy! Nếu muốn để cho cô cho sớm tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh, đi theo
bên cạnh anh học tập đúng là biện pháp tốt nhất. Nhưng mà, anh còn chưa
chuẩn bị đối mặt cô —— ít nhất trước mắt không có biện pháp!
Nếu mỗi ngày chung đụng với cô trong thời gian dài, anh sợ sẽ không giấu được trái tim của mình.
Bảo vật bên người, làm sao có thể cầm lòng?
Anh nhất định thay Kiều Hải Sinh bảo vệ tốt khối trân bảo này, cho đến khi
hoàn toàn giao cô cho một người đàn ông đáng giá phó thác cả đời.
“Có thể không?” Kiều Ân Ân có chút chần chờ hỏi. Cô thật sợ anh sẽ từ chối!
“Dĩ nhiên có thể! Sau khi đến công ty, anh lập tức sắp xếp cho em.”
Anh trả lời nhanh chóng gọn gàng, Kiều Ân Ân tự nhiên cho là anh đồng ý để
cho cô đi theo bên cạnh anh, sau tới mới biết, anh cũng không phải là để cô ở bên cạnh, mà là ——
“Xin chào! Anh tên là Mục Duyện, ngưỡng mộ danh tính đã lâu, rất vinh hạnh trong khoảng thời gian này, có thể cùng em hợp tác.”
Mới vừa biết được Nghiêm Chinh đang chuẩn bị tìm người chỉ đạo Kiều Ân Ân
tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh, anh lập tức tự đề cử mình, hết sức tranh
thủ cơ hội này.
Hỏi anh nguyên nhân vì sao?
Anh cũng không nói ra được, có thể chỉ là đơn thuần muốn cùng cô có
nhiều cơ hội chung sống, hiểu rõ nhau hơn.
Nghiêm Chinh thờ ơ
lạnh nhạt nhìn nụ cười thiết tha thái quá của của Mục Duyện, cùng với —— anh híp mắt, ghen tỵ trừng mắt nhìn bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay
Ân Ân kia.
Trên người Mục Duyện, anh ngửi thấy hơi thở phái nam
phát tán ra khi nhìn trúng đối tượng săn đuổi. Lúc này anh thật sự muốn
đổi ý, thu hồi quyết định lúc trước, bởi vì để cho cô theo Mục Duyện,
không thể nghi ngờ là đẩy cô bé quàng khăn đỏ vào trong miệng
sói.
Nhưng lật lọng phản lời từ trước đến giờ không phải tác phong của anh, cho dù cảm thấy hối hận, anh cũng không
cách nào thay đổi quyết định này.
Nghiêm Chinh đi lên trước, tính tách tay của bọn họ ra.
“Đồng ý, sau này chuyện của Ân Ân, phiền anh tốn sức.”
“Đâu có! Có thể cùng cô gái xinh đẹp như Ân Ân chung đụng, anh cao hứng còn
không kịp, cũng đừng nói cái gì phí sức với uổng công.”
Mục Duyện chuyển sang Ân Ân, trên mặt không che giấu được ái mộ.DễễnđàànLêêQuýĐôôn
“Ân Ân, em biết không? Bọn anh đã sớm muốn gặp mặt em, nhưng Nghiêm Chinh
này thật hẹp hòi, chính là không cho anh cơ hội gặp mặt em, hại anh cho
đến hôm nay mới nhìn thấy em.”
Cô cảm giác được, Mục Duyện vô cùng biết ăn nói, hơn nữa rất hiểu cách dỗ phụ nữ vui vẻ.
Vẻ mặt anh tuấn kia, mang theo nụ cười làm người ta mê say, rất ít phụ nữ
không động lòng, nhưng Ân Ân chính là một người trong đó.
Nói đến cũng thật kỳ quái, mặc dù cô không ghét anh, nhưng cũng không có cảm
giác động tâm. Có lẽ là cô sớm hình thành thói quen có một người đàn ông cao lớn, lại trầm lặng!
Nhớ tới anh, lòng của cô không khỏi quặn đau.
Cô áy náy cười với Mục Duyện một tiếng, năn nỉ nói: “Anh Mục, thật xin
lỗi! Có thể cho em một chút thời gian hay không, em có chút chuyện muốn
nói với Nghiêm Chinh.”
Mục Duyện có chút nghi ngờ nhăn mày, nhìn
cô, lại nhìn Nghiêm Chinh đột nhiên chấn động, nhận thấy được không khí
có chút quỷ dị. Nhưng mà ngay sau đó anh tiêu sái cười một tiếng, nói:
”Dĩ nhiên!”
Tiếp theo liền rời phòng làm việc của Nghiêm Chinh, cũng lễ phép đóng cửa.
“Tại sao? Tại sao muốn em theo anh Mục?” Ánh mắt Ân Ân thống khổ nhìn Nghiêm Chinh.
“Không phải. Anh ấy rất tốt, chẳng qua là. . . . . . Em nghĩ là sẽ tới bên
cạnh anh học tập, tại sao lại là người khác. . . . . .”
Đây là lần thứ hai anh cho cô cảm giác bị thương. Chẳng lẽ cùng cô sống chung một phòng làm việc, anh không thể chịu được?
Đối với nghi vấn của cô, Nghiêm Chinh chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ trả
lời: “Tự anh có suy tính. Sở trường của anh là tài chính, mà Mục Duyện
học về quản lý, cậu ta mới là người tốt nhất chỉ điểm em như thế nào
kinh doanh công ty, theo cậu ta, em nhất định có thể học được nhiều
hơn.”
Nghe lời nói này, với Ân Ân, rõ ràng chính là bài xích sống chung cùng với cô. Cô đau lòng rũ mắt xuống, hiểu rõ gật đầu.
“Vậy sao? Em hiểu, vậy thì y theo sắp xếp của anh đi!”
Ý chí Kiều Ân Ân sa sút từ bên cạnh anh tránh ra, một khắc kia, Nghiêm Chinh thật có xúc động, muốn kéo cô về bên cạnh mình.
Vậy mà anh cuối cùng không vươn tay, chẳng qua là yên lặng đưa mắt nhìn Ân Ân rời đi.
“Cô chính là Kiều Ân Ân?”
Một người đàn ông có dáng vóc cao lớn tương tự Nghiêm Chinh, đôi tay khoanh ở trước ngực, dùng ánh mắt giống như kiểm tra thịt heo ở quán, qua lại
quan sát Ân Ân.
Kiều Ân Ân hoàn toàn không biết người này là ai,
ngoại hình của anh ta và Nghiêm Chinh có chút giống, đều như khối nham
thạch cứng rắn, nhưng người này mắt to mày rậm, so với Nghiêm Chinh tuấn lãng hơn, chỉ tiếc bày ra mặt thối, tính khí thoạt nhìn rất không tốt.
“Cô thật đã hai mươi hai tuổi rồi hả? Tôi thấy căn bản cô còn chưa trưởng thành!”
Một người khác mở miệng nói chuyện, dáng dấp người này thật đẹp trai,
nhưng gương mặt anh tuấn tú so với người nóng nảy vừa rồi lại lạnh như
băng, ngay cả nói chuyện cũng không nhìn cô, giống như nhìn cô lâu một
cái, sẽ thiếu mất một con mắt.
“Tôi có lẽ nhìn ra hơi nhỏ một
chút, nhưng quả thật hơn hai mươi hai tuổi rồi.” Ân Ân cảm thấy rất vô
tội. Dáng dấp mặt con nít, cũng không phải là lỗi của cô!
“Em sợ
hết hồn chứ? Anh ta là Viên Tổ Diệp, chị là Kỷ Mộng Đường, mà khối băng
này gọi là Phong Tấn Bồi. Bọn chị đều là một trong năm lãnh đạo tập đoàn Ngũ Hành, nói cách khác, bọn chị đều là bạn tốt của Nghiêm Chinh.”
Kỷ Mộng Đường lấy tư thế thân thiết hòa ái của chị cả, trấn an Ân Ân đang bị hù họa đến ngốc.
“Bạn Nghiêm Chinh?”
Ân Ân thật cao hứng có thể biết nhiều bạn Nghiêm Chinh như vậy, cô cảm
thấy mình giống như đến gần cuộc sống của anh một
bước.
“Mọi người biết Nghiêm Chinh nhiều năm rồi hả?” Sắc mặt cô ửng đỏ hỏi thăm tất cả có liên quan đến anh.
Kỷ Mộng Đường nheo mắt hạnh khêu gợi, tỉ mỉ quan sát ngượng ngùng trên mặt cô một chút, chẳng lẽ Ân Ân cô. . . . . .
Ân Ân cùng Nghiêm Chinh? Thật là thú vị rồi!
“Đúng vậy! Chúng tôi quen biết nói ít cũng có hai mươi mấy năm rồi. Tên
Nghiêm Chinh kia, từ nhỏ ở cô nhi viện, chính là một cái hũ nút cả năm
không đánh ra một cái rắm, mấy năm gần đây bởi vì công việc, cùng người
khác xã giao nhiều, anh ta mới từ từ thay đổi một ít.” Khi còn bé có một thời gian, Viên Tổ Diệp nhìn anh rất không thuận mắt!
“Cô nhi viện?” Ân Ân cực kỳ khiếp sợ.”Anh ấy lớn lên ở cô nhi viện?”
“Không chỉ anh ấy, tất cả chúng tôi.” Mục Duyện theo bản năng đến gần cô, muốn xóa bỏ vẻ mặt đau lòng của cô. “Mấy người chúng tôi bởi vì nguyên nhân
khác nhau, từ nhỏ liền bị đưa tới ở cô nhi viện, sau đó lớn lên, mỗi
người một nơi.”
“Nghiêm Chinh lớn tuổi nhất trong năm người, vì
vậy anh ấy rất chăm sóc chúng tôi. Năm đó được ông nội cô trợ giúp đến
Mĩ du học, anh liền nhân cơ hội đó đi làm kiếm tiền thành lập một công
ty đa ngành, lại lập tức đi tìm toàn bộ chúng tôi, chia cho chúng tôi
công việc thích hợp, công ty nhỏ từ từ phát triển, mới thành tập đoàn
Ngũ Hành hôm nay.” Kỷ Mộng Đường giải thích.
“Anh là một anh cả tốt.” Phong Tấn Bồi đúng trọng tâm cho lời bình.
“Thì ra là anh là cô nhi. . . . . .” Trên mặt Ân Ân không giấu được đau lòng.
Thì ra anh nhìn kiên cường, hẳn là do không có cha mẹ chăm sóc!
Cô đã từng bởi vì cha mẹ, ông nội qua đời, vì mình cô đơn không chỗ nương
tựa cảm thấy bi thương, nhưng dầu gì cô còn có anh chăm sóc, thế nhưng
anh lại chỉ có thể dựa vào cố gắng của chính mình, từng bước một gian
khổ bò lên trên.
Ân Ân là người rất dễ hiểu, tất cả ý định cũng viết ở trên mặt, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô, cũng biết cô đang suy nghĩ gì.
Kỷ Mộng Đường một mực đứng bên yên lặng quan sát cô, từ trong mắt Ân Ân có thể nhìn thấy được cô đối với Nghiêm Chinh đau lòng, kính nể, còn có
—— ngưỡng mộ!
Thì ra là Ân Ân đối với Nghiêm Chinh. . . . . .
Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng mỉm cười tỏ ý hiểu rõ.
Thú vị, thật thú vị!
Được bảo tàng mình thủ hộ chọn trúng, cô thật sự muốn xem một chút, Nghiêm
Chinh đến tột cùng muốn đối mặt thế nào với nguy cơ này.”