Ông thường nghĩ đây có lẽ là ông trời trừng phạt ông đi! Bởi vì ông có được ngàn vạn tài phú, cũng rất ít làm việc thiện, vì vậy ông trời mới cướp
đi con trai độc nhất của ông như hình phạt. Đứa con này sau khi chết,
ông chút ngộ ra, chợt phát hiện tiền bạc đối với mình mà nói, thật ra
thì cũng không quan trọng như vậy, cho nên ông mới quyết định hàng năm
quyên ra năm trăm vạn tư chất kim, giúp đỡ học sinh nghèo khổ học chuyên sâu”
Lời này của Kiều Hải Sinh làm Nghiêm Chinh cảm thấy thật kính nể.
Dù sao gặp bất hạnh người nào cũng có, nhưng sau khi gặp bất hạnh còn có tấm lòng giúp đỡ người khác, đó mới thật là đáng quý.
“Tôi nhất định sẽ quay về đây gặp mặt ngài!” Nghiêm Chinh đột nhiên nói.”Ân tình thiếu ngài này, tôi tuyệt đối sẽ không quên!”
Kiều Hải Sinh trên mặt đầy nếp nhăn thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng mà
ngay sau đó ông cười nhạt một tiếng.”Cậu có tấm lòng này là tốt rồi, tôi không cần hồi báo.”
Dạo này, người hiểu được tri ân đồ báo không nhiều lắm, người trẻ tuổi này mặc dù nói lời thề son sắt, nhưng sau khi đi qua cánh cửa này, tương lai của anh ta như thế nào, ai có thể biết
được đây?
Dù sao, mục đích của ông là hành thiện, cũng không cầu
hồi báo, người trẻ tuổi này đến tột cùng là nghiêm túc, còn cam kết của
anh ta, ông đều không để ở trong lòng.
“Thật vui vì được gặp mặt
cậu.” Kiều Sải Sinh đứng lên vươn tay về phía Nghiêm Chinh.”Hi vọng cậu
có thể học thành tài, lên đường xuôi gió!”
“Cám ơn!”
Trên
mặt Nghiêm Chinh vẫn là bình tĩnh không có một chút biểu tình nào khác,
nhưng trong lòng tràn đầy cảm động cùng lòng biết ơn, anh không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm kích này, chỉ có thể cầm thật chặt bàn tay
nhăn của ông.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có ấm áp ôn
tình, ai cũng không nghĩ tới, tám năm sau gặp lại, cục diện so với bây
giờ hoàn toàn thay đổi. . . . . .
Tám năm sau
“Nghiêm tiên sinh!”
Nghiêm Chinh đi ra sân bay, thư ký của anh —— Cận La đã chuẩn bị xong xe hơi sang trọng, hơn nữa cung kính mở cửa xe cho anh.
Trải qua tám năm ở tha hương phấn đấu cùng cố gắng, anh đã sớm không phải
Ngô Hạ A Mông ngày xưa. Ngay từ lúc còn học đại học, anh liền nối
internet thay một công ty được trả tiền cho công việc, chẳng những thay
mình kiếm được một trăm vạn đầu tiên, lúc vẫn còn ở lớp Thạc sĩ dùng vào lĩnh vực sở trường, đầu tư kỳ hóa, thay mình kiếm vào một trăm ngàn thứ nhất, sau là thứ hai, thứ ba. . . . . .
Cuối cùng anh cùng với
bốn người bạn cùng lớn lên ở cô nhi viện, cùng chung góp vốn thành lập
”tập đoàn Ngũ Hành” , anh hôm nay —— xem như công thành danh toại rồi.
Chẳng qua là trong trái tim của anh, thủy chung không cách nào quên được tâm
nguyện, đó chính là gặp lại ân nhân của anh, tự mình nói cảm ơn hắn.
Vì vậy anh đặc biệt trong lúc cấp bách trở về nước, chỉ vì gặp mặt ân nhân.
“Liên lạc với Kiều tiên sinh sao?”
Sau khi lên xe, Nghiêm Chinh nhắm hai mắt lại, mỏi mệt xoa bóp sống mũi, tính nghỉ ngơi.
Nghiêm Chinh đã ba mươi sáu giờ không được chợp mắt nghỉ ngơi thật tốt! Xử lý
xong công việc ở Newyork, anh liền trực tiếp tiến về sân bay đến Đài
Loan.
Anh thật vất vả mới có thời gian trở về nước Kiều Hải Sinh
tài trợ hai năm tiền học phí gặp mặt, vì tiết kiệm thời gian, anh còn để Cận La trở về nước trước an bài.
Thật ra thì bắt đầu từ Đại học
năm 3, anh thì có khả năng trả học phí cùng sinh hoạt phí, vì vậy không
có nhận thêm một phân một tư trợ cấp nào của Kiều Hải Sinh, nhưng ân huệ của Kiểu Hải Sinh, anh cả đời khó quên.
“Tôi đã liên lạc qua,
chỉ là Kiều tiên sinh không có nhận điện thoại, bởi vì ông ấy. . . . .
.” Giọng Cận La chuyển thành tiếc nuối.”Kiều tiên sinh bệnh nặng, đang
hấp hối.”
Tám năm trước gặp mặt thì thân thể của ông xem ra còn tương đối cường
tráng, thế nào mới mấy năm không gặp, ông liền bệnh được nặng như vậy?
“Lập tức chạy tới Kiều gia đi!” Vô luận như thế nào, anh nhất định phải gặp
lại Kiều Hải Sinh mộ lần, nói ra lòng biết ơn bao nhiêu năm nay giấu
trong lòng.
Cận La lập tức nghiêng người về phía trước, phân phó tài xế: “Nhanh một chút.”
“Dạ!”
Ông chủ có lệnh, tài xế cũng không dám trì hoãn, lập tức nhấn cần ga một cái, trên đường cao tốc đi .