Bạch Hàn đang chạy bỗng người cậu nóng rực lên, ánh mắt cũng đổi màu.
" Chờ tôi nhé Tiểu Mận, tôi sắp đến rồi "
---------------------------------------
Tiểu Mận cố nhấn mạnh tay hơn để máu chảy ra nhiều hơn nữa.
" Có vị rất thơm ở đây "
" Bạch Hàn!!!"- Tiểu Mận nghĩ
Hắn ta đang ngồi bỗng mắt rực đỏ lên.
" Ngon thật "
Làm ơn... Bạch Hàn...
Như một con thú dữ đã tìm thấy mồi hắn nhẹ nhàng tiến tới chỗ Mận, Tiểu Mận vô cùng sợ hãi liền đẩy người ra sau để lùi lại, nhưng cái ghế cũng chả di chuyển được mấy. Hắn tiến lại càng gần hơn.
" Lẽ ra cậu không nên để bị thương, làm vậy thật khó để bổn thiếu gia ta đây kiềm chế bản thân "
"... "
" Xin thất lễ với cậu "
" Đừng mà..."
Hắn nhẹ nhàng bước ra đằng sau rồi vòng tay lên cổ, tay còn lại nhẹ nhàng dữ vai.
" Đừng làm vậy... tôi xin cậu "
" Sẽ nhanh thôi "
Vừa vén tóc của Tiểu Mận sang bên thì...
RẦM!!!
Cái cửa bị đá bay ra trước, bụi bay như mưa phùn, hắn liền đứng lên... Trong làn khói mờ ảo Tiểu Mận nhìn theo, mắt rưng rưng. Bóng của hai người con trai dần xuất hiện dần lên...
" Bạch Hàn?.."
" Đừng gọi tên cậu ấy như vậy, cậu đang làm một chàng trai như tôi lên cơn ghen đấy " - tiếng nói vọng ra từ làn khói
" Hạo Vương?"
" Sao cậu nói nhiều vậy? Cô ấy là người của tôi mà. Chúng ta chỉ hợp tác lần này thôi nên cũng đừng hi vọng "
Câu nói vừa kết thúc thì mái tóc đỏ ấy dần xuất hiện, điệu cười khểnh quen thuộc hơi kiêu ngạo nhưng lại là điểm nhấn khó tả...
Là Bạch Hàn và Hạo Vương.
Bạch Hàn, cậu đã tới rồi. Tôi tin cậu sẽ tới mà... lần trước khi tôi bị thương hay buồn cậu đều tìm thấy tôi mà. Tôi không hề sai! Thật sự cảm ơn vì cậu đã tới đây với tôi.
" Này Mận Tím cậu không sao chứ? Có ai làm cậu sợ không? nếu có thì để bổn thiếu gia đem ra làm thành búp bê cho cậu chơi " ( Tím là Bạch Hàn đang gọi màu tóc của Tiểu Mận)
Vừa nói xong hai người tung một đòn đá mấy thằng ma cà rồng đàn em bay mấy mét. Thằng nào thằng ấy cũng ôm bụng mà bỏ chạy.
bộp... bộp...
Hắn vỗ tay rồi từ từ bước ra.
" Hay lắm hai bạn của tôi "
" Vương Triệu Vũ " - Hạo Vương nói.
" thì ra là mày " - Bạch Hàn vô cùng tức giận.
" Vương Triệu Vũ?" - Tiểu Mận lo lắng.
" Không cần phải bận tâm đâu công chúa, việc của cô là rời khỏi đây an toàn. Đó là chuyện riêng của họ "
Hạo Vương đã xuất hiện từ sau và cởi trói nhanh chóng. Nhưng cậu cũng không kìm được mùi máu thơm ấy. Cậu nắm tay Tiểu Mận mãi không buông
" Ơ.. tay cậu bị thương này "
" Tôi phải làm vậy để gọi Bạch Hàn thôi, cậu mau thả ra đi, cậu làm tôi đau quá "
Hạo Vương như người mất hồn, cậu không di chuyển, thấy thế Tiểu Mận đành tự mình bỏ tay đang nắm chặt của cậu ra. Rồi đi lùi ra phía sau...
" Mày kiềm chế được mà " - Hạo Vương vừa xoa đầu rồi cười, hai má đỏ lên khi cậu thấy Tiểu Mận. ( Ôi đoạn này anh Vương đáng yêu quá đi *^.^*)
" Bạch Hàn lâu rồi không gặp, khỏe chứ "
" Tất nhiên rồi "
" Nhưng anh mày chắc không khỏe đâu nhỉ?"
" Cái gì?//"
" Vậy hóa ra anh mày vẫn chưa nói cho mày nghe sao? Hay nó chết rồi?"
" Câm miệng!!! Sao mày có thể biết được chuyện đó chứ??? " - Bạch Hàn vừa nói vừa tung một đấm nhưng hắn ta liền né được ngay.
" Vẫn chưa bỏ được cái thói động tay động chân đó sao? "
" Im đi "
Vương Triệu Vũ đẩy ngược Bạch Hàn ra sau...
" Mày muốn biết lí do lắm à? " - Bất chợt Tiểu Nam lạnh lùng bước vào.
" Tiểu Nam?" - Tiểu Mận hỏi rồi nhìn theo phía cậu ta.
Cậu ta vẻ mặt đầy cáu giận, ánh mắt đỏ hung lên tiến về chỗ Bạch Hàn. Vương Ngọc mới hoảng hốt hỏi:
" Sao anh lại ở đây thế? "
" Em đừng hỏi thêm gì nữa "
" Tớ tưởng Vương Ngọc nói cậu bị thương nặng? " - Tiểu Mận định tiến ra chỗ Tiểu Nam.
Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì nhanh như gió Tiểu Nam nhảy lên đấm vào mặt Bạch Hàn khiến cậu ngã ngửa ra sau.
" Để tao dạy mày thế nào là dùng nắm đấm nhé "
" Ha... ha... ha... em rể họ của tôi có tài thật nhỉ? Thôi anh giao nốt tên Tiểu Hàn này cho em nha " - Vương Triệu Vũ vỗ vai Tiểu Nam rồi ra chỗ ghế ngồi tỏ vẻ khoái chí.
" Không lẽ... chính mày đã ra tay với anh trai của tao? "
" Mày nói mới đúng một nửa thôi. Tao không những muốn ra tay với anh mày mà còn muốn ra tay với cả mày nữa đấy "
" Cái gì? " - Tiểu Mận bất ngờ.
- Đây không thể là Tiểu Nam mà mình đã từng quen. Tiểu Nam không hề như thế này. Cậu ấy... không thể máu lạnh như vậy được. Tiểu Nam.
" Tiểu Mận tình hình ở đây có vẻ xấu hơn nhiều rồi! Cậu mau ra ngoài tìm lối thoát đi. Tôi ở lại giúp Bạch Hàn nhé " - Hạo Vương nói.
" Ừm "
" Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi đây sao? Ta đã nói rồi từ bây giờ cô trở thành bữa ăn của ta " - Vương Triệu Vũ nói, ánh mắt cậu ta đỏ rực lên.
" KHÔNG ĐỜI NÀO!!! "- Bạch Hàn nói rồi lao tới định tấn công Triệu Vũ nhưng bất ngờ bị Tiểu Nam cản lại và đá mạnh vào bụng một cách bất ngờ.
" Cứ như thế này bổn thiếu gia ta đây không thể để mình tên họ Bạch nhà ngươi giải quyết một mình được nữa rồi. Xin lỗi nhé! Việc gia đình ngươi ta vốn không có hứng đâu. Nhưng xem thế này không đáng mặt quân tử cho lắm " - Hạo Vương nói rồi cởi áo khoác mình đang mặc ra đưa cho Tiểu Mận ôm, rồi sắn tay áo lên vẻ mặt đầy tức giận.
Tiểu Nam định quay ra tấn công Hạo Vương nhưng bất ngờ bị đánh ngược lại từ phía sau.
" Bạch Hàn có lẽ đã không muốn đánh cậu ngay từ đầu rồi "
Tiểu Nam càng tức hơn. Cậu ta đầy tức giận đá xoáy vòng ngược ra sau nhưng Hạo Vương cũng né được.
" Vì nể mặt bé Mận kia Bạch Hàn và tôi vốn định tha cho cậu nhưng xin thất lễ nhé! "
" A... "
Tiểu Nam chưa kịp phản ứng gì đã bị Hạo Vương đá mạnh vào chân. Khiến cậu ta quỳ cả gối xuống. Chưa hết, thuận với chân Hạo Vương bèn tung ngay một đòn sút thẳng mặt Tiểu Nam khiến cậu ngã ra sau.
Tiểu Mận thấy vậy, mắt cô rưng rưng tay nắm chặt áo khoác của Hạo Vương. Cơ thể như sắp mềm ra vậy. Mồm thì mím bặp không nói lên câu. Cô nhìn Tiểu Nam mà trái tim như bị xé nát.
Hạo Vương thấy vậy cứ đứng nhìn theo cô. Hạo Vương chắc đang hiểu nỗi lòng, suy nghĩ của Tiểu Mận.
Bất ngờ Tiểu Nam lao tới tung một đòn hick hiến cậu ngã bật ra sau. Bạch Hàn lúc này mới chống tay ngồi dậy...
" Bổn thiếu gia ta đây thật sự đã nhịn hết nổi " - Bạch Hàn nói.
Tiểu Nam không hề quan tâm cứ lao tới đấm nhưng lần này Bạch Hàn đều né hết. Hạo Vương liền đá mạnh vào sườn cậu, hiến Tiểu Nam ngã ngửa ra trước máu mũi ộc ra...
" Hụ... hụ... "
Vương Ngọc vô cùng lo lắng cô ta không xem được nữa bèn đứng dậy thúc dục Vương Triệu Vũ.
" Anh như thế này không ổn đâu! Làm thế này Tiểu Nam không xong mất "
" Tại sao em có thể không tin vào người mà mình yêu như thế nhỉ? Vì sự đố kị muốn chiếm đoạt, muốn chiến thắng cậu ta sẽ không chịu yên đâu "
" Anh nói gì vậy anh? Như thế là sao? Bây giờ không lẽ anh để anh ấy bị đánh như vậy?
" Nếu vô dụng vậy thì không nên giữ "
Hạo Vương tiến đến chỗ Tiểu Nam đang nằm. Cậu đạp Tiểu Nam ngã ngửa ra.
" Bây giờ đã biết chết chưa? "
Tiểu Nam không nói gì cả.
" Vậy để ta giúp cậu nhé! Chỉ cần một cú này vào các vùng xương của cậu. Nếu không chết thì sống cũng không xong. Ma Cà Rồng chỉ có thể lành ngoài da thôi chứ xương mà đứt hết cũng khó lành "
Tiểu Mận nghe thấy vậy liền thẫn thờ cô đơ một lúc.
" Mau cứu anh ấy đi anh!!! Em van xin anh đó!!! Anh trai!!! " - Vương Ngọc quỳ gối thảm thiết van xin Vương Triệu Vũ.
Bạch Hàn chỉ lặng im đứng sau Haok Vương nhìn.
" Vĩnh biệt nha... " - Hạo Vương nhất một chân cao lên rồi đang đà dậm...
" Đừng mà!!! " - Tiểu Mận hét lên
Hạo Vương phanh kít lại rồi dụt chân xuống. Tất cả chìm đắng trong im lặng. Ai cũng lặng người rồi quay ra nhìn Tiểu Mận.