Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 2: Làm tổn thương đến tàn nhẫn (1)



An Tử Thiên chỉ cảm thấy phía sau lưng của mình hình như bị va vào trên khung cửa vững chắc. Thoáng cái cô bị đau đến mức nước mắt liền rớt xuống, nếu như không phải Trần Tấn Nhiên tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cô, nói không chừng cả người cô đã chật vật  ngã nhào xuống trên mặt đất rồi.

"Tấn Nhiên..." An Tử Thiên cảm thấy hết sức uất ức, chính Trần Tấn Nhiên đã mời cô tới nhà anh để ăn cơm đó chứ.   Anh nói là muốn tiết kiệm thời gian, tranh thủ bàn bạc công việc thiết kế bản dự án thế nào cho tốt nhất. Cô là người vô tội, không hiểu vì sao vừa đến liền bị đánh.

Ương Ương cũng có chút ngây ngẩn cả người, cô kinh ngạc nhìn An Tử Thiên, đầu óc tựa như u mê đi mất rồi. Phải một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại được. Trời đất, cô đã làm cái gì thế này, cô đã vứt hết tất cả những lời mẹ đã dặn dò ra sau đầu rồi sao, thế nào mà cô lại vẫn còn giữ cái tính đùa giỡn cáu kỉnh tiểu thư kia chứ? Cô không hiểu rằng ở trong cái nhà này toàn những người lạ lẫm, sẽ không còn có ai tiếp tục nhân nhượng cô nữa hay sao?

"Ông xã... Em, em, em không hề cố ý..."

Ương Ương còn chưa kịp nói xong hết một câu nói này, đột nhiên trên gương mặt cô bị một cái tát nặng nề giáng vào!

"Đủ rồi!" Trần Tấn Nhiên nổi giận cắt đứt lời nói của cô. Anh lạnh lùng nhìn cô gái bé nhỏ đáng yêu giống như búp bê  đang ở trước mặt mình. Ai có thể ngờ được trong lòng của cô lại chứa toàn những điều hèn hạ như vậy! Ra tay đánh người, khóc lóc om sòm ầm ỹ, quả thật, dieendaanleequuydonn, cô đúng là loại thiên kim tiểu thư kiêu căng giống như trong truyền thuyết đã nói: "Tống Ương Ương! Thật sự là tôi đã nhìn nhận con người cô không hề sai. Cô đúng là loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết, hiện tại trong bụng không chứa nổi nữa rồi phải không?" Trần Tấn Nhiên cười lạnh, một tay chỉ vào chóp mũi của cô: "Nhà họ Tống các người đã cương quyết kín đáo nhét cô cho tôi. Vốn dĩ tôi đã không muốn cưới cô rồi, tôi đã không thích cô như vậy, vì sao cô còn mặt dày mày dạn muốn gả cho tôi bằng được chứ?"

"Ông xã... Em..." di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Ương Ương bụm lấy gương mặt sưng đỏ, cuối cùng, cô cũng không kìm nổi nữa, cứ để những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn chảy xuống dưới... 

Trần Tấn Nhiên nhìn thấy vẻ uất ức đến không còn ra cái bộ dạng gì của cô, ngược lại, anh cất tiếng cười lạnh: "Tống Ương Ương, tôi cho cô một tuần lễ để suy nghĩ kỹ càng, cô có muốn đề xuất ly hôn với tôi hay không..."

Trần Tấn Nhiên nói xong, xoay người lại đỡ lấy An Tử Thiên, dịu dàng mở miệng nói: "Tử Thiên, chúng ta đi thôi."

"Tấn Nhiên..." An Tử Thiên liếc mắt nhìn Tống Ương Ương đang khóc, hiển nhiên cô không nghĩ tới quan hệ giữa Trần Tấn Nhiên và Tống Ương Ương lại đang ở tình trạng bế tắc đến mức độ như thế này.

"Ông xã..." Hiển nhiên hai người bọn họ lại cùng nhau nắm tay nhau đi ra ngoài. Ương Ương chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đang bị vạn mũi kiếm đâm vào vậy. Cô lảo đảo đuổi theo, từ phía sau gắt gao ôm lấy eo của Trần Tấn Nhiên: "Ông xã, em đã làm gì sai để khiến anh thấy không yêu thích em như vậy? Anh hãy nói cho Ương Ương biết, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn hiện tại Ương Ương sẽ sửa chữa..."

Cô đau đớn nước mắt chảy ra chan chứa, tựa như một cô gái nhỏ mở miệng khóc oa oa thành tiếng nức nở. Thời điểm cô còn ở nhà, mỗi một lần cô gặp phải chuyện uất ức, nước mắt của cô còn chưa kịp rơi xuống, ba mẹ rồi cả ba anh trai đã thấy đau lòng, tìm mọi cách để an ủi cô, nói ra muôn vàn lời nịnh nọt rồi. Nhưng bây giờ, cô khóc thành như vậy, bộ dáng người kia cũng vẫn giữ vẻ thờ ơ như không...

"Tống Ương Ương, cô có thấy phiền toái hay không!" Trần Tấn Nhiên lấy tay đẩy cô ra một cái, hừ lạnh lên một tiếng. Anh cũng chẳng muốn lại nhìn cái gương mặt đang bày ra cái vẻ khóc lóc sươt mướt kia đến một cái liếc mắt, quay mặt muốn bỏ đi...

Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ vốn dĩ bị anh đẩy ngã ngồi xuống ở trên mặt đất lại tiếp tục bò lên, quật cường đuổi theo anh, một lần nữa lại nhào vào trên người Trần Tấn Nhiên: "Ông xã... Anh đừng bỏ đi, anh đừng bỏ em lại, anh muốn như thế nào cũng được, chỉ xin anh đừng có ly hôn với Ương Ương..."

"Muốn như thế nào cũng có thể sao?" Đột nhiên đáy mắt Trần Tấn Nhiên hiện lên một ý cười tà ác. Anh quay người lại liền bóp mạnh vào cái cằm của Ương Ương, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn cô đầy vẻ đe dọa, nói: "Tống Ương Ương, tại sao cô vẫn không biết xấu hổ như vậy được chứ? Tôi không thích cô, chán ghét cô! Vì cái gì mà cô lại vẫn sống chết cứ muốn quấn quít lấy tôi như vậy?"

"Anh là chồng của Ương Ương mà, là người mà Ương Ương cả đời đều phải  đi theo..." Ương Ương nghẹn ngào lên tiếng, hai tay cô lại càng ôm chặt lấy eo của anh, cô cũng không để ý đến chiếc cằm đã bị anh siết chặt đến đau nhức, vẫn còn cố gắng nở nụ cười nhìn anh.

Cô không thể bị anh bỏ rơi được, nếu quả thực phải làm theo lời nói của anh, vậy thì nhà họ Tống cũng xong rồi. Huống chi, anh là chồng của cô, từ một khắc cô được gả tới nơi này, cả đời này cô cũng chỉ chấp nhận định anh là người đàn ông duy nhất của mình, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.

"Thật không? Cho dù cô có bất kể những ý nghĩ như thế nào, tôi vẫn hoàn toàn không coi cô là vợ của mình, cũng không muốn phải sống cùng với cô cả đời này. Tôi đã có người phụ nữ mà tôi yêu mến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy cô ấy. Căn phòng đó của cô, cả đời này tôi cũng sẽ không bước chân vào đó. Nếu như cô là một con người thật sự thông minh, tốt nhất hiện tại thừa dịp bản thân mình còn giữ được trong trắng, cô hãy cút ra khỏi nhà họ Trần chúng tôi. Việc cô tìm lại được một người đàn ông khác, chắc hẳn cũng không phải là việc gì khó!"

Những lời nói độc và và cực kỳ châm chọc của anh, đã làm cho Ương Ương bị hù dọa, cô sợ hãi mở to hai mắt ra nhìn anh. Ương Ương nhìn về phía anh, ra sức lắc đầu, nói: "Không... Ông xã, em sẽ không tìm người đàn ông khác, em đã là vợ của anh rồi... mẹ nói, em chỉ có thể được phép ở cùng với anh một chỗ ở nơi này mà thôi, không thể để cho người khác đụng vào..."

"Cô thật sự là đúng là loại người đê tiienj! Cứ như vậy mà đã nôn nóng muốn để cho tôi đụng vào người cô sao?" Trần Tấn Nhiên không sao nhìn nổi cái bộ dạng lúc này đang làm ra cái vẻ ngây thơ không biết gì của cô. Anh cố ý đưa tay xé toạc luôn vạt áo trước của cô, làm lộ ra thân thể trần trụi trắng nõn của cô: "Như thế nào, tối hôm qua ngủ một mình trong phòng, cô cảm thấy rất cô đơn phải không?"

Ương Ương bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, chân tay trở nên luống cuống. Hai bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng che lên trước ngực của mình, đôi mắt to trong veo như nước hoảng hốt kinh hãi nhìn lại anh: "Ông xã..."

"Đừng gọi tôi là ông xã!" Trần Tấn Nhiên nghe thấy từ trong miệng cô phát ra câu nói ông xã đầy dịu dàng kia, liền cảm thấy tức giận rống lên một hồi. Cách xưng hô như vậy, vĩnh viễn cũng chỉ có Y Lan của anh mới có thể gọi!

"Tấn, Tấn Nhiên..." Ương Ương bị lời rống giận của anh làm cho sợ hãi, liền gọi tên của anh lên, cô nhìn anh cẩn thận từng ly từng từng tí, run rẩy thay đổi lại cách xưng hô.

"Tên của tôi không phải để cho một người phụ nữ như cô có thể tùy tiện gọi lên như vậy!" Trần Tấn Nhiên nhìn gương mặt giống như một chú nai con vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng hốt kinh hãi của Ương Ương, nhưng nơi đáy lòng anh, ngay cả một chút xíu lòng đồng cảm hay thương hại đối với cô không hề nảy sinh ra.

Chính cô đã đoạt mất vị trí của người phụ nữ mà anh yêu mến, chính cô đã làm hại anh không thể không làm tổn thương Y Lan, chính cô...  Chính cô đã bức Y Lan của anh phải bỏ đi... bằng không, hiện tại người phụ nữ đang ở bên cạnh anh  bây giờ, chính là Y Lan mà anh yêu mến nhất!

Vừa nghĩ tới bộ dạng cô nhóc yêu quý của mình, trước khi lên máy bay đã khóc đến tê tâm liệt phế, nơi đáy lòng của anh liền nhói lên từng hồi từng hồi đầy lo lắng và đau đớn, hận không thể lập tức xé nát người phụ nữ lúc này đang ở trước mặt mình!

An Tử Thiên nhìn đám người hầu trong nhà biết điều, đang lặng lẽ giải tán ra ngoài, lại nhìn bộ dáng của hai người lúc này, có cảm thấy chính bản thân mình giống như một người ngoài, không thể xen vào giữa được, mà nếu tiếp tục đứng lại ở nơi này nữa, cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy cũng cô lặng lẽ lui ra ngoài theo...

"Vậy thì bây giờ em phải gọi anh như thế nào, mới có thể làm cho anh được vừa ý đây?" Ương Ương bị bộ dạng lạnh lùng vô tình của anh làm cho sợ hãi. Cô thoáng run rẩy khi cảm nhận được gông cùm xiềng xích của anh đang nhẹ nhàng hạ xuống, tựa như một con chim nhỏ điềm đạm đáng thương khi bị thợ săn bắt được.

"Từ giờ trở đi, cô phải gọi tôi là Trần tiên sinh!" Trần Tấn Nhiên đã có chủ tâm muốn kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô ra xa hơn, nếu như có thể, anh cũng không muốn để cho cô gọi đến ngay cả một chữ Trần kia.

"Nhưng mà, chẳng phải cách xưng hô như thế này thường chỉ có người xa lạ mới dùng để gọi anh thôi sao?" Ương Ương không muốn gọi chồng của mình theo cách như vậy, cô là vợ của anh kia mà. Thử hỏi xem, trên đời này có người vợ nào lại đi gọi chồng của mình là X tiên sinh như thế này hay không?

"Chẳng lẽ hai chúng ta không phải là người xa lạ hay sao?" Trần Tấn Nhiên lạnh lùng cười, tay nhéo mạnh một cái ở cái cằm của cô tiếp đó đẩy cô ra một cái mạnh mẽ: "Đừng có giở cái bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia của cô ra đây cho tôi xem! Tôi không phải là mẹ của cô, cũng không phải ba người anh trai của cô, tôi tuyệt đối sẽ không chút đồng cảm với cô. Cô phải biết rằng, tất cả những gì thuộc về con người của cô, ở trong mắt tôi đều chỉ có thể làm cho tôi cực kỳ chán ghét mà thôi!"

"Nhưng mà, ngay từ khi em còn nhỏ cho đến khi lớn lên, tất cả mọi người đều khen em là Ương Ương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, không ai là không yêu thích Ương Ương mà, ông xã... A không phải, Trần tiên sinh, ngươi vì cái gì vừa mới nhìn thấy Ương Ương liền chán ghét Ương Ương?"

Ương Ương cảm thấy khó hiểu, cứ cho là anh không thích cô đi nữa, nhưng anh cũng không có lý do gì để chán ghét cô như vậy chứ! Mà vừa rồi cô cũng không hề làm một chuyện gì sai với anh, cô chỉ một mực nghe theo lời của ba mẹ nói, phải gả cho anh mà thôi.

"Cô nghĩ muốn biết rõ nguyên nhân của chuyện này là gì phải không?" Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét cô hơn. Y Lan cũng đáng yêu như vậy, nhưng mà Y Lan đáng yêu và tự nhiên hơn, đơn thuần và thiện lương hơn. Mà Ương Ương thì sao chứ, chẳng qua An Tử Thiên cũng mới lần đầu tiên đến nhà của anh, vậy mà lại bị cô ra tay ác độc như vậy, dùng tay đẩy ra ngoài. Còn Y Lan của anh, bất kể như thế nào cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện như vậy!

"Vì nguyên nhân gì vậy?" Ương Ương dùng sức gật đầu, ngước mắt nhìn anh.

"Bởi vì trong lòng tôi đã có một người phụ nữ mà tôi yêu mến. Nếu như không phải do những người trong nhà họ Tống của cô ngã vào một cách hèn hạ như vậy, hiện tại người mà tối lấy sẽ chính là cô ấy." Anh nói như chì chiết, như trách móc cô, sau đó liền hung hăng dùng tay bóp vào cổ của cô, ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén nơi đáy mắt của anh, dường như có thể làm cho người ta bị đông cứng lại.

"Em không biết, em không hề hay biết những chuyện này..." Ương Ương bị anh bóp cổ gần như không thở nổi nữa. Cô đưa hai bàn tay nhỏ bé của mình lên, gắng sức cạy những ngón tay của anh ra. Vạt áo trước ngực bị anh xé rách đã  không còn bị ngăn trở liền rơi xuống, để lộ ra nội y màu hồng nhạt cô mặc ở bên trong, làn da thịt trắng nõn giống như lớp váng sữa kia, đột nhiên làm cho bụng dưới của anh trở nên căng trướng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.