Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 23-2: Đang trong thời gian làm việc (2)



"Chẳng qua là em chỉ không muốn nhìn thấy anh bị biến thành người tàn phế mà thôi." Cô đổi chủ đề, đưa cho anh một cái thìa nhỏ: "Ăn cơm thôi!"

Trần Tấn Nhiên cười ha ha lên mấy tiếng, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm. Anh miễn cưỡng ăn vài miếng rau cỏ, còn món cà rốt thái sợi xào thì dù chỉ là một miếng anh cũng hề động vào một miếng. Anh ghét nhất là phải ăn loại món ăn có mang theo vị ngòn ngọt như thế này, ăn vào cứ có cảm giác cứ là lạ.

"Chỉ ăn năm miếng thôi, n em cho anh tự đếm lấy." Ương Ương nghiêm trang nói, trong bụng cô đã có quyết định, về sau hàng ngày cô sẽ đều mang đến cho anh bữa trưa, như vậy mỗi ngày anh cũng sẽ đều được ăn cà rốt thái sợi xào và rau dưa. Như vậy cô sẽ không còn phải lo lắng chuyện anh sẽ bị mắc chứng bệnh gan nhiễm mỡ, hoặc là biến thành một ông lão mập mạp với cái mặt nung núc mỡ, đầu hói bóng loáng..

"Ba miếng."

"Mười miếng."

"Bốn miếng."

"Hai mươi miệng."

"Được rồi, năm miệng..."

Trần Tấn Nhiên cũng không biết tại sao mình lại thỏa hiệp với cô, có lẽ là bởi vì đến bây giờ anh mới có được sự quan tâm chăm sóc của người khác. Cho nên, lúc này anh cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ mà đồng ý với ý kiến mà cô đưa ra.

Ương Ương mặt mày hớn hở, mỗi một lần gắp cho anh món cà rốt thái sợi xào, cô cũng đều gắp rất nhiều, rất nhiều, sau đó món cà rốt thái sợi xào này liền phủ kín luôn cả bát cơm của anh, nhìn giống như là một nhọn núi nhỏ màu đỏ.

"Em thật là độc ác!"  Anh hung hăng há miệng ăn vào một miếng lớn, sau đó lại dùng ánh mắt hung ác như trong một đêm nào đó mà nhìn cô chăm chú gắt gao.

Đợi đến chút nữa xem anh sẽ ăn sạch cô không còn miếng xương như thế nào.

Anh tuyệt đối muốn báo thù.

Cơm ăn hết, Dienddanlequuydon Ương Ương cũng đặt đôi đũa xuống, dự định dọn dẹp hộp cơm lại để đi về nhà, thế nhưng anh lại gọi giật cô lại, hùng hồn thẳng thắn mở miệng nói: "Theo tôi đi nghỉ trưa."

"Hả? Nghỉ trưa sao..." Thế này không phải là giống như một đứa trẻ nhỏ cùng với một cô gái thích vui vẻ chơi đùa hay sao?

"Làm sao vậy? Tôi đã ăn bữa cơm trưa cùng với em rồi, em sẽ cùng với tôi đi nghỉ trưa." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trần Tấn Nhiên bắt đầu ăn vạ giống như là đứa trẻ với Ương Ương.

"Được rồi, nhưng mà không thể bỏ ăn, sau đó ngủ lại." Cô nói xong, đặt chiếc hộp cơm giữ ấm xuống.

Trần Tấn Nhiên lôi kéo cô đi lên sân thượng để tản bộ. Ở nơi đó gió thổi thật to, anh liền bao Ương Ương vào ở bên trong chiếc áo khoác của mình. Thân thể của cô rất nhỏ nhắn, giống như là một con chuột túi con được chuột túi mẹ chứa ở trong cái túi da nhỏ trước bụng vậy. Trần Tấn Nhiên hơi cúi đầu xuống, cái cằm của anh vừa vặn chống lên trên đỉnh đầu của Ương Ương, nhẹ nhàng cọ cọ vào mái tóc của cô. Tóc của Ương Ương thật là thơm, mùi hương từ trên mái tóc của cô thoang thoảng bay lên truyền tới mũi của anh.

"Rất thơm..." Mùi thơm này ngọt ngào giống như mùi hương thơm của nước trái cây vậy, khác hẳn với mùi nước hoa tinh xảo đắt giá vẫn thường có trên người của Y Lan.

So sánh với Y Lan, hương vị của Ương Ương thật sự càng giống với một đứa trẻ nhỏ hơn.

Ương Ương cảm thấy Trần Tấn Nhiên ôm cô thật là chặt, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh một hồi. ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Thời điểm anh ôm cô, anh có nghĩ đến Y Lan không? Thời gian gần đây này, có phải anh đã tạm thời quên mất Y Lan rồi hay không, có phải trong lòng anh cũng vẫn có một góc nho nhỏ cho cô hay không?

Cô không dám hỏi, chỉ sợ sẽ làm vỡ mất ảo tưởng tuyệt đẹp đó.

Bọn họ tản bộ đủ rồi, liền đi xuống lầu, đến phòng nghỉ ngơi của anh, nơi đó được trang hoàng hết sức thư thái, trang nhã, hơn nữa diện tích lại rất lớn, có tới hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ, khi Ương Ương định đi tới phòng ngủ nhỏ thì bị anh từ phía sau ôm lấy.

Anh bắt đầu đặt những nụ hôn êm ái dọc theo mái tóc mềm mại của cô, sau đó hôn lên vành tai đã đỏ rực của cô. Tiếp đó, là đến cần cổ mảnh mai, trắng nõn nà của cô, sau cùng nụ hôn của anh rơi vào trên môi của cô. Trần Tấn Nhiên mút mạnh, như muốn hút luôn cả đôi môi của Ương Ương, động tác của anh dịu dàng khác thường...

Ương Ương ngượng ngùng nhắm mắt lại, liều mạng đẩy anh, nhưng mà cũng chỉ không đến hai ba lần, cô đã bị nụ hôn của anh làm cho cả người như hóa thành một bãi nước nóng bỏng...

"Hiện tại đang ở trong công ty đó..." Ương Ương giống như một chú mèo con, mở miệng khẽ lẩm bẩm, dường như đang nhắc nhở anh.

"Không ai dám đi vào đây đâu..."

Trần Tấn Nhiên bắt đầu hôn Ương Ương như điên cuồng, sau đó quần áo của cô liền bị anh cởi sạch...

Không phải là anh yêu Trần Y Lan hay sao? Tại sao anh lại còn muốn năm lần bảy lượt lừa gạt cô lên giường như vậy?

"Trần Tấn Nhiên..."

"Hả?"

"Y Lan..." Anh chợt hôn lên miệng của cô, ngăn cản cô đang nói ra cái tên đó: "Chuyên tâm một chút, cô gái nhỏ..."

"Nhưng mà, chẳng phải Y Lan mới là người anh yêu..."

Lông mày của Trần Tấn Nhiên liền nhíu lại, anh nằm ở trên người của Ương Ương không nhúc nhích...

Trong lòng Ương Ương chợt thấy chán nản! Cô vậy mà rất ngu ngốc, thế nào mà đúng vào thời khắc như vậy lại đi nhắc tới tên của tình địch chứ! Nhưng mà vừa nghĩ tới đó, trong lòng cô lại có cảm giác tủi thân, trong lòng anh nhớ tới người khác, nhưng lại lên giường cùng với cô, như vậy liệu có công bằng với cô hay không?

"Em cũng muốn đi thích người khác..." Ương Ương nói mà miệng như bị  móp méo cả đi. Cô cảm nhận thấy anh không hề nhúc nhích, liền dùng ngón tay nhỏ khẽ đâm vào anh, ý bảo anh.

"Nêu như em cũng có một người ở trong lòng, thì như vậy em mới không bị lỗ vốn với anh, như vậy mới..."

Trần Tấn Nhiên nghe thấy lời này của Ương Ương, hàng lông mày của anh lại càng nhíu lại chặc hơn.

"Có phải là nam giới bất kể yêu một người phụ nữ khác nhiều đến đâu, cũng không thể cự tuyệt thân thể của một người phụ nữ khác hay không?"

Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương. Trong con ngươi của cô có sự mênh mông của sóng nước, nhưng cũng có sự yên tĩnh gần như muốn hút người ta vào trong đó.

"Tống Ương Ương..."

Anh chợt nhẹ nhàng gọi tên của cô. Trần Tấn Nhiên nhẹ nâng ngón tay của mình lên, nhẹ nhàng gạt hàng tóc cắt ngắn ngang trán đang bám vào trên vầng trán của cô, khẽ vén hàng tóc sang một bên, để lộ ra cái trán nhẵn mịn, sáng bóng.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: "Trước khi Y Lan trở về nước trước khi cô ấy đến, chúng ta có thể sống chung với nhau thật tốt hay không?"

Ương Ương trợn to hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, một lúc sau, cô mới chợt bật lên tiếng cười: "Ý của anh là, trước khi Y Lan trở về nhà, em và anh có thể lấy chuyện lên giường với nhau để cho khuây khỏa nỗi buồn hay sao? Kể cả việc em mang bữa cơm trưa đến cho anh, làm người phụ nữ của anh, nhưng mà sau khi Y Lan trở về nhà, em đây sẽ bị anh dùng chổi quét sân lia một nhát, quét em ra ngoài luôn, sau đó, một lần nữa Y Lan sẽ lại thay thế vị trí của em, đúng không?"

Trần Tấn Nhiên có chút kinh ngạc vì sự thông tuệ của cô, có cảm giác như thật sự một lần nữa bản thân anh lại phải lau mắt mà nhìn lại đối với cô. Ngày đó, vào đêm tân hôn, đã mấy lần anh đều coi cô là thiên kim tiểu thư ngu ngốc không  hề hiểu biết bất cứ một chuyện gì.

Nhìn vẻ mặt của anh chứa đầy sự ngạc nhiên, Ương Ương nở một nụ cười thảm đạm, anh vẫn còn đang ở trong cơ thể của cô, nhưng mà trong lòng của anh lại đang nghĩ tới người khác.

"Tôi cũng biết như vậy là không công bằng đối với em... Nhưng mà," Trần Tấn Nhiên khẽ dừng lại, anh mím môi lại, bình tĩnh nhìn cô: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta đã có sự thay đổi gì đó..."

"Hả?" Cô kinh ngạc nhìn anh.

Trần Tấn Nhiên khẽ ho khan một tiếng, chợt thoang cười cười nói với Ương Ương: "Thật ra thì tôi cảm thấy em nói không hề sai, cũng hoàn toàn không hề đáng ghét giống như hồi mới cưới em về nhà!"

"Mới đầu anh thấy em rất đáng ghét sao?" Ương Ương càng mở trợn hai mắt thật là to. Bọn họ vẫn còn đang duy trì tư thế thân mật như vậy, ấy thế mà lại bắt đầu tán gẫu với nhau.

Anh cau mày, nhưng vẫn mở miệng nói: "Mới đầu tôi đã được nghe rất nhiều lời đồn đại về em, cho nên lập tức có ấn tượng không tốt đối với em. Trong buổi hôn lễ lại nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của em thật giống như là một lọ thuốc màu nên lại càng thêm ghét..."

Ương Ương lập tức phì cười lên thành tiếng: "Mẹ em cho là thoạt nhìn em còn quá nhỏ, cho nên cần phải hóa trang sao cho thật đậm lên, để nhìn em cho có vẻ chín chắn hơn một chút."

"Còn nữa, đêm tân hôn, khi em ra mở cửa, quả thật, lúc ấy nhìn em giống như một con quỷ, lớp trang điểm trên mặt lem nha lem nhem..."

"Này, lúc ấy là người ta đang tẩy trang đó chứ! Em vừa mới tẩy trang được    một nửa thôi mà!" Ương Ương quắt quắt cái miệng lại, nhớ lại hình ảnh của chính mình hôm tổ chức lễ kết hôn, cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Sau đó, ngày hôm sau tôi đưa An Tử Thiên về nhà, em lại lu loa khóc rống lên, cho nên tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn thực sự chán ghét em rồi..."

Trần Tấn Nhiên nghiêm trang nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình. Thật ra thì, anh lo lắng cho sức khỏe của cha mình cho nên mới đồng ý với ông cái chuyện kết hôn này, cũng đã coi như là thỏa hiệp. Hơn nữa, đối với việc được kết hợp lại với Y Lan, coi như anh cũng đã chết tâm, không còn mơ màng nghĩ ngợi nữa đối với chuyện hợp lại với Y Lan. Chẳng qua là do biểu hiện ban đầu của Ương Ương lại quá kém cỏi, mà Y Lan thì lại điềm đạm đáng yêu giống như cây cỏ khiến người ta phải đau lòng. Cho nên Trần Tấn Nhiên đã lập tức giống như bị phất điên lên rồi, không thể không muốn ly hôn với cô.

Nếu như khi đó, mà nhìn thấy Ương Ương dễ thương giống như bây giờ thì nói không chừng, anh cũng sẽ không bao giờ ra tay đánh cô mấy lần như vậy, hại cô phải mang những vết thương chồng chất.

Anh cũng không phải là một người tàn nhẫn, bây giờ nghĩ lại, đáy lòng anh cũng cảm thấy có chút áy náy.

"Em và anh lại hoàn toàn trái ngược với nhau." Ương Ương cũng muốn nhớ lại câu chuyện của những ngày trước. Bàn tay của cô áp vào nơi hầu kết ở cổ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa qua lại: "Khi anh tới nhà em ở Hàng Châu thì em vừa nhìn thấy đã thích anh luôn, sau em biết được là em sẽ được gả cho anh, cho nên em rất vui vẻ… Nhưng mà sau đó lại bị anh đối xử với em như vậy..."

Ương Ương nghĩ đến những chuyện không chút vui vẻ kia, trong đôi mắt cô lại ánh lên vẻ chua xót. Thế nhưng cô lại chỉ lắc lắc cái đầu thật nhanh, nở bừng lên một nụ cười rực rỡ: "Bây giờ thì ổn rồi, hiện tại em đã vượt qua được rồi."

"Em không thích tôi nữa sao?" Trong giọng nói của Trần Tấn Nhiên mang theo đầy sự buồn nản.

Ương Ương lắc đầu.

"Chẳng qua là em không thích phải ghét người đàn ông của mình mà thôi, lúc nào mà anh thích Tống Ương Ương rồi, thì lúc đó Tống Ương Ương cũng sẽ lại tiếp tục thích anh."

Trong đáy mắt của Trần Tấn Nhiên lặng lẽ tràn ra cái nhìn sáng rực, "Vậy em sẽ đồng ý với lời đề nghị vừa rrooif của tôi chứ?..."

Đáy mắt của Ương Ương chợt ảm đạm hẳn: "Nếu như hai chúng ta mà sống chung với nhau thật tốt đẹp, nếu như lúc đó em lại càng thích anh hơn thì biết làm thế nào? Nếu như em lại cứ quấn quít lấy anh không buông ra nữa thì phải làm sao bây giờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.