Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt



Đoan Mộc Mộc lui về phía sau một bước, từ trong hơi thở của anh, cô đã rõ ràng anh muốn cái gì rồi?

Không thể không từng có vui mừng hợp lại với anh, nhưng ở dưới tình huống này, cô thật không nghĩ, nhưng hình như cũng không có biện pháp khác.

Lãnh An Thần nhìn cô, ánh mắt kia lộ ra không tốt, càng giống như là chế giễu, giống như đang nói..., không dám sao?

Vừa nghĩ tới nếu như vụ án này thật đã định sẵn kết cục, Tô Hoa Nam phải chịu giam cầm ba năm trở lên, Đoan Mộc Mộc cũng không nhẫn tâm.

Thôi, dù sao thân thể cô sớm đã bị anh chiếm qua, nhiều hơn lần nữa cũng không sao, Đoan Mộc Mộc không tiếp tục nhiều lời nữa, mà đi hai bước hướng trước mặt anh, ngón tay mảnh khảnh rơi vào lồng ngực của mình.

Từng nút cài thủy tinh một được cởi ra, áo khoác theo da thịt y hệt tơ lụa rơi xuống, lộ ra áo ngực mỏng manh bên trong. . . . . .

Vật mềm mại trắng như tuyết được bao bọc trong áo ngực, đen nhánh so với trắng tinh càng thêm kích thích con mắt người, xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy mà ghê.

Một giây kế tiếp, bàn tay Đoan Mộc Mộc đến phía sau, nhẹ nhàng câu, trong không khí truyền đến một tiếng “tách” giòn vang, chỉ thấy hai con Tiểu Bạch Thỏ trước ngực cô nhất thời nhảy ra ngoài như gặp phải đại xá, đặc biệt là hai quả hồng còn run rẩy mấy cái, tất cả nhất thời khiến hô hấp của Lãnh An Thần chìm xuống.

Da thịt của cô trắng noãn mà trắng nõn, giống như sữa tươi bánh pút-đing mới xuất lô, quả hồng như anh đào chín muồi, rung động chờ người hái. . . . . .

Anh vốn ngồi, quả hồng của cô vừa vặn ở bên mồm anh, cũng khắc chế không nổi nữa, Lãnh An Thần há mồm ngậm vào. . . . . .

Anh coi sóc hòa thân hôn khiến thân thể Đoan Mộc Mộc nhanh chóng nóng lên, hơn nữa cô cảm thấy anh cũng như thế, trong không khí tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, tựa hồ đang tỏ rõ sắp sửa xảy ra cái gì.

Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, vào thời điểm mấu chốt giữ lấy đầu của anh, âm thanh run rẩy mở miệng, "Rút lui vụ án này!"

Nháy mắt, tất cả nhiệt tình của Lãnh An Thần như bị tưới một chậu nước lạnh, tròng mắt đen như mực nhuộm nhìn chòng chọc vào cô, một bộ muốn ăn cô, phụ nữ dám ở loại thời điểm này ra điều kiện với anh, cô vẫn là đầu tiên.

"Nếu như mà anh không nói gì!" Anh lạnh lùng mở miệng.

"Vậy thì không nên đụng tôi!" Đoan Mộc Mộc rất là kiên quyết.

Một giây kế tiếp ——

Phịch một tiếng, âm thanh vật cứng ngã xuống đất, Đoan Mộc Mộc bị anh hất ra, ngã lên sàn nhà cứng rắn, toàn thân đau đến nứt ra.

"Nói điều kiện với tôi, cô gái, em quá coi trọng bản thân mình rồi" Lãnh An Thần thật cả giận, chưa bao giờ âu hỏa (bị tức giận đến phát hỏa) giống như bây giờ.

Đoan Mộc Mộc chống đất đứng lên, vừa sửa sang lại y phục của mình, vừa nói, "Anh đã không muốn, vậy coi như xong, tôi nghĩ bằng việc tôi đây phó thân thể, vẫn còn có thể tìm được người đàn ông khác giúp tôi!"

Cô nói xong, hướng anh cười dịu dàng một tiếng, xoay người muốn đi.

Trước mắt Lãnh An Thần thoáng qua hình ảnh cô bị người đàn ông khác hôn, thoáng qua tình cảnh cô với bộ dáng kiều mỵ nằm ở dưới thân người đàn ông khác thừa hoan, nháy mắt, đố kị cùng lửa giận phá hủy tất cả.

Anh lấy một tay níu cô lại, sau đó mạnh mẽ kéo trở lại, thậm chí không quan tâm đến thương tích trên đùi, hung hăng ấn cô xuống đùi mình, "Có thể rút đơn kiện, nhưng anh muốn em dùng thân thể của em lấy lòng anh!"

Mặt của Đoan Mộc Mộc run lên, những lời này của anh làm sao đều nghe được giống như coi cô thành cô gái Phong Nguyệt.

"Không muốn sao?" Thấy cô chần chờ, Lãnh An Thần hừ một tiếng, "Cầu người nên có thành ý!"

Môi của anh dính vào bên tai cô, hô hấp tiêm nhiễm bên tai cô, một đôi bàn tay gắn vào nơi mềm mại, dùng sức vuốt ve.

Đoan Mộc Mộc xoay người mặt đối mặt cùng anh, trong mắt sương mù mênh mông muốn ngã, "Không phải là tôi không có thành ý, mà là anh căn bản không nói đạo lý."

Âm thanh của cô tắc nghẹn, lộ ra uất ức của cô, lòng của Lãnh An Thần nháy mắt liền mềm nhũn, "Anh biết lý lẽ hay không không quan trọng, quan trọng là em căn bản không muốn cứu chú ta."

"Không phải" Đoan Mộc Mộc vội vàng phủ nhận, nếu như cô không muốn cứu Tô Hoa Nam, cũng không cần ở chỗ này chịu anh nhục nhã.

"Vậy thì lấy lòng anh, chủ động lấy lòng. . . . . ." Lãnh An Thần ngậm dái tai của cô, mềm nhũn, trơn bóng, giống như là viên kẹo thượng hạng.

Thần kinh Đoan Mộc Mộc căng thẳng, trong óc cô trống rỗng, lấy lòng anh? Thế nào lấy lòng?

"Hiện tại đổi ý còn kịp. . . . . . ." Không thấy cô có động tác, Lãnh An Thần trầm giọng mở miệng.

Thân thể Đoan Mộc Mộc gầy yếu giống như lông vũ bị hoảng sợ, run rẩy không thôi, một đôi tròng mắt đen cũng nhấp nháy không ngừng, "Không phải, chỉ là, chỉ là tôi không biết. . . . . . Không"

Âm thanh của cô rất nhỏ, yếu ớt như ruồi muỗi, cũng quấn lấy tâm Lãnh An Thần, "Anh dạy cho em. . . . . ." Anh nhẹ nhàng mở miệng, "Trước bắt đầu từ hôn môi. . . . . ."

Nói xong, anh ấn đầu cô áp hướng mình, sau đó lôi kéo tay của cô đi tới bộ ngực mình, cởi quần áo trên người cho anh. . . . . .

"Dùng đầu lưỡi hôn anh" Anh ngậm chặt môi của cô, hướng dẫn mơ hồ không rõ.

Theo chỉ thị của anh, cô nhẹ nhàng lộ ra đầu lưỡi, không có quy tắc khẽ liếm trên môi anh, êm ái giống như như lông vũ, để cho anh lập tức rung động, môi anh khẽ mở, dẫn dụ lưỡi cô thăm dò vào trong miệng của anh, sau đó sẽ cùng anh quấn lấy.

Ở phương diện này cô thật rất đần, miệng hoàn toàn đã không có lanh lợi như trước cùng anh cãi vã răng nhọn, anh thế nhưng lại hưng phấn không được, thậm chí thiếu chút nữa cũng không nhịn được muốn đổi khách làm chủ rồi, nhưng anh lại cực kỳ ưa thích bộ dáng trẻ trung này của cô, đặc biệt là đầu lưỡi cô cùng anh quấn lấy thì anh liền có loại cảm giác cuộc đời này tương dung không bao giờ phân biệt được.

Đoan Mộc Mộc hôn đầu lưỡi cũng mềm nhũn, mới thoáng rời anh một chút, cái miệng nhỏ ửng đỏ khẽ nhếch, thở hổn hển, giống như cá thiếu nước, một đôi tròng mắt đen nhìn anh, tựa như hướng tới anh cầu xin chỉ thị bước tiếp theo nên làm như thế nào?

Anh đem cằm mới vừa lún phún chòm râu áp vào khóe môi cô, ánh mắt hướng cô ý bảo tiếp tục, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không dám dừng lại, chỉ có thể nhắm mắt đi xuống, nhưng xuống chút nữa đã đến cổ họng của anh, nhô lên thật cao, giống như vùng bình nguyên bên trong đột nhiên nhô ra gò núi.

Chỉ cảm thấy nơi đó cao, cô cảm thấy hôn có chút phí sức, vì vậy đưa đầu lưỡi ra liếm, lại không biết đây là khu vực mẫn cảm nhất trên toàn thân người đàn ông, hơn nữa động tác như vậy của cô, Lãnh An Thần ít có thể chống cự.

Đầu anh ngẩng cao, hướng cô dán gần hơn một chút, khích lệ cô tiếp tục, khát vọng thời gian cô hôn lâu một chút nữa, không nên rời đi quá nhanh.

Đoan Mộc Mộc tiếp thu được tín hiệu của anh, đầu lưỡi câu liếm càng thêm ra sức, rất nhanh, Lãnh An Thần liền chống đỡ không nổi, đưa tay ôm hông của cô, đem lửa nóng của chính mình áp hướng cô.

Cô kinh hãi muốn tránh, lại bị anh đặt ngay ngực, âm thanh đục ách khô khan vang lên, "Tiếp tục. . . . . ."

Cô sửng sốt, liền nghe anh còn nói, "Hôn anh giống anh hôn em vậy. . . . . ."

Anh hôn cô như vậy? Vậy chẳng phải là muốn ngậm quả hồng của anh?

Nhưng là, anh thật nhỏ. . . . . .

Chỉ là lời nói như vậy, Đoan Mộc Mộc chỉ dám nói ở trong lòng, nếu như bị anh biết cô lại cười nhạo anh, kết quả của cô khẳng định sẽ rất thê thảm!

Đoan Mộc Mộc ngậm không nổi quả hồng của anh, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm, nhưng không nghĩ tới anh lại nhạy cảm như vậy, rất nhanh rõ rành rành ở dưới lưỡi nhọn của cô làm dịu lại hòn đá nhỏ nhưng cũng cứng rắn. . . . . .

Bàn tay của anh điều khiển tốc độ cô hôn cùng lộ tuyến, môi Đoan Mộc Mộc lại chuyển qua bụng anh. . . . . .

Vọt đến anh dục hỏa cũng bị đốt tới vượng nhất!

Dù biết rõ tất cả chỉ là cô lấy lòng, là vì một người đàn ông khác, nhưng vẫn thành công đem khát vọng của Lãnh An Thần kích thích đến mức tận cùng.

Nhột. . . . . .

Ngứa. . . . . .

Còn có tê dại. . . . . .

Người phụ nữ này hôn có ma lực sao? Lại để cho anh rất muốn liều mạng tháo vải vóc chướng mắt trên người cô ra, đè cô đến trên giường chà đạp. Lại một phen kích động, nhưng nghĩ đến cô mới mất đi đứa bé, thân thể của cô vẫn còn rất yếu ớt, chịu không được ham muốn của anh, anh lại ảo não.

Muốn cùng không thể giãy giụa, mâu thuẫn khiến Lãnh An Thần chưa từng có, tâm tình đột nhiên trở nên phiền não, tay căng thẳng đặt tại hai bờ vai của cô, nhấc cô lên, "Dừng lại!"

Đột nhiên lạnh nhạt, hù sợ sắc mặt cô một mảnh trắng bệch, thậm chí có chút hốt hoảng không biết làm sao.

Xem quen rồi bộ dáng cô tỉnh táo kiềm chế, giờ phút này cô thật đúng là để cho anh động lòng, Lãnh An Thần giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở miệng, "Cởi quần áo, toàn bộ cởi xuống, một cái đều không cho lưu!"

Lời như vậy khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy nhục nhã, cặp mắt lập tức chen lên một tầng hơi nước, "Anh nói để cho tôi chủ động, tại sao phải cầu xin tôi cởi quần áo, thời điểm nên cởi, tôi tự nhiên sẽ cởi!"

Quật cường của cô lại nổi lên, để cho anh cả kinh, đúng lúc này, cô giận dỗi, áo sơ mi khó khăn lắm đeo trên đầu vai cởi xuống vứt bỏ, sau đó kéo quần jean của chính mình . . . . . .

Chỉ trong chốc lát, cô giống như con nít lõa thể hiện lên ở đáy mắt anh, làn da gốm sứ, gai chính mắt anh cũng đau.

Lãnh An Thần ngay cả hít thở cũng khó khăn, cánh tay dài của anh chụp tới kéo cô tới đây, "Nếu em chủ động, như vậy không phải nên cởi cho anh rồi ư?"

Anh lôi kéo tay của cô dọc theo quần dài của mình, sau đó thả ra mình vật đã sớm ưỡn thẳng dâng trào.

Vật cứng to lớn dọa sợ Đoan Mộc Mộc không dám nhìn, chỉ là mặt còn chưa có chuyển, liền bị anh đè xuống ——

Một giây kế tiếp, khoang miệng nho nhỏ của cô bị nhồi vào. . . . . .

Nếu anh không thể muốn cô như vậy, vậy thì đổi loại cách thức khác.

"Ách ừ. . . . . ." Đoan Mộc Mộc không thoải mái kháng nghị, cũng tiếp xúc được với ánh mắt của anh thì chỉ có thể nhịn xuống.

Vách tường trong miệng cô ướt át mềm mại như vậy, mấu chốt là rất chặt, ngậm chính xương anh cũng giòn rồi, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, đầu nâng lên thật cao, gáy ưỡn ra, "Ừ, a. . . . . . ."

Người đàn ông kêu ra là chuyện rất mất mặt, nhưng anh đã không khống chế được mình, người phụ nữ này tốt đẹp hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, trong số phụ nữ đông đảo của Lãnh An Thần, không phải là không có ai bởi vì anh mà làm như vậy, nhưng tuyệt đối không có một lần để cho anh mất khống chế giống như bây giờ.

"Nhúc nhích. . . . . ." Anh bị cô ngậm quá chặt, thật sự không chịu nổi.

Đoan Mộc Mộc cũng muốn động, thậm chí muốn đem anh phun ra, nhưng anh quá lớn, căng kín tất cả không gian trong miệng cô, lưỡi nho nhỏ chen đến, kết quả cô vừa động, đầu lưỡi kia liền đã ra động tác xoáy đỉnh của anh. . . . . .

"Ách. . . . . . ." Anh lần nữa mất khống chế kêu ra tiếng.

Giờ khắc này, Lãnh An Thần thậm chí hoài nghi cô là thật không biết, hay là kỹ thuật của cô quá cao siêu, thế nào chỉ động một cái, liền để cho anh thiếu chút nữa buông khí giới đầu hàng?

Tay của anh bắt được tóc dài như hải tảo của cô, kéo đau da đều cô, nhưng anh đã không lo được nhiều như vậy, nếu như giờ phút này anh không nắm cái gì, anh sẽ có loại theo sợ hãi lập tức rơi xuống từ đám mây.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi đau cùng nhục, chảy xuống, nhưng cô lại không ngăn cản được cái gì, chỉ có thể tiếp tục theo động tác của anh. . . . . .

Chợt, anh đem lấy chính mình hướng trong miệng cô lần nữa đưa đẩy, cơ hồ đẩy tới cổ họng của cô, nhất thời chọc cô muốn nôn, kết quả anh lại rút lui, cái loại cảm giác buồn nôn đó lại bị ép xuống.

Một cái tay khác nắm ngực trắng mềm, không ngừng vuốt ve, giờ phút này, Đoan Mộc Mộc ở dưới thân anh, giống như vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, trắng đỏ gắn bó, mê người kiểu khác, tuyệt hảo.

Nước mắt cuồn cuộn mà rơi, không chịu khống chế của cô, nhưng cô biết nước mắt của mình cũng không đổi được anh đồng tình, cô chỉ nghĩ loại ác liệt này mau kết thúc, cho nên liều mạng phun ra nuốt vào. . . . . .

Anh nhìn thấy nước mắt của cô, cũng biết này đại biểu cái gì, thậm chí anh cũng muốn để cho mình dừng lại, nhưng căn bản không thể, giống như là ý thức của anh bị cái gì khống chế, hoàn toàn không phải do anh.

"Nhanh, nhanh hơn chút nữa. . . . . ." Anh không nhịn được kêu ra tiếng, sau đó dụng lực một cái, hình như chống đỡ đến chỗ sâu nhất, sau đó tất cả tất cả đổ xuống.

Cơ hồ là đồng thời, Đoan Mộc Mộc dùng sức đem anh đẩy ra, sau đó chạy đến bên bồn cầu nôn mửa, hận không thể đem ngũ tạng lục phủ cũng ói ra, mới có thể thoải mái, nhưng cô biết coi như ói ra, tất cả cũng không cải biến được.

Cổ họng cùng trong miệng đau như bị lửa thiêu, trừ rơi nước mắt, cái gì cô cũng không làm được.

Lãnh An Thần vô lực ngồi ở xe lăn, mặc cho không khí từng chút cắn nuốt trên người nhiệt độ anh, nhìn cô dùng nước lạnh rửa mặt, không ngừng súc miệng, trong lòng anh không nói được tư vị gì, quá khứ chính là dùng phương thức này muốn những phụ nữ kia thì anh cảm thấy đó là đương nhiên, nhưng giờ phút này nhìn cô như vậy, anh cảm giác mình là cầm thú.

Muốn quan tâm đến khóe miệng, nhưng chỉ là không nói ra miệng, cuối cùng vang ở trong không khí chính là, "Nếu anh khiến em thấy ác tâm như vậy, làm gì còn phải làm?"

Lời nói vô tình như thế khiến Đoan Mộc Mộc vốn là xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ càng thêm vô lực, cô nhìn anh, hung hăng nhìn chằm chằm, giống như hận không thể dùng ánh mắt bắn chết anh?

Anh ghét ánh mắt như vậy của cô, "Chớ một bộ dáng bị uất ức, kỹ thuật phế vật đó của em, so với những phụ nữ kia tốn hơn nhiều, có cơ hội để cho em học tập một chút. . . . . . ."

"Vậy anh còn để cho tôi làm? Làm gì không đi tìm những phụ nữ kia?" Đoan Mộc Mộc dùng hết hơi sức toàn thân rống, sau đó thân thể chậm rãi trầm xuống.

Anh tự tay kéo cô, mặc dù đau lòng, nhưng lời nói ra vẫn cay nghiệt vô tình, "Bởi vì đây là em cầu xin anh đấy. . . . . ."

Thân thể vẫn còn cực hạn vui thích, nhưng vừa nghĩ tới cô làm tất cả đều vì một người đàn ông khác, anh đã cảm thấy vô cùng căm tức.

Cô thế nhưng có thể vì Tô Hoa Nam bán thân thể của mình, phân lượng người đàn ông kia ở trong lòng cô không cần nói cũng biết, mà cô đáng chết còn nói, trong lòng của cô đã không có người kia.

Tên lừa gạt, tên lừa gạt!

Trên mặt Đoan Mộc Mộc đã sớm không có đỏ mặt như lúc trước, giờ phút này chỉ còn lại trắng bệch, chỉ có tròng mắt đen cực kỳ sáng, giống như là bị nước rửa qua, "Lãnh An Thần, anh phải giữ lời!"

Nghe được cô lại nhắc nhở mình, Lãnh An Thần chợt cười lạnh, "Anh nói cái gì?"

Anh đột nhiên biến chuyển khiến thân thể Đoan Mộc Mộc run lên, "Anh. . . . . ."

"Bà xã, em biết không? Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn phá hủy chú ta" Lời nói của Lãnh An Thần khiến Đoan Mộc Mộc như ngã xuống hầm băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.