Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh



Đoan Mộc Mộc không ngờ Lãnh An Thần xảy ra phản kháng, thật ra thì anh cũng không phải là cố ý, chỉ thấy cô vì Tô Hoa Nam nịnh nọt chính mình như vậy, anh liền nổi giận.

Có phải chỉ cần Tô Hoa Nam ở một ngày, lòng của cô vĩnh viễn chỉ vì chú ta rộng mở, nếu như là vậy, anh tình nguyện phá hủy người kia.

“Ầm” tiếng sập cửa vang lên, Lãnh An Thần đã rời đi, bên trong phòng lớn như thế còn tràn ngập hơi thở hoan ái, nhắc nhở Đoan Mộc Mộc tất cả khuất nhục trước đó của cô đều là phí công.

Không, cô tuyệt đối không thể để Tô Hoa Nam ngồi tù.

Lãnh An Thần, anh không rút đơn kiện, vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.

Một tháng sau, tòa án lần nữa mở phiên toà, mà vụ án cố ý án mưu sát đã khiến cho truyền thông chú ý.

Đứng ở hiện trường toà án thẩm vấn, nhìn các chứng cớ càng ngày càng bất lợi đối với Tô Hoa Nam, đột nhiên , Đoan Mộc Mộc đứng dậy, "Quan toà đại nhân, tôi có lời phải nói!"

Cô vẫn là ngồi ở chỗ ngồi bị hại, ai cũng không ngờ tới cô lại đột nhiên nói chuyện, Lãnh An Thần cũng ngồi chỗ giống cô híp mắt lại, âm thanh cảnh cáo thật thấp vang lên, "Em tốt nhất nghĩ rõ ràng một chút."

Đoan Mộc Mộc vốn không có phản ứng đến anh, "Ngài chánh án, tôi có thể chứng minh vụ tai nạn xe cộ này không liên quan đến bị cáo."

Nhất thời, cả hiện trường toà án thẩm vấn xôn xao, sắc mặt của Lãnh An Thần trở nên khó coi, nhưng cũng không nói gì.

Cho đến khi Đoan Mộc Mộc tường thuật xong những việc đã xảy ra, sau đó nói, "Nếu như nói vụ tai nạn xe cộ này phải nói là mưu sát, thì tôi nghĩ Lãnh An Thần tiên sinh tự mình mưu sát."

Sự kiện chuyển hướng ngược lại, thậm chí lần trần thuật này chĩa mũi nhọn vào Lãnh An Thần, nếu như kiểm chứng là thật, sự kiện tai nạn xe cộ do chính bản thân anh động tay động chân, lại muốn giá họa cho Tô Hoa Nam, như vậy chỗ ngồi người bị cáo nên đổi lại.

Biến chuyển khác như vậy mọi người xôn xao, ngay cả quan toà cũng nhất thời không cách nào định luận, dù sao Đoan Mộc Mộc là một trong người bị hại, huống chi lại có quan hệ vợ chồng với Lãnh An Thần, cô không có lý do hãm hại anh, trừ phi có ẩn tình khác.

"Xét thấy án này điểm cuối rất nhiều, sau khi thu thập thêm chứng cứ sẽ tái thẩm" Quan toà nói một câu, khiến chuyện tình sơn cùng thủy tận lại liễu rũ hoa cười rồi.

Trong lúc nhất thời, vụ tai nạn xe cộ này ngoài chăn môi suy đoán không đồng nhất, thậm chí bị người cố ý diễn hóa, nói là quỷ kế Hào Môn tranh quyền đấu lực. Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên là nhân vật quan trọng trong sự kiện này, thân phận của cô cũng bị biến ảo, Cô bé lọ lem, các loại báo thù nữ, mọi giải thích không đồng nhất.

Chuyện đến trình độ như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng bị mọi người trong nhà họ Lãnh chỉ trích, cho nên anh quyết định thu dọn đồ đạc đi, lần này cô không chỉ có chọc giận Lãnh An Thần, cũng chọc giận người nhà họ Lãnh vẫn đem cô cùng Tô Hoa Nam cự tuyệt ở ngoài cửa, thay vì chờ bị đuổi, không bằng tự mình chủ động rời đi.

"Cứ như vậy không kịp chờ đợi cùng tình nhân nhỏ của em song túc lại bay sao?" Từ một khắc cô vì Tô Hoa Nam làm chứng kia, Lãnh An Thần liền đè ép tức giận trong bụng, bây giờ nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần thật gắn bó chết lòng cô đều đã có.

Ở giây phút tai nạn xe cộ khẩn cấp, anh có thể vì cứu cô ngay cả mạng cũng không muốn, nhưng đổi lấy cái gì đây?

Cô thay người đàn ông kia cầu cạnh thì cũng thôi đi, nhưng lại còn ngược lại chỉ chứng anh!

Ranh giới cuối cùng của Lãnh An Thần đã bị cô chà đạp hoàn toàn, anh một thanh ném hành lý của cô đi, "Muốn đi? Đoan Mộc Mộc cô sẽ chết cái ý niệm này, tôi tuyệt đối sẽ không thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các người, cho dù cô chết, cũng chỉ có thể chết ở dưới thân thể của tôi."

Anh hoàn toàn bị cô chọc giận!

Nhìn y phục phân tán đầy đất, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Đây cũng cần gì chứ? Anh lưu được người của tôi, không giữ được lòng của tôi, nếu ngày nào đó tôi cùng anh ấy vụng trộm xã giao, cho anh đội nón xanh (cho cắm sừng), đến lúc đó người mất mặt chỉ có anh."

"Cô dám!" Nghe được tâm tư cô có hình dạng này, mặc kệ là giận anh, vẫn là cô thật nghĩ như vậy, cho dù là nghĩ, anh đều không cho phép.

Đối mặt với kêu gào của anh, Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, xoay người lại nhặt y phục, từng món một lần nữa thả vào trong va li hành lí.

Lãnh An Thần bị tức ngực cũng sắp muốn căng vỡ ra, anh đá một cước nữa đổ va li hành lý của cô, sau đó ấn cô ngã xuống đất, "Tôi nói không cho, cô không nghe thấy sao?"

Cãi vã như vậy đã khiến Đoan Mộc Mộc chán ghét, cô cau mày, đẩy anh, "Đừng giống chó điên cắn loạn được không? Buông tôi ra. . . . . . ."

"Thả cô ư?" Lãnh An Thần tà ác cười một tiếng, "Tốt, cô hầu hạ tôi thư thái, tôi liền thả cô. . . . . . Khoan hãy nói cái miệng nhỏ nhắn thật làm cho tôi vô cùng thoải mái, tôi hiện tại lại có chút hoài niệm mùi vị thật chặt này."

Nghe được anh nói, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy như bị lột sạch nhét ra nhục nhã, "Đừng mơ tưởng, tôi chính là có chết cũng không muốn!"

"Cũng không phải do cô" Lãnh An Thần mạnh mẽ đè lại thân thể của cô, tức giận hôn lên môi của cô.

"Ưmh. . . . . . Không. . . . . . ." Đoan Mộc Mộc lắc đầu, đối với anh lại đấm lại đánh, cô tuyệt đối không muốn cùng anh hoan ái.

Hai thân thể dán chặt chung một chỗ, vật lộn lôi kéo như vậy rất nhanh đã khiến bụng dưới Lãnh An Thần băng nổi lên hỏa, phải biết lần trước hoan ái chân anh vẫn không tốt, lúc ấy anh rất bị động, hiện tại thương thế ở chân anh đã phục hồi như cũ, anh nghĩ thật tốt muốn cô một lần, coi như lòng của cô đóng cửa lại đối với anh, anh cũng sẽ mở ra cửa thân thể cô trước.

Hôm đó, bộ dạng cô khuất nhan thừa hoan vẫn còn ở trước mắt, vừa nghĩ tới, anh em nhỏ phía dưới của Lãnh An Thần liền cứng rắn như sắt, hình như nhu cầu cấp bách nơi mềm mại tới an ủi.

Bất luận Đoan Mộc Mộc kháng cự thế nào, nhưng sức lực của cô cuối cùng cũng không ngăn chặn được anh, rất nhanh, tay của anh liền lột quần của cô xuống, kéo đến bắp đùi, ngón tay anh càng thêm xâm nhập trong khu rừng rậm rạp. . . . . .

Ý thức được anh không phải nói giỡn, lúc này Đoan Mộc Mộc mới cảm thấy sợ hãi, "Không nên đụng tôi!"

Thế nhưng anh lại tà tà cười, "Bà xã, em đang khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo) sao?" Nói xong, anh đưa ngón tay lấy ra quơ quơ ở trước mặt cô, phía trên dính chất lỏng màu trắng, nhìn cũng khiến người ta đỏ mặt, "Em xem em đều động tình thành cái dạng gì rồi? Còn mạnh miệng?"

Khốn kiếp, cô cũng không phải là tảng đá, đối mặt với trêu chọc làm sao sẽ không có phản ứng?

Nhìn bộ dáng anh hả hê, Đoan Mộc Mộc hừ một tiếng, "Tôi động tình cũng không phải bởi vì anh, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào trêu đùa tôi như vậy...tôi cũng sẽ như thế!"

Cô biết anh kiêng kỵ nhất cái gì, cho nên cô sẽ dùng cái đó tới đâm kích anh, quả nhiên, mặt Lãnh An Thần dương dương hả hê chợt tối xuống, "Em mạnh miệng vậy sao, một hồi anh sẽ để cho em không cứng nổi."

Nói xong, liền nghe thấy âm thanh anh kéo khóa quần ra ——

"Cốc cốc——" Trong lúc Đoan Mộc Mộc cho rằng mình lại khó tránh khỏi kiếp này thì âm thanh người làm nữ chợt vang lên ngoài cửa, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão thái thái không được, bà muốn gặp hai người!"

Nháy mắt, vẻ mặt Lãnh An Thần giống như sương mù, anh ngơ ngác, ánh sáng trong mắt lại nhanh chóng tản ra, phảng phất như tập trung nữa cũng không tới cùng nhau.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân. . . . . ." Người bên ngoài không nghe thấy đáp lại, lại gấp rút thúc giục.

"Biết, chúng tôi lập tức đi!" Đoan Mộc Mộc đáp lại, sau đó đẩy người đàn ông trên người ra, giờ phút này mới phát hiện thân thể cao lớn của anh chẳng biết lúc nào hoàn toàn không có một chút trọng lực, cô cơ hồ không dùng bao nhiêu sức cũng đẩy anh ra được.

Đoan Mộc Mộc sửa sang lại y phục của mình, nhưng Lãnh An Thần ở một bên vẫn ngơ ngác ngồi chỗ đó, nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc nói không ra tư vị trong lòng, dùng chân đá anh, "Anh nhanh lên một chút!"

Lãnh An Thần ngước mắt nhìn về phía cô, lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh lộ ra yếu ớt, sau đó ngay cả âm thanh của anh cũng giống như mất đi nguyên âm, "Sẽ không đúng không? Bà nội không có việc gì, có đúng hay không?"

Nghĩ đến tình cảm giữa anh và lão thái thái, bi thương nhanh chóng lan tràn trong tim Đoan Mộc Mộc, cô ngồi xổm người xuống, "Người sớm muộn gì cũng chết, đó là chuyện rất bình thường!"

Khuyên người cho tới bây giờ đều là như vậy, ban đầu lúc cha rời đi, cô bi thương người khác làm sao có thể thể nghiệm được?

Mặt Lãnh An Thần cúi thấp xuống, cuối cùng chôn ở giữa hai đầu gối, mơ hồ có thể nhìn thấy bờ vai của anh đang rung động.

Anh khóc à?

"Anh, làm sao anh còn chưa đi?" Có lẽ là bọn họ vẫn không xuất hiện, Lãnh Ngọc Thù lại tới đây gọi.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lãnh Ngọc Thù liếc nhìn người đàn ông quần áo xốc xếch ngã trên mặt đất, ánh mắt trừng mắt về phía Đoan Mộc Mộc, "Cái người này, sao cô không biết xấu hổ như vậy, lão thái thái cũng sắp không xong rồi, lại còn quyến rũ anh tôi làm chuyện như vậy?"

". . . . . ." Đoan Mộc không có từ giải thích.

Chỉ thấy Lãnh An Thần ngẩng đầu lên, "Chúng ta phải đi ngay!"

Lãnh Ngọc Thù thấy quần Lãnh An Thần cũng không sửa sang, mặc dù là anh em, khuôn mặt nhỏ cũng chợt đỏ, cô đứng dậy, hung ác trợn mắt nhìn Đoan Mộc Mộc một cái, "Không biết xấu hổ, chờ lão thái thái đi, cô đừng mơ tưởng nán lại một giây ở chỗ này."

Nghe lời nói như thế, Đoan Mộc Mộc cũng không có khổ sở, thật ra thì cô rất muốn nói cho Lãnh Ngọc Thù, cô chờ rời đi, đã đợi vô cùng lâu rồi.

Bọn họ đến gian phòng của lão thái thái thì tất cả mọi người đã có mặt, Tô Hoa Nam cũng ở đây, tròng mắt đen của anh nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, hình như ám chỉ cái gì.

Trong phòng không khí nồng nặc bi thương, kể cả khí ép cũng thấp, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn có thể cảm thấy, áp suất này thấp hơn nữa là sợ hãi cùng lo lắng, bởi vì ai cũng đều sợ mình không lấy được tài sản nhiều nhất.

Trên giường bệnh, lão thái thái chụp dưỡng khí, tóc bạch không thấy một cây đen, bà nằm ở nơi đó tựa như cây già cùng một gốc cây muốn mục rữa, chỉ là liếc mắt nhìn, cũng làm người ta sinh lòng bi thương.

"Bà nội. . . . . ." Đoan Mộc Mộc không khỏi kêu ra miệng, hình như không gọi thì vĩnh viễn không có cơ hội.

Nghe được âm thanh của cô, lão thái thái khép chặt hai mắt chậm rãi mở ra, tròng mắt đã từng sắc bén giờ phút này không còn nửa điểm sắc bén, thời điểm nhìn sang, làm cho người ta nghĩ tới giếng cạn.

Linh hồn của Đoan Mộc Mộc giống như là bị hút vào, cô không khỏi nắm tay lão thái thái, "Bà nội. . . . . ."

"Nha đầu" Giọng nói của lão thái thái mặc dù rõ ràng, nhưng đã không có sinh lực, giống như là cây nến sắp cháy hết.

Tay của bà vuốt ve khuôn mặt Đoan Mộc Mộc, từ sợi tóc đến cái trán rồi đến ngũ quan, giống như là vuốt ve sinh mệnh trong năm tháng của bà, "Chân tướng!"

Hai chữ đột nhiên khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó liền nghe đến bà còn nói, "Đây là số mệnh, ta thiếu nên trả rồi."

"Bà nội, bà nói cái gì?" Lãnh An Thần bên cạnh hình như cũng mơ hồ.

Ánh mắt của lão phu nhân quét qua mọi người, sau đó gật đầu một cái, "Thừa dịp ta còn có một giọng nói, có một số việc cần phải giao phó rõ ràng."

Nhất thời, trái tim mọi người nhắc tới, bà giao phó cái gì?

Phân chia tài sản sao?

Trừ Đoan Mộc Mộc, hình như tất cả mọi người đều nghĩ tới vấn đề này, chỉ có Đoan Mộc Mộc không cảm giác như vậy, cô mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy lão lời nói tiếp đó của thái thái có thể có liên quan tới cô, nhưng cô lại có chuyện gì cần lão thái thái nói rõ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.