Lãnh An Thần nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, nhìn người ruột gan hỗn loạn, Đoan Mộc Mộc thường ngày nhanh mồm nhanh miệng giờ phút này như bị gỉ,
một chữ đều nói không ra, nhưng đáy lòng lại có giọng nói đang reo hò –– thiên địa thần linh chứng giám, em tuyệt đối không có.
Nhưng bây giờ cô chính là có một trăm miệng cũng nói không rõ.
Tinh thần phiêu du nên Đoan Mộc Mộc cũng không biết khi nào bị anh hôn, chỉ
cảm thấy trên môi mềm nhũn, giống như lông vũ, cô muốn kháng cự, nhưng
anh căn bản không cho cơ hội, liền cạy môi của cô ra chen vào, lưỡi xinh xắn bị anh ôm, kèm theo mút, muốn tránh cũng trốn không được, nhưng
cũng không đại biểu cho cô để mặc anh.
“Ưmh ưmh…” Cô phát ra nức
nở nghẹn ngào chống cự, anh hơi đẩy cô ra một chút, mơ hồ không rõ giọng nói tràn ra từ giữa răng môi bọn họ dán chặt, “Đừng, em còn bệnh… Sẽ
lây bệnh cho anh.”
Cô phát sốt, ai biết có phải bị nhiễm virut lây bệnh không? Cô cũng không muốn liên lụy đến anh.
Thì ra cô đang lo lắng cái này.
Lãnh An Thần cười một tiếng, “Không sợ, anh muốn cùng nhau bệnh với em.”
Cái gì?
Mắt to đen nhánh chỉ chớp hai giây, cũng cảm giác thân thể chợt nhẹ, cô
nhất thời kinh hãi đưa tay ôm anh, mà cô đã bị anh ôm lấy, hướng giường
bệnh đi tới…
Trái tim Đoan Mộc Mộc thình thịch nhảy loạn, cách
giường bệnh gần một bước, trái tim cô nhảy thêm một giây, đồng thời
trong đầu không khỏi lóe lên nghi vấn, anh muốn làm ở đây sao?
Không phải là muốn…
Tim cô cơ hồ muốn rách ra khỏi ngực, để cho cô vừa khẩn trương vừa sợ, thậm chí ngay cả lúc cô bị thả lên trên giường cũng không tự biết, cho đến
khi bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, “Buông tay!”
Đoan Mộc Mộc chưa kịp phản ứng, thậm chí không khỏi ôm anh chặt hơn một
chút, đúng lúc này, anh dán bên tai của cô mập mờ nói một câu, “Thì ra
là em muốn cho anh ôm?”
Cái gì? Cái gì?
Tay của cô nhanh chóng buông ra, mặt đỏ đến rỉ máu, thẹn thùng chui thẳng hướng trong chăn, nói quanh co, “Em…em mới không có…”
Nhìn cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, tuấn lông mày của Lãnh An Thần
cũng nhiễm cười, thân thể nghiêng một cái nằm ở bên cạnh cô, chỉ là thân thể anh vừa đụng phải cô, cô liền thét chói tai, “Anhlàm gì đấy? Đây là bệnh viện, không thể làm loạn!”
Con ngươi đen nhánh trong suốt
của Lãnh An Thần rất đẹp mắt, giống như hai viên kim cương đen, kinh
ngạc nhìn cô, như có chút hiểu được, gật đầu, “Bà xã, em như vậy coi như là ám hiệu sao?”
Lần này đổi lại là cô mê hoặc…
“A a a…” Khi cô phản ứng lại, thét lên đấm anh, nhưng cánh tay Lãnh An Thần lại đem cô giam cầm thật chặt vào trong ngực.
“Đừng đánh, anh buồn ngủ quá, muốn ngủ!” giọng nói của anh thật thấp, lộ ra mỏi mệt.
Anh ngủ thật, phải biết vì chăm sóc cô, đêm qua anh cơ hồ cũng không có
ngủ, giờ phút này, cô đang ở trong ngực anh, ngửi hơi thở của cô, ôm
thân thể mềm mại của cô, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tất cả mỏi mệt trải
qua mấy ngày nay cũng lắng đọng xuống, mỏi mệt cũng như thủy triều tập
cuốn tới, làm cho anh chỉ muốn ngủ.
Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc
Mộc liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, cô biết anh ngủ thiếp
đi, nhưng cô lại không buồn ngủ, cô khẽ dời đi một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt của anh ––
Lông mi nồng đậm như quạt hương bồ, ngũ quan xinh đẹp bởi vì chen chúc trong ngực của cô, khẽ biến hình, cảm giác
không chút nào không ảnh hưởng vẻ đẹp của anh, nhìn anh như vậy giống
như đứa bé đang say ngủ.
Một tích tắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm
thấy một chỗ nào đó trong buồng tim mềm mại, bản năng muốn đem anh ôm
chặt hơn vào trong ngực, loại cảm giác đó giống như là tình thương yêu
của người mẹ với con của mình.
Bản năng của người làm mẹ lan tràn ra tế bào trong cơ thể cô?
Nghĩ đến bản năng của người làm mẹ liền nghĩ đến đứa bé, giờ khắc này, nhìn
bộ dáng của anh, Đoan Mộc Mộc lại không khỏi suy nghĩ nếu như bọn họ có
một đứa bé sẽ giống ai đây?
“Mẹ ôm…”
“Mẹ hôn…”
Đại
khái đúng như người ta nói ngày suy nghĩ nằm ngủ thường mơ thấy, Đoan
Mộc Mộc thật nằm mơ thấy có một đứa bé khả ái gọi mình là mẹ, bộ dạng
hồng hào, khiến cô không nhịn được muốn hôn.
Kết quả mặt bị nước miếng người khác gặm, không thể không tỉnh lại…
Thật ra thì bị đánh thức, Lãnh An Thần vẫn hết sức không vui, bởi vì đại
thiếu gia bị chọc cho rời giường, thế nhưng khi nhìn thấy anh hôn mình,
còn mặt cô gái tươi cười thì anh vừa tức không đứng lên, không riêng
không có tức, thậm chí dục vọng còn bị câu lên.
Cô ngủ chưa bao
giờ đàng hoàng, anh biết, tuy nhiên không ngờ tới lần này cô không thành thật ngay cả đồng phục bệnh nhân trên người cũng cởi sạch hơn phân nửa
đều không tự biết, nhìn phong cảnh tuyết trắng bên cạnh nửa lộ, Lãnh An
Thần rõ ràng nghe được giọng nói dòng máu chảy.
Anh không phải
quân tử, hơn nữa sau khi cô rời đi, dục vọng của anh vẫn luôn ngủ say,
hiện tại một khi thức tỉnh tựa như núi lửa phun trào, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Ngực Đoan Mộc Mộc như bị mèo liếm nhột tỉnh, mở mắt ra liền thấy người đàn ông chôn ở bộ ngực mình, “A, anh…”
Chỉ là mới kêu một giây, môi của cô liền bị anh chặn lại, nuốt liếm một hồi mới buông ra, “Bà xã, lần này là em chủ động.”
Đôi mắt xinh đẹp đào hoa nhìn cô, bên trong nồng đậm ý xuân.
Đoan Mộc Mộc không hiểu, lại nghe anh nói, “Mới vừa rồi em thế nhưng hôn anh rất hăng say…”
Cái gì? Cô hôn anh!
Người đàn ông này nói nhăng gì đó?
Từ trong mắt của cô Lãnh An Thần nhìn thấu không tin, chỉ chỉ gò má chính mình, “Em xem, nơi này còn nước miếng của em.”
Đoan Mộc Mộc còn sững sờ ở bên trong, nửa ngủ nửa tỉnh, thậm chí không khỏi
nhớ tới tình cảnh cô hôn đứa bé nhỏ trong mộng, trời ạ, cô sẽ không đem
anh thành đứa bé để hôn chứ?
“Không chống chế rồi hả?” Lãnh An Thần nói xong, bàn tay ở trước ngực cô lại không an phận.
Đoan Mộc Mộc liếc mắt nhìn anh, sau đó vuốt ve tay của anh, “Vậy anh cũng đừng mơ tưởng dính vào.”
Mới vừa tỉnh ngủ khuôn mặt cô ửng hồng, lại cực kỳ mê người, trái tim Lãnh
An Thần vốn như gợn sóng, lúc này càng thêm cuộn trào.
Lật người, Lãnh An Thần đè cô, bàn tay lần nữa khoác lên chỗ mềm mại của cô, “Bà xã, em làm nổi lửa, không thể không phụ trách.”
Anh lại nổi lên lưu manh, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, nhưng thân thể anh lại
nặng nề như tảng đá lớn, “Lãnh An Thần, anh đừng vô lại, nhanh một chút
đi…”
“Em nói cái gì? Đi vào nhanh một chút?” Lãnh An Thần cố ý
vặn vẹo lời của cô… “Thì ra là em không thể chờ đợi” Nói xong, bàn tay
phải cởi quần cô.
“Khốn kiếp, anh dừng tay!” Đoan Mộc Mộc dọa sợ, đây chính là bệnh viện, hơn nữa tùy thời cũng sẽ có người đi vào.
Chẳng qua là Lãnh An Thần làm sao sẽ dừng tay? Bây giờ anh cơ hồ là tên đã lắp vào cung rồi!
Anh không chỉ không có dừng tay, thậm chí còn có chút tệ hại hơn, Đoan Mộc Mộc không bình tĩnh nữa, “Anh dừng tay, dừng tay…”
Cô không ngừng gào lên, hại anh phiền não, vì vậy môi mỏng lấp kín, đem
tất cả liến thoắng không ngừng nuốt vào trong bụng anh, môi lạnh giống
như băng, che trên môi Đoan Mộc Mộc, lại khiến cô thoải mái không nói ra lời.
Hai người đang hôn quên mình, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, còn vội vàng kêu gọi, “Mộc Mộc…”
Đoan Mộc Mộc như người chết đuối chợt bị kéo lên, cả người từ trong ngượng
ngùng chợt trở về thực tế, ngược lại với cô Lãnh An Thần lại một lần nữa đè lại cô, sau đó nụ hôn sâu hơn.
Tô Hoa Nam đứng ở nơi đó, nhìn một màn thân mật như vậy, lòng như dao cắt…
Cuối cùng, Đoan Mộc Mộc vẫn đẩy Lãnh An Thần ra, cô nhìn hướng Tô Hoa Nam,
chỉ thấy mắt anh đều là đau thương, nhưng cô lại nói không ra một chữ an ủi.
Lãnh An Thần đứng dậy, động tác ưu nhã sửa sang lại áo rối
loạn, tròng mắt thủy chung chưa từng nâng lên, giọng nói lại không bình
tĩnh lộ ra chuyện tốt bị quấy rầy, “Chú hai thật không khiến người
thích!”
Tô Hoa Nam giật giật khóe môi, ánh mắt rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, “Mộc Mộc, làm sao em bị bệnh rồi hả?”
“Tôi…” Đoan Mộc Mộc còn lúng túng hoảng hốt.
“Em ấy à, cho đến bây giờ đều không biết chăm sóc mình” Tô Hoa Nam bước lên trước, ngón tay tự nhiên vì cô vuốt sợi tóc lung lạc xốc xếch sang bên
thái dương, nghe giọng nói tràn đầy trách cứ, lại tràn đầy vô hạn ân
cần.
“Tôi không sao, không cẩn thận cảm mạo nóng sốt mà thôi…” Đoan Mộc Mộc từ từ đáp lại.
“Chân em cũng là bởi vì phát sốt sao?” Tô Hoa Nam nói qua kéo cô ngồi xuống, động tác tự nhiên đem chân cô nâng vào trong tay.
Động tác thân ái mà mập mờ như thế, thấy hỏa khí sau lưng người khác toát
ra, đột nhiên đưa tay đem Đoan Mộc Mộc kéo vào trong ngực, “Chú hai, cô
ấy là con dâu của chú, xin chú ý đạo lý luân lý một chút cho thỏa đáng.”
Tròng mắt Tô Hoa Nam cười có đùa cợt tràn ra, giọng nói lại trầm ổn nghe
không ra một chút chập chờn, “Tôi chính là nghe nói, cô ấy đã rời khỏi
Nhà họ Lãnh…”
Một câu nói không nhẹ không nặng, đâm chọt vào thần kinh của Lãnh An Thần, “Chú câm miệng cho tôi, cô ấy rời khỏi Nhà họ
Lãnh thì như thế nào? Cô ấy vĩnh viễn là vợ của tôi.”
Trên mặt Tô Hoa Nam cười phóng đại, “Nói là vô dụng, cậu tốt nhất có thể vĩnh viễn lưu nổi cô ấy.”
“Chú có ý tứ gì?” Lãnh An Thần không thể không tìm Tô Hoa Nam kiểm tra
chuyện đêm hôm đó, nhưng chú ta thế nhưng lại nói năng thận trọng, giờ
phút này lời của chú ta hình như lại như có ngụ ý.
Chỉ là Tô Hoa
Nam không có ý định trả lời, anh ưu nhã đứng dậy, không nhìn tồn tại của người khác nói, “Mộc Mộc, bất luận em làm ra quyết định gì, anh vĩnh
viễn đều là Hoa Nam của em, vĩnh viễn sẽ đứng về phía em.”
“Nói
ít chuyện đường hoàng, nếu như chú thật thương cô ấy, cũng sẽ không…”
Lãnh An Thần còn chưa nói hết, liền bị ánh mắt của Tô Hoa Nam cắt đứt.
Thoáng chốc, hai người đàn ông giằng co, giống như hai con thú muốn triển khai quyết đấu.
Đoan Mộc Mộc không rõ chân tướng, nhưng cũng nghe được huyền cơ trong lời nói, “Không biết cái gì?”
Tô Hoa Nam cười nhạt, bàn tay rơi vào đỉnh đầu Đoan Mộc Mộc, cưng chìu vuốt vuốt, “Không có gì.”
“Tô Hoa Nam chú *** buông tay.” Lãnh An Thần ghét chú ta đứng trước mặt anh mập mờ không rõ với Đoan Mộc Mộc.
Tô Hoa Nam nhún nhún vai, cũng lười ầm ĩ cùng anh, tay tự nhiên thu hồi bỏ vào túi quần, mở miệng nói, “Đúng rồi, có chuyện quên nói cho hai người biết, mới vừa rồi đi qua khoa phụ sản, tôi giống như thấy Lam Y Nhiên,
không biết cô ta là làm kiểm tra gì, không, nói chính xác là có thể mang thai.”
Những lời này nhất thời như quả bom nổ vang, Lãnh An Thần bản năng nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơii
trầm xuống.
“Bà xã, anh…”
Anh muốn giải thích, lại nghe Đoan Mộc Mộc nói, “Cô ấy làm kiểm tra gì, chúng ta đi hỏi một câu chẳng phải sẽ biết sao?”