Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 138: Là anh ép cô đi



“Đỗ Vấn, chuyện gì?” Lãnh An Thần trầm giọng mở miệng.

Anh biết Đỗ Vấn không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm mình, có phải chuyện bảo cậu ta điều tra đã có kết quả rồi hay không?

“Tôi tra được một chút tình hình của tiểu Lãnh tiên sinh…” Đỗ Vấn hồi báo, lại không biết tay Lãnh An Thần bên kia cầm điện thoại di động càng ngày càng gấp.

“Ý của cậu là bệnh của Tiểu Đằng đã sớm tốt rồi?” Mặt của Lãnh An Thần như hàn băng, không khí quanh thân cơ hồ đều bị đóng kết.

“Đúng” Đỗ Vấn cho ra đáp án khẳng định.

Nếu như theo cách nói Đỗ Vấn cung cấp, Lãnh An Đằng đã sớm khôi phục lại bình thường, hình như tất cả có thể giải thích thông, anh đi Nam Thủy, tra được chuyện tình yêu năm đó của Hạ Minh Lan cùng Lý Hương Đào, hơn nữa anh phát hiện lúc ấy Hạ Minh Lan từng là tay vẽ rất nổi danh, chỉ là ở Nhà họ Lãnh bà vẫn che giấu. Lúc ấy Lãnh An Thần suy đoán người vẽ cho Đoan Mộc Mộc chính là Hạ Minh Lan, hiện tại nếu như nói thần trí của Lãnh An Đằng đã bình thường, như vậy bức vẽ có thể là Lãnh An Đằng âm thầm giở trò quỷ.

Nếu như là vậy, đã nói rõ tâm cơ mẹ con này quá nặng, nặng đáng sợ.

Đỗ Vấn không nghe được đáp lại, chỉ có hô hấp người đàn ông lúc nhanh lúc chậm truyền đến, vì vậy lại nói câu, “Còn có một việc, tôi mới vừa nhận được điện thoại bệnh viện sản, nói là bệnh viện của bọn họ bị trộm…”

“Có liên quan đến tôi sao?” Lãnh An Thần trầm giọng cắt đứt, sau đó cúp điện thoại.

Hiện tại anh không nghe vào chuyện khác, hiện tại trong đầu anh đều bị tin tức đột nhiên tới làm cho khiếp sợ, về sau là tràn đầy tức giận, lại không biết một câu nói này để cho anh lại bỏ lỡ cái gì!

“A lô…” Đỗ Vấn còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đầu kia đã truyền đến giọng nói tút tút cúp máy.

Lãnh An Thần nổ máy xe, trực tiếp hướng Nhà họ Lãnh đi tới ––

Trong phòng khách, Hạ Minh Lan ngồi ở chỗ đó xem ti vi, nghe được tiếng bước chân, vội vàng đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt mang theo cẩn thận cùng lo lắng, “Tiểu Thần, con trở lại?”

Lãnh An Thần nhìn chằm chằm bà, ánh mắt bén nhọn khiến Hạ Minh Lan đổ mồ hôi lạnh, “Tiểu Thần…”

“Lãnh An Đằng đâu?” Giờ phút này Lãnh An Thần chỉ muốn tự mình đâm xuyên diện mạo người kia.

“Ở, ở trên lầu…” Hạ Minh Lan còn chưa nói hết, Lãnh An Thần liền chạy thẳng tới trên lầu, Hạ Minh Lan hình như cảm thấy cái gì, cũng nhanh chóng đi theo.

Ầm!

Cửa phòng bị người một cước đá văng ra, Lãnh An Đằng bị chấn động đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lãnh An Thần tức giận đằng đằng đi vào.

“Anh…” Lãnh An Đằng thân mật kêu.

Ai ngờ, một giây kế tiếp, tay Lãnh An Đằng liền bị nắm được, Lãnh An Thần dùng đủ mười lực, bóp chính xương cậu ta cơ hồ cũng bể, đau đến mặt cũng thay đổi màu sắc.

“Tiểu Thần, con làm sao vậy? Con buông ra!” Hạ Minh Lan theo kịp, muốn đi kéo tay Lãnh An Thần, một bộ bảo vệ con trai.

Chỉ là, bà còn chưa có đến gần liền bị Lãnh An Thần một thanh hất ra, bà lập tức té xuống đất, cái trán đụng vào góc ghế sa lon, nhất thời có máu chảy ra ngoài.

Lãnh An Thần cũng không còn ngờ tới sẽ là tình huống như thế, vẻ mặt vừa nhìn, cũng cảm giác một luồng gió lạnh tới bên tai, sau đó khóe môi giống bị đánh.

Anh bị một quyền, một quyền rất bền chắc, mà sức lực là thuộc về người đàn ông có lực.

Quay đầu lại, Lãnh An Thần nhìn Lãnh An Đằng, chỉ thấy trong vẻ mặt của anh đã không có ngu dốt lúc trước, chỉ có tức giận.

“Mẹ…” Lãnh An Đằng đi tới đỡ mẹ.

Lãnh An Thần lau khóe môi, nhìn một màn trước mắt, cười lạnh một tiếng, “Sao không giả bộ?”

Lời vừa nói ra, Hạ Minh Lan vội vàng nhìn về phía con trai, chỉ thấy anh đã không còn ngụy trang như thường ngày, bà khẩn trương vội vàng bấm Lãnh An Đằng, hình như muốn nhắc nhở anh, nhưng không ngờ lúc này Lãnh An Đằng lại nói, “Mẹ, con không cần phải giả bộ nữa, mẹ không phát hiện sao? Anh ấy đã biết toàn bộ.”

Lời này của Lãnh An Đằng khiến thân thể Hạ Minh Lan mới đứng vững lại lảo đảo, sau đó cực kỳ cẩn thận nhìn hướng Lãnh An Thần, chỉ thấy Lãnh An Thần đã ưu nhã ngồi vào trên ghế sa lon, hai chân vén ở chung một chỗ, “Tại sao phải làm như vậy?”

Anh hỏi Lãnh An Đằng tại sao muốn giả dạng làm kẻ ngu? Cũng đang hỏi mục đích đưa gì đó cho Đoan Mộc Mộc sao?

Lãnh An Đằng đỡ mẹ, sau đó nhấn điện thoại nhà, một hồi liền có người làm nữ đi lên, đem Hạ Minh Lan mang đi xử lý vết thương, trong phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Lãnh An Thần lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm, liền nghe Lãnh An Đằng lên tiếng, “Bởi vì em cũng muốn như anh quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, không cần làm bóng dáng người khác.”

giọng nói cái bật lửa bật lên lại dập tắt “tách tách” vang dội ở trong không khí, hai người đàn ông này giống như hai con báo nhìn nhau, hồi lâu, chỉ thấy từ trong miệng Lãnh An Thần khạc ra một vòng khói màu trắng, khói mù che vẻ mặt của anh, nhìn không rõ, “Cậu mơ ước bà xã tôi, cũng chỉ vì không muốn làm bóng dáng người khác sao?”

Lời như vậy cũng không có để cho vẻ mặt Lãnh An Đằng có bất kỳ thay đổi, chỉ thấy anh trầm ngâm một lát, khóe môi nâng lên cười nói, “Em thích cô ấy, cái này thì có cái gì không thể được sao?”

Một câu nói, nhưng lại như là vũ khí bén nhọn, trong nháy mắt chọc trúng điểm trí mạng của Lãnh An Thần, đầu ngón tay anh khẽ động, thuốc lá đốt nửa đoạn tro chợt rơi xuống đất, “Nhưng cô ấy là bà xã của tôi!”

“Ha ha!” Lãnh An Đằng phát ra cười lạnh, “Bà xã của anh thì như thế nào? Anh còn tưởng là cổ đại sao? Anh cưới cô ấy, cả đời là của anh ư?”

Môi Lãnh An Thần mím chặt thành một đường thẳng, giống như mũi nhon sắc bén, “Ai không thể đánh chủ ý của cô ấy.”

Nhìn bộ dạng Lãnh An Thần dần dần mất khống chế, Lãnh An Đằng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, hai chân thản nhiên ngồi vào trên ghế sa lon, “Nếu như mà em liền đánh, anh có thể thế nào?”

“…”

Lãnh An Thần vọt đứng lên, chỉ là không đợi anh mở miệng, Lãnh An Đằng lại nói câu, “Anh cảm thấy cõi đời này chỉ có mình em mơ ước cô ấy sao? Nếu như anh thật không yên lòng, anh nên xem chừng một chút, bằng không cô ấy cũng không đến nỗi…”

Giống như là cố ý, Lãnh An Đằng ngừng lại, không hề nói tiếp nữa, khẩu vị của Lãnh An Thần giống như bị treo lên, tiến lên, một thanh níu lấy cổ áo của Lãnh An Đằng, “Cậu có ý gì, nói rõ hơn một chút!”

Lãnh An Đằng hình như rất không thích phương thức anh đối đãi mình như vậy, dùng sức xé ra, Lãnh An Thần bị ngăn, anh ưu nhã sửa y phục của mình một chút, “Em lại nhắc nhở anh một chút, anh vẫn cẩn thận với cha của mình một chút!”

Lãnh Chấn Nghiệp?

Mặc dù Lạnh An Thần biết cha mình vẫn không thế nào an phận, nhưng dù sao Đoan Mộc Mộc cũng là con dâu của ông, nhưng không ngờ…

“Cậu không cần nói bậy!” Lãnh An Thần cuối cùng không muốn tin tưởng.

“Nói bậy?” Lãnh An Đằng thất vọng lắc đầu một cái, “Không phải anh một mực tra chuyện đêm hôm đó sao? Bây giờ em có thể nói cho anh biết…”

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tay chân bắt đầu trở nên lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng duy trì trấn định, “Cái gì?”

Hai chữ này giống như là bị gỉ, từ trong cổ họng anh tràn ra thì lại từng trận phát đau!

“Thật ra thì em cũng không rõ lắm” Lãnh An Đằng giống như là cố ý bán đến chỗ mấu chốt, “Em chỉ biết bà xã anh bị cha chồng mang tới khách sạn cả đêm.”

Rầm…

Đầu óc Lãnh An Thần trống rỗng, bên tai giống như là bị thả pháo, ông ông tác hưởng.

Anh giống như là bị đông lại, ngơ ngác, nỗ lực tìm kiếm lý do có thể cãi lại, nhưng giống như tất cả suy nghĩ cũng bị đứt đường.

“Anh có thể không tin, em cũng không có chứng cớ chứng minh, dù sao đêm đó toàn bộ máy theo dõi khách sạn bị ông ấy hủy rồi, nhưng anh có thể đi hỏi Tô Hoa Nam, hình như chú ta đem bà xã anh từ khách sạn mang đi” Lãnh An Đằng hài lòng nhìn phản ứng của Lãnh An Thần, cái loại cảm giác đem người giẫm ở dưới chân, lại không thể để cho anh lật người thật tốt như vậy.

Lãnh An Thần cũng không biết làm thế nào đi ra khỏi gian phòng, đi ra Nhà họ Lãnh? Bên lỗ tai anh tất cả đều là câu nói kia…

Anh gọi điện thoại cho Lãnh Chấn Nghiệp, chỉ là gần đây ông giống như mất tích, căn bản liên lạc không được, anh gọi điện thoại cho Tô Hoa Nam, nhưng chú ta quyết tâm không nói, như vậy, anh chỉ có thể đi tìm Đoan Mộc Mộc, chỉ có chính miệng cô nói, anh mới tin tưởng.

Những năm qua, anh và Lãnh Chấn Nghiệp mặc dù như nước với lửa, dù sao cũng là cha con máu mủ tình thâm, anh vẫn nỗ lực duy trì quan hệ cha con, nhưng nếu như ông thật làm ra chuyện như vậy, anh nhất định không thể tha thứ.

Xe lái đến cửa hàng của Quan Tiểu Ưu, chỉ thấy cửa phòng khóa chặt, anh cho là Đoan Mộc Mộc lại đem mình khóa ở trên lầu, liền không ngừng đập cửa, nhưng thế nào cũng không có động tĩnh.

Cô không muốn gặp anh sao?

Nghĩ đến dáng vẻ cô lung la lung lay từ trong xe đi ra, tâm Lãnh An Thần khẩn níu lên, thì ra là cô bị nhiều uất ức như vậy, bị nhiều tổn thương như vậy, nhưng cô đều chưa nói cho anh biết!

Nhưng cái này không thể trách cô!

Chuyện như vậy, muốn cô nói như thế nào đây?

Bị cha chồng chính mình đối xử như vậy, chuyện như vậy đặt ở cổ đại, đây chính là vô cùng nhục nhã, thế mà anh lại không đầy đủ quan tâm cô, mà lần nữa tổn thương cô.

Anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao cô nói chết cũng sẽ không về Nhà họ Lãnh rồi, tại sao cô khóc nói cầu xin anh ly hôn, những vấn đề thế nào cũng không muốn rõ kia, giờ phút này đều đã có đáp án.

Ở Nhà họ Lãnh, Lãnh An Đằng dùng mặt nạ ma quỷ, Lãnh Chấn Nghiệp là lang sói khoác da người, một ổ sói hang hùm như vậy, muốn cô thiện lương đơn thuần ứng đối ra sao?

Hiện tại anh thậm chí đã hiểu tại sao cô ngay cả anh cũng không chịu tin tưởng!

Di chúc đáng chết đó! Đều là di chúc làm hại cô như vậy!

Lãnh An Thần hối hận, anh muốn giải thích rõ với cô, muốn nói cho cô biết về sau không cần sợ, có anh ở bên người, nhưng bây giờ lại không tìm được cô.

Không được, anh nhất định phải tìm được cô.

Lãnh An Thần nghĩ đến công việc của Quan Tiểu Ưu, vì vậy lái xe thẳng đến đó, nhưng vạn vạn không ngờ nghe được đáp án chính là giống như sét đánh ngang tai.

“Cô nói cái gì?” Lãnh An Thần không tin lỗ tai của mình.

Quan Tiểu Ưu nhìn người đàn ông anh tuấn tiêu sái trước mặt, kéo ra nụ cười bất đắc dĩ cho anh, “Tôi nói cô ấy đi rồi, rời khỏi cái thành phố này rồi.”

Đoan Mộc Mộc quyết định thật bất ngờ, ngay cả Quan Tiểu Ưu cũng thông qua tin nhắn điện thoại di động mới biết được.

“Không thể nào!” Lãnh An Thần lẩm bẩm.

“Vậy chính anh xem đi” Quan Tiểu Ưu móc điện thoại di động ra, mở tin nhắn đưa cho Lãnh An Thần, chỉ thấy trên đó viết ––

“Ưu Ưu, tớ đi, không nên hỏi tớ đi nơi nào? Thật ra thì bản thân tớ cũng không biết, nhưng cái thành phố này từng giây từng phút tớ cũng không muốn, không cần nhớ tớ…tớ sẽ thật tốt, cậu cũng giống vậy!”

Chỉ có một câu nói như vậy, Lãnh An Thần nhìn không biết bao nhiêu lần, cảm giác một chữ cũng không nhớ được, một chữ cũng không đập vào mắt, nhưng tim của anh cũng đang vì những chữ này mà giống như bị chiên xào.

Cô đi?

Tại sao cô có thể đi như vậy?

Hôm nay anh hành động cầm thú với cô, chỉ sợ là ép vỡ một cọng rơm cuối cùng của cô rồi?

Là anh ép cô đi…

“Mộc Mộc…” Từ chỗ đó ra ngoài, Lãnh An Thần ngửa mặt lên trời, nhưng anh biết có kêu cô cũng không trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.