Trong quán cà phê âm nhạc du dương, hai cô gái ngồi đối diện nhau, một quyến rũ xinh đẹp, một tiều tụy mệt mỏi.
Nếu như nói thời gian là hình cụ vô tình nhất tàn phá cô gái, lời như vậy dùng ở trên người Lam Y Nhiên thật không có chút thích hợp, bởi vì 4 năm rồi, cô không chỉ không có một chút dấu vết già đi, ngược lại để cho cô càng quyến rũ hơn.
So sánh với cô, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy mình giống như là dưa chuột bị ánh mặt trời tàn khốc mấy ngày, hiện tại vừa khô vừa quắt.
“Không thấy đứa bé, cô sẽ lo lắng chứ?” Trong thời gian Đoan Mộc Mộc quan sát Lam Y Nhiên, cô cũng quan sát Đoan Mộc Mộc một phen.
Bây giờ mặc dù trạng thái của Đoan Mộc Mộc xem ra hết sức không tốt, nhưng Lam Y Nhiên không cách nào phủ nhận phong cách trên người cô không giống với cô gái bình thường, cũng khó trách cô có thể khiến cho Lãnh An Thần yêu, hơn nữa 4 năm rồi, còn nhớ mãi không quên.
Đoan Mộc Mộc biết chuyện Lam Y Nhiên cứu Huân Huân, vội vàng mở miệng nói, “Mời cô uống cà phê chính là muốn cám ơn cô, nếu như không có cô, tôi không dám tin tưởng…” Giọng nói lại nghẹn ngào, hốc mắt cũng ửng hồng.
Lam Y Nhiên rút khăn giấy đưa tới, an ủi, “Chớ buồn, hiện tại đứa bé không có việc gì là tốt… Chúng ta là phụ nữ, một khi có đứa bé, cũng không như chính mình rồi.”
Nhớ tới Lam Y Nhiên dắt con gái, ánh mắt Đoan Mộc Mộc dừng ở trên mặt của cô, không phải cô nghi ngờ, mà trận sóng gió mang thai bốn năm trước, ai cũng không có cách nào quên, có lúc chuyện chính là như thế, thật cũng giả giả cũng thật.
Lam Y Nhiên nhấp một hớp cà phê, giương mắt nhìn Đoan Mộc Mộc cười một tiếng, “Hôm nay cô mời tôi uống cà phê, không chỉ là muốn cảm ơn tôi cứu con cô chứ? Có phải còn có lời muốn hỏi tôi hay không?”
Tâm tư của phụ nữ luôn tỉ mỉ, lần đầu tiên Lam Y Nhiên thấy Đoan Mộc Mộc cũng nhìn thấy bản thân mình.
Bị Lam Y Nhiên đoán trúng, Đoan Mộc Mộc cười cười xin lỗi, “Đúng vậy, tôi rất ngạc nhiên tại sao bốn năm qua hai người không ở cùng nhau?”
Nghe nói như thế, Lam Y Nhiên lại cười khanh khách, giọng nói thanh thúy giống như chuông, Đoan Mộc Mộc cũng không khỏi nghĩ, nếu Lam Y Nhiên ca hát, nhất định rất êm tai.
“Cô rất hi vọng chúng tôi ở một chỗ sao?” Sau khi Lam Y Nhiên cười xong, khẽ hỏi.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, cô hi vọng sao? Thật ra thì cô cũng không biết, nhưng bốn năm qua, cô thật nghĩ bọn họ sẽ ở cùng nhau, dù sao tình cảm nhiều năm như vậy, ban đầu cũng bởi vì sự xuất hiện của cô, Lam Y Nhiên mới tách khỏi Lãnh An Thần, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy bọn họ ở chung một chỗ là thích hợp nhất.
“Thật ra thì có đôi khi, không nên tin mắt thấy” Lam Y Nhiên thấy Đoan Mộc Mộc trầm mặc, mở miệng nói, “Mắt có lúc sẽ gạt người.”
Đoan Mộc Mộc không hiểu, đang muốn suy nghĩ tỉ mỉ thâm ý trong lời nói của cô, lại nghe Lam Y Nhiên nói, “Tôi lập gia đình, bây giờ ông xã rất thích tôi… Cô thấy con gái bảo bối của tôi rồi đấy? Cùng anh ấy chính là một cái mô hình” Nói xong, thân thể cúi hướng Đoan Mộc Mộc, “Tôi có thể thề, con gái của tôi tuyệt đối không phải là của Lãnh An Thần.”
Lời nói này thật ra khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy lúng túng, cô vội vã nói, “Tôi cũng không có ý đó.”
Thật ra thì cô đang nói láo, Lam Y Nhiên mang theo con gái xuất hiện tại phòng bệnh thì trái tim Đoan Mộc Mộc đã chìm xuống, thậm chí là sợ quan sát con gái Lam Y Nhiên, e sợ tìm thấy một chỗ tương tự Lãnh An Thần.
“Cô biết không? Con người của tôi rất lý trí, đừng nhìn tôi trước kia sống chết dây dưa hướng về phía Lãnh An Thần, đó là bởi vì tôi cho rằng ở trong lòng anh ấy còn yêu tôi, nhưng lúc tôi phát hiện anh ấy không còn chút tình cảm nào đối với tôi thì con người của tôi sẽ lý trí rút tâm ra” Lam Y Nhiên châm điếu thuốc, ưu nhã hút, “Người đàn ông nếu như yêu cô, cô đánh đổi mạng sống đều là đáng giá, một khi anh ta không thương, cho dù cô chết, anh ta cũng sẽ không nhìn cô một cái.”
Hôm nay Lam Y Nhiên nói chuyện luôn mang theo thâm ý, Đoan Mộc có chút cái hiểu cái không.
“Bây giờ anh ta đối tốt với cô, cô phải nắm thật chặt” Lam Y Nhiên giống như là chị cả đã trải qua chiến trường, dặn dò Đoan Mộc Mộc.
“Ừm!” Đoan Mộc Mộc biết cái gì cũng không thể bù được hạnh phúc trước mắt, mặc dù chuyện của Huân Huân để cho cô rối rắm chung đụng như thế nào cùng Lãnh An Thần, nhưng vị trí người đàn ông này trong lòng cô chỉ sợ là cả đời cũng không có người thay thế được.
Một điểm này, cô không làm được không câu chấp giống như Lam Y Nhiên, thật ra thì Đoan Mộc Mộc nhìn ra được, dù Lam Y Nhiên nói nhẹ nhàng như thế, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Lãnh An Thần còn tiết lộ nóng bỏng, cô ấy vẫn thích Lãnh An Thần, chỉ là lý trí hơn rất nhiều.
Hai cô gái chuyện trò thật lâu, cho đến khi điện thoại của Lam Y Nhiên vang lên, cô nhìn hướng Đoan Mộc Mộc, “Chồng tôi muốn tới đón tôi!”
“Có thể thấy sao?” Chẳng biết tại sao, Đoan Mộc Mộc rất muốn nhìn người đàn ông có thể để cho Lam Y Nhiên muốn gả có hình dáng gì.
Lam Y Nhiên không có cự tuyệt, mười phút sau, một xe việt dã có số lượng dừng ở cửa quán cà phê, thân hình người đàn ông có chút mập bước xuống xe, Lam Y Nhiên chỉ chỉ, nói với Đoan Mộc Mộc, “Kia chính là chồng tôi… Quá béo tốt rồi, giống như trâu, cô không biết bụng anh ấy thật to, giống như lúc tôi mang thai, bảo anh ấy giảm cân, anh ấy cũng không nghe, cô đều không biết mỗi lần làm, cái bụng kia cũng làm cho người ta không có hăng hái.”
Cô nói quá rõ ràng, mặc dù Đoan Mộc Mộc đã làm mẹ, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, lúc này lại thấy Lam Y Nhiên lặng lẽ lại gần nói, “Thật ra thì phải làm, vẫn là cùng người đàn ông như Lãnh An Thần thì hăng hái hơn!”
Mặt Đoan Mộc Mộc nóng ran, một đôi tròng mắt đen nhìn về phía Lam Y Nhiên, cô cười một tiếng, “Lãnh phu nhân, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là trong cảm giác tương đối mà phát thôi!”
Nhìn bộ dạng Lam Y Nhiên rộng rãi, Đoan Mộc Mộc cũng thoải mái cười một tiếng, “Nếu như muốn, tôi có thể giúp hai người giới thiệu, ôn lại một chút cũng không tồi.”
“Cô nằm mơ đi” Quả đấm của Lam Y Nhiên rơi vào đầu vai Đoan Mộc Mộc, “Cho dù bây giờ họ Lãnh muốn cùng tôi lên giường, chưa chắc tôi đã nguyện ý!”
Nói xong, cô nở nụ cười, Đoan Mộc Mộc cũng cười, ấy là loại chân chính bỏ qua ân oán, tựa như nói giỡn giữa bạn bè, nhớ tới trước kia lục đục đấu đá cùng Lam Y Nhiên, không ngờ tới họ sẽ có một ngày chơi đùa giống như bạn bè.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu như cô có thể coi tôi như bạn bè, rảnh rỗi liền hẹn tôi uống chút trà, làm thẩm mỹ hay cái gì, tôi nhất định theo cùng” Lam Y Nhiên đem danh thiếp của mình đưa tới, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện cô ấy hẳn là một quản lý đại diện một nhẫn hiệu may mặc nổi danh.
“Tôi biết rồi!” Đoan Mộc Mộc nói qua móc móc túi, sau đó nhún nhún vai, “Tôi không có danh thiếp, nếu như muốn tìm tôi, có thể thông qua Lãnh An Thần” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Tôi sẽ không ăn dấm đâu!”
“Tốt! Đây chính là cô nói… Vậy sau này tôi lại có lý do quyến rũ anh ấy rồi” Lam Y Nhiên cười rực rỡ.
Nhìn cô lên xe, nhìn người đàn ông trên xe kia vì cô ấy gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, Đoan Mộc Mộc mới phát giác con người thật sẽ thay đổi.
Trở lại bệnh viện, Lãnh An Thần đang chơi cùng với Huân Huân cùng Tiểu Đường Tâm, không biết làm trò chơi gì, trên mặt Lãnh An Thần bị dính rất nhiều tờ giấy nhỏ, anh như vậy hoàn toàn không có bộ dạng tổng tài, chính là một người cha bình thường.
Có lẽ là mấy ngày nay được Lãnh An Thần thật tâm chăm sóc, Huân Huân đã không có bài xích anh như lúc trước, hơn nữa Đoan Mộc Mộc nhìn ra được, Lãnh An Thần cũng trở nên thương yêu đối với Huân Huân, tựa như đang từ từ tiếp nhận Huân Huân.
Mặc dù nói không biết anh thay đổi là bởi vì đau lòng đêm đó, hay anh nghĩ thông rồi? Nhưng nhìn hình ảnh như vậy, cô cảm giác dòng máu chảy qua toàn thân đều mang mùi vị hạnh phúc.
Lãnh An Thần thấy Đoan Mộc Mộc trở lại, tờ giấy trên mặt cũng không kịp lấy xuống, liền lôi kéo cô qua một bên, giải thích, “Bà xã, anh thề bốn năm qua tuyệt đối không có bất kỳ liên lạc nào cùng Lam Y Nhiên, hơn nữa đứa bé của cô ấy tuyệt đối không có quan hệ gì với anh.”
Đoan Mộc Mộc không biết lúc cô và Lam Y Nhiên đi ra ngoài uống cà phê, trái tim anh gian nan giống như là bị rán dầu, e sợ Lam Y Nhiên nói ra chút gì, đem quan hệ thật vất vả mới hòa hoãn của bọn họ làm căng lên.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của người đàn ông trước mắt, Đoan Mộc Mộc nhớ lại câu nói của Lam Y Nhiên, chân mày nhíu chặt, “Thật sao? Cô ấy nói làm yêu cùng chồng cô ấy thế nào, cũng không hăng hái bằng làm với anh?”
Nghe nói như thế, mặt của Lãnh An Thần biến thành xanh lá, hô hấp cũng gấp rút, “Bà xã, bốn năm qua anh thật sự không có làm cùng cô ấy!”
“Vậy chính là làm cùng người khác?” Cô hỏi ngược lại.
Lãnh An Thần cắn lưỡi, anh thừa nhận bốn năm qua mình không có vì cô thủ thân như ngọc giống như vai nam chính trong tiểu thuyết, nhưng dù là có, cũng chỉ là một loại giải quyết nhu cầu sinh lý cần phát tiết.
“Bà xã, người anh muốn vĩnh viễn chỉ có một mình em” Lãnh An Thần nói qua liền đưa tay ra, muốn đem Đoan Mộc Mộc kéo vào trong ngực, bởi vì anh hiểu rõ đối với cô gái mà nói, có lúc làm còn hữu dụng hơn nói.
Nhưng anh mới vừa ôm mỹ nhân vào ngực, Tiểu Đường Tâm bên kia liền kêu lên, “A a a! Phi lễ chớ nhìn!”
Mặt tiểu nha đầu này cũng như anh, lại lanh lợi giống như mẹ bé.
Đúng lúc này Huân Huân lại hừ lạnh một tiếng, “Kêu cái gì, chỉ là ôm một cái mà thôi, có gì ghê gớm đâu!”
Ah, đừng nhìn mặt tiểu tử này như Đoan Mộc Mộc, cái tính đó lại có phần như mình, Lãnh An Thần âm thầm oán thầm.
“Người bạn nhỏ Huân Huân khôi phục như thế nào rồi?” Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới, Đoan Mộc Mộc vội vàng nhảy ra từ trong ngực Lãnh An Thần, sau đó lấy hết tờ giấy dán trên mặt Lãnh An Thần.
Động tác của bọn họ thế hấp dẫn ánh mắt của bác sĩ, chỉ thấy ánh mắt ông nhìn bọn họ càng ngày càng sâu, cuối cùng không thể tin được kêu một tiếng, “Là Lãnh tiên sinh cùng Lãnh thiếu phu nhân sao?”
Nghe gọi bọn họ, Lãnh An Thần cùng Đoan Mộc Mộc đồng thời nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông ở trước mắt có chút quen mặt, nhưng lại nhất thời không nhớ ra, nhưng không ngờ bác sĩ chợt cười nói, “Hóa ra thật sự là hai người, không ngờ năm đó hai người thụ thai nhận tạo thành công, hơn nữa còn tạo ra một cặp song sinh!”
Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ, cho nên một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc mới a một tiếng, phản ứng kịp, “Ông là bác sĩ năm đó?”
“Đúng, thiếu phu nhân!” Bác sĩ họ Hà đáp lại.
Năm đó lão thái thái tìm bác sĩ này, yêu cầu thụ thai nhân tạo cho bọn họ.
Lãnh An Thần cũng ngơ ngác, một hồi lâu, mới đi qua, đè bả vai bác sĩ, giọng nói run rẩy hỏi, “Ông mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa!”
Bác sĩ bị bộ dạng của anh hù dọa, chỉ chỉ Huân Huân cùng Tiểu Đường Tâm, lại chỉ chỉ Lãnh An Thần cùng Đoan Mộc Mộc, “Tôi nói chúc mừng hai người thụ thai nhân tạo thành công!”