Đoan Mộc Mộc hoàn toàn không ngờ rằng cô gái này sẽ biết chuyện quá khứ giữa mình và Tô Hoa Nam, thật ra thì cho dù có biết cũng không có gì, chẳng qua là đột nhiên bị cô ấy hỏi, cô vẫn cảm thấy hốt hoảng.
Cô há mồm muốn giải thích, nhưng trong cổ họng lại nóng rát, đúng lúc này, Tô Hoa Nam lại lên tiếng, “Anmi…”
Một tiếng thôi cũng để lộ ra anh không vui.
Ai ngờ Anmi cũng không để ý, ngược lại nhõng nhẽo nói, “Em cũng không có ý gì khác, chỉ thuận miệng hỏi, nếu không tiện nói, vậy thì thôi.”
Lời vừa nói ra, giống như giữa Đoan Mộc Mộc và Tô Hoa Nam thật có bí mật gì không thể cho ai biết, Đoan Mộc Mộc vội vàng mở miệng, “Tiểu thư Anmi hiểu lầm rồi, trước kia tôi và Hoa Nam là bạn học… Thật ra thì không có gì, không giống như cô nghĩ…”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của cô nhỏ xuống, giống như bị ai đó rút hết sức lực, hô hấp cũng trở nên ngắn.
“Thật không?” Anmi cười, một đôi mắt phượng híp lại, lộ ra đáng yêu, kì thực giấu giếm bén nhọn kinh người, “Quan hệ tình cảm giữa bạn học còn rất sâu, thế nhưng để cho hôm nay Hoa Nam hẹn hò với cô ở sau lưng tôi.”
Anmi cười hướng Đoan Mộc Mộc, nhưng đáy mắt cô ta không có chút ý cười, thậm chí còn mang theo vài phần thù hằn.
Ầm!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy hô hấp bị người đoạt đi trong nháy mắt, bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy một bên gò má anh, ở dưới ánh đèn đường cong gương mặt tuấn mỹ nhu hòa rất nhiều, nhưng mà giờ phút này nhìn, cũng có thể cảm thấy đường cong mềm mại bên khóe môi anh đang hạ xuống.
Hôm nay đúng là cô đi gặp Tô Hoa Nam, nhưng cũng không có cái gì, vốn cũng định nói cho anh biết, nhưng còn chưa nói, bọn họ đã xuất hiện rồi, hình như giờ phút này Anmi vừa nói xong, ý nghĩa thay đổi hoàn toàn, mà bây giờ Đoan Mộc không có pháp không quan tâm cảm nhận của Lãnh An Thần.
Có luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên, khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy lạnh, cô muốn giải thích với Lãnh An Thần, nhưng hiện giờ rõ ràng không thể, loại cảm giác đó giống như là người chết đuối, rõ ràng thấy bè gỗ cách đó không xa, nhưng không bắt được.
“Tiểu thư Anmi thật biết nói đùa, vợ tôi cùng chú hai gặp mặt, tại sao gọi là hẹn hò?” Đúng lúc này, Lãnh An Thần mở miệng, trên mặt không nhìn ra bất kỳ khác thường gì, ngay cả khóe môi cũng mang nụ cười nhạt nhòa.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, mà tay của cô đã bị Lãnh An Thần cầm, ấm áp quen thuộc bao bọc lạnh như băng của cô, nhưng nóng lạnh va chạm, cũng làm cho lòng cô chợt co rút đau đớn.
“Đó là tôi hiểu lầm.” Anmi cười, “Chúng ta ăn cơm đi, nhìn món ăn này khẩu vị thật tốt.”
Ánh mắt của cô ta đã rơi vào món ăn, thật sự là nét mặt thèm nhỏ dãi, cô ta biến chuyển thật là nhanh, hiện tại Đoan Mộc Mộc cũng hoài nghi cô gái này là diễn viên.
Lãnh An Thần buông tay cô ra, mọi người bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng Đoan Mộc Mộc lại rối loạn, cho dù ăn gì uống gì, vào trong miệng đều là một mùi vị, chát chát.
Rốt cuộc, cô không ngồi yên, đứng dậy, “Cái đó, tôi ra bên ngoài xem bọn trẻ…”
Tìm lý do, cô muốn rời khỏi, không gian này quá mức hít thở không thông, tiếp tục ở lại, cô sẽ bí hơi đến chết.
Không đợi mọi người đáp lại, cô đã vội vã rời đi, không có chú ý tới sau lưng có ba đôi mắt cũng di động theo cô.
Đứng ở cửa sổ, Đoan Mộc Mộc há miệng hít không khí trong lành, hình như làm vậy mới có thể làm cho cô hô hấp thông thuận, không ngờ tới qua vài giây, sau lưng cô vang lên âm thanh cô không muốn nghe thấy, “Không phải muốn đi xem bọn trẻ sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
Đột nhiên quay đầu lại, chống lại khuôn mặt xinh đẹp của Anmi, chẳng qua là bây giờ cô ta đã không còn có bất kỳ nụ cười, cho dù là giả dối, cũng không có dù chỉ một chút.
“Tiểu thư Anmi” Đoan Mộc Mộc vẫn cảm giác mất tự nhiên, “Bọn trẻ rất tốt, bọn trẻ…”
Bốp!
Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, trên mặt đã bị quăng một cái tát nặng nề, âm thanh sắc lạnh của Anmi vang lên, “Cô thật là không biết xấu hổ, có người đàn ông của mình rồi còn muốn mê hoặc người đàn ông của tôi.”
Ánh đèn trước mắt lung lay mấy giây, Đoan Mộc Mộc bị một tát đánh bị choáng, trên mặt đau rát…
Đoan Mộc Mộc nhìn cô gái trước mắt, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy lờ mờ, một cái tát kia dùng sức quá nhiều, gần như đánh nát năng lực suy tư của cô.
“Tôi cảnh cáo cô, Tô Hoa Nam là người đàn ông của tôi, cô tốt nhất nên kẹp chặt hai chân của mình, quản tốt mình rối tính, đừng quấn anh ấy nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí” Anmi nói xong, ánh mắt rơi trên mặt Đoan Mộc Mộc, da thịt trắng nõn, một tát này khiến nửa gương mặt đỏ lên, năm dấu tay càng thêm thấy rõ.
Ánh mắt Anmi hình như muốn nói, một tát này chính là cảnh cáo.
“Có lẽ là cô hiểu lầm” Đoan Mộc Mộc muốn giải thích, dù bị đánh, cô cũng chẳng tức giận mấy, hình như đáy lòng thật sự thẹn với cô gái này.
“Tốt nhất là hiểu lầm” không đợi Đoan Mộc Mộc nói xong, Anmi nói tiếp, nhanh chóng lại lộ ra ương ngạnh cậy mạnh.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Mộc bị kích đến tức giận, “Có tin hay không là tùy cô, nhưng tôi đồng thời cảnh cáo cô, tốt nhất cũng quản tốt người đàn ông của mình, đừng để anh ta tới quấy rầy tôi, hơn nữa hôm nay là anh ta chủ động hẹn tôi!”
Mặt Anmi thay đổi mấy lần, hình như không ngờ trong vòng một phút ngắn ngủn, Đoan Mộc Mộc sẽ từ một con cừu nhỏ nhu nhược biến thành con mèo đầy móng vuốt.
“Còn nữa, nếu không yên lòng về người đàn ông của cô, thì mang người đàn ông của cô cút xa ra, căn bản không cần trở lại” Đoan Mộc Mộc ở lúc cô ta sắp sững sờ, nói xong đẩy cô ta rời đi.
Thời điểm Lãnh An Thần nhận được điện thoại, Đoan Mộc Mộc nói không thoải mái muốn về trước, bởi vì gian phòng kia cô chắc chắn không có cách nào trở về, chỉ với khuôn mặt sưng cũng không có cách bưng bít.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, Tô Hoa Nam liền hỏi, “Mộc Mộc không thoải mái sao? Nghiêm trọng không, nếu không cậu đi về xem?”
Mỗi một câu đều lộ ra quan tâm, tay Lãnh An Thần nắm ly rượu buộc chặt, cuối cùng nói một câu, “Chú hai, không ngờ 4 năm rồi, chú vẫn còn quan tâm vợ tôi!”
Trong nháy mắt mặt Tô Hoa Nam cứng đơ, lại cười, “Tiểu Thần, cậu đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy…”
“Tôi có không lầm hay không cũng không sao, bốn năm trước tôi đã biết tất cả rồi, chỉ cần vị hôn thê của chú đừng hiểu lầm là được” Lời nói tự tin, Lãnh An Thần đang nhắc nhở chú ta.
Hình như không còn gì đáp lại, Tô Hoa Nam giơ cái ly trước mặt lên, uống cạn sạch.
“Tại sao lại trở về?” Lãnh An Thần hỏi.
Bốn năm rồi, Tô Hoa Nam chưa từng trở lại, Đoan Mộc Mộc mới trở về nửa năm, chú ta lại trở về, nếu như nói là trùng hợp, khó tránh khỏi có chút quá miễn cưỡng, Lãnh An Thần căn bản không tin.
“Có nghiệp vụ muốn phát triển, đã sớm muốn trở lại, nhưng trước kia chưa đủ vốn” Tô Hoa Nam giải thích chỉ đổi lại Lãnh An Thần cười lạnh, cuối cùng anh chỉ đành nói, “Hiện tại hai người cũng có con, tôi thật sự không làm gì nữa!”
“Thật sao?” Lãnh An Thần hỏi ngược lại, “Vì có thể có được cô ấy, ngay cả chuyện ly miêu hoán thái tử, chú hai cung có thể làm được, huống chi là cái khác!”
Lãnh An Thần đang nói chuyện năm đó Tô Hoa Nam đem thuốc tránh thai làm thành kẹo cao su cho Đoan Mộc Mộc ăn.
Mặt Tô Hoa Nam khẽ đỏ, “Tôi rất xin lỗi về việc đó, nhưng bây giờ đã khác…”
“Tô Hoa Nam, tôi cảnh cáo chú, dám đụng đến con tôi, còn có ý đồ với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chú nữa đâu” Lãnh An Thần trầm giọng, vừa nói xong, cửa phòng liền mở ra, Anmi đi vào.
“An Thần đang nói gì đấy? Không phải tức giận chuyện Hoa Nam hẹn Mộc Mộc chứ?” Cô gái này giống như là một Phong Hỏa Luân, không đốt lửa không cam lòng.
“Em câm miệng cho anh!” Tô Hoa Nam lạnh lùng nói.
Anmi chu mỏ, một bộ dáng vẻ uất ức, rồi lại lộ ra không cam lòng, nhưng Lãnh An Thần nhìn ra được, cô gái này rất sợ Tô Hoa Nam.
“Không có, vợ tôi tôi rõ ràng nhất, cô ấy trừ yêu tôi, sẽ không yêu người đàn ông khác” Lãnh An Thần nhìn Anmi nói ra những lời này, nhưng khóe mắt lại liếc về hướng Tô Hoa Nam, chỉ thấy khuôn mặt của anh đang trắng bệch.
Dạ tiệc vốn là bốn người, hiện tại thiếu một, bây giờ cũng không cần thiết tiếp tục nữa, ba người ngồi một lát, rồi đề nghị tan tiệc.
Đoan Mộc Mộc về đến nhà, tắm rửa cho hai đứa bé, để cho bọn chúng ngủ, mà mình thì lấy túi chườm nước đá ra, cô không muốn bị Lãnh An Thần thấy, hơn nữa cô đang suy nghĩ làm sao để giải thích với anh chuyện gặp mặt Tô Hoa Nam.
Thật ra thì khi Tô Hoa Nam hẹn cô, cô đã muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Lãnh An Thần và mối tình đầu của anh có thể tham dự tiệc hội, thậm chí cũng không giải thích với cô, cô cũng không có gì phải sợ, kết quả lại bị Anmi vạch trần.
Cô gái kia rất lợi hại, Đoan Mộc Mộc lĩnh giáo, mặc dù chỉ một đêm, lại làm cho cô nhìn thấy khuôn mặt khác nhau, cô ta là người phụ nữ có lẽ làm được, nhưng Đoan Mộc Mộc không làm được.
Tắm táp, đắp mặt, Lãnh An Thần vẫn chưa về, Đoan Mộc Mộc nằm dài trên giường, lấy di động qua vừa muốn gọi điện thoại, lại nghe dưới lầu truyền đến âm thanh động cơ xe hơi.
Cô đặt điện thoại sang một bên, điều chỉnh đèn ngủ tối hơn, mặc dù gương mặt sưng đã tiêu mất, nhưng cũng không thể giống trước, cô khẽ nghiêng người, chờ đợi người đàn ông kia trở lại.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân trầm ổn có lực từ xa đến gần, tim của cô đập tần số cũng tăng nhanh, sau đó nghe được bộp một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Hơi thở mãnh liệt càng tụ càng nặng ở bên giường, cô khẽ xoay người lại, “Đã trở về?”
Lãnh An Thần không trả lời cô, chỉ nhìn, tròng mắt đen nhánh rất sáng, giống như là dẫn ánh trăng ngoài cửa sổ vào, nhưng ánh sáng mang theo lạnh lẽo, giống như là mảnh băng trôi.
Có lạnh lẽo tản ra tự da đầu, Đoan Mộc Mộc giật giật môi, vừa định đứng dậy, lập tức bị đè lại, “Tại sao không nói cho anh?”
Giọng chất vấn rõ ràng, nhưng buổi sáng rõ ràng mới nói tin tưởng cô!
Một tay anh đặt trên vai cô, dùng quá sức, có chút cảm giác đau tràn ra, cô nhịn được, giải thích, “Muốn buổi tối nói cho anh.”
“Đã làm cái gì?” Anh lại hỏi.
Cô sững sờ, lại nghe anh nói, “Bốn năm không thấy, chắc hẳn có rất nhiều chuyện phải làm nhỉ? Hôn môi, lên giường, hay làm ‘yêu’?”
Hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy, thân thể Đoan Mộc Mộc cứng đờ, bàn tay to của anh đã chuyển qua cổ áo cô, đồ ngủ mỏng manh bị bàn tay anh xé ra…
Thoáng chốc không khí đã xâm nhập vào da thịt cô, lạnh thấm vào từ mỗi lỗ chân lông, Đoan Mộc Mộc cũng không có che đậy, bởi vì cô biết rõ Lãnh An Thần đang kiểm tra cô, da thịt sạch sẽ trắng noãn như ngọc không nhiễm một chút vết bẩn, giống như học sinh, nhưng lòng của cô cũng đang bị kiểm tra, bị làm dơ một chút xíu.
Cuối cùng anh cũng không tin cô, dù buổi sáng mới thề rằng sẽ tin.
“Hiện tại tin chưa?” Cô hỏi, âm thanh đã nhiễm chút ướt át.
Bàn tay to của anh khép lại quần áo cho cô, sau đó thân thể áp xuống, “Anh chỉ là sợ…”
Anh cũng chưa có nói hết, nhưng cô cũng hiểu ý của anh.
Cảm thấy môi của anh rơi xuống, vừa vặn rơi xuống trên mặt bị đánh, cô kinh hãi né tránh, một đôi tròng mắt đen ẩn chứa hơi nước mê mang, “Anh sợ? Thời điểm em sợ thì làm thế nào?”
Cô là đang nói tối hôm qua, lúc nhận được điện thoại nói cô không cần tham gia yến tiệc, mãi cho đến khi anh trở lại, cô đều đang sợ và đau khổ, nhưng cô nên nói với người nào?
Ngay cả sáng sớm hôm nay, báo chí cũng đăng, anh thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không cho cô, chẳng lẽ coi cô như tảng đá, sẽ không có cảm giác sao?
Bàn tay Lãnh An Thần tiếp tục cài nút cho cô, dừng ở trên cổ cô, ngăn cản động tác kháng cự của cô, lại hỏi, “Em sợ cái gì?”
Anh còn tưởng là cô không biết, xem cô như đồ ngốc sao?
Đoan Mộc Mộc từ chối hai cái, lại chỉ đổi lấy gáy bị bóp đau, vì vậy buông tha, ngước mắt nhìn anh, cùng anh giằng co một chỗ, “Sợ anh và mối tình đầu quay lại!”
Tay nắm sau gáy cô rõ ràng run, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy, mà lòng cô cũng đang trầm xuống, giống như là muốn chìm vào động không có đáy, lúc cô cho rằng mình sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được thì trên môi chợt nóng lên, anh lại kéo cô lên từ động không đáy.
Hơi thở mang theo mùi rượu bao bọc lấy cô, mùi vị này thế nhưng chỉ làm cho lòng cô chua xót, cô không khỏi suy nghĩ có phải tối hôm qua anh cũng hôn một cô gái khác thế này hay không?
Môi của cô khép chặt, anh hôn nửa ngày cũng không cạy ra, cuối cùng chỉ đành vứt bỏ, chống đỡ trên trán cô thở gấp, chỉ nói, “Tin tưởng anh!”
Lại là ba chữ này, cô cực kỳ ghét, anh đều không tin cô, vì sao lại yêu cầu cô chứ?
Anh biết lý lẽ hay không?
“Em không…” Chữ ‘tin’ phía sau còn chưa có phát ra, đã bị nụ hôn của anh chặn lại, lần này anh dễ dàng công thành chiếm đất, bàn tay đồng thời cũng đưa vào trong quần áo cô.
Không cần, cô không cần anh đụng chạm!
Bây giờ, suy nghĩ vì sao tối hôm qua anh trở lại trễ như vậy, không nói chính xác là xuống từ trên giường một cô gái khác, nhưng cô lại vẫn cùng anh làm…
Thật là đáng chết!
Cô giãy giụa rất nhanh bị anh ngăn lại, hình như anh đã đoán trước cô sẽ như vậy, cả thân thể cũng áp xuống, áp nặng làm cô không cách nào thở dốc, cũng khiến cô không thể nhúc nhích, mà bàn tay to của anh trực tiếp đi đến mục tiêu, chợt thăm dò vào ––
Không thể chạy thoát, huống chi anh quá quen thuộc với thân thể của cô, chỉ mấy động tác, cô đã không chịu nổi, nhưng đáy lòng cũng càng ngày càng bài xích.
Hết lần này tới lần khác anh đã quyết tâm đi xuống chinh phục cô, tìm nơi nhạy cảm, cuối cùng cô không thể ngăn cản được, bị anh thiêu đốt, cô lạnh giá dần dần hóa thành nước…
Anh động thân, tiến vào thật sâu…
Không đau, chẳng qua là cảm thấy đầy, cô muốn khóc.
Nước mắt chảy xuống, anh cúi đầu hôn, mỗi một giọt giống như là châu báu ngậm trân quý nhất cõi đời này, sau đó thân thể bắt đầu vận động, mỗi một cái đều giống như đụng vào chỗ sâu trong linh hồn cô…
“An Thần…” Cô gọi anh, giọng điệu mềm mại mang theo run rẩy, mang theo ươn ướt, còn có chút uất ức, lập tức đánh tới tim anh, đổi lấy anh đụng sâu hơn.
Cô không chịu nổi anh va chạm như vậy, trước mắt bắt đầu có lấp lánh, cô biết điều này đại biểu cái gì, hình như cách chỗ cao nhất một ít sẽ phải tới…
Mặc dù trong lòng còn có khúc mắc, nhưng bị anh đụng, cô cũng không nghĩ ra nữa, chỉ còn lại mong đợi, khát vọng, còn có kích động…
Hai chân cô nâng lên, chủ động quấn lên hông anh, đem anh bóp chặt, nghênh đón phút giây tuyệt vời nhất, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, chói tai cắt đứt tất cả.
Nhưng không muốn…
Không muốn nghe điện thoại, không muốn nhận, lập tức…
Cô nói thầm trong lòng, sau đó co rúc lại dùng sức bao bọc anh, đang mong đợi cao triều trí mạng tới…
Nhưng một giây kế tiếp, sức nặng đè ở trên người cô chợt nhẹ, Lãnh An Thần đã đứng dậy, đi nhặt quần áo của mình trên đất lên, móc điện thoại ra ––
Đột nhiên rút ra khiến cô bất ngờ, anh là một người có tham muốn dục vọng, sao có thể buông tha ở thời khắc này?
Anh rút ra làm thân thể còn đổ mồ hôi lâm ly của cô trở nên lạnh, ngay tiếp theo làm lạnh tim cô.
Cô trần truồng nằm ở trên giường, nghe anh nghe điện thoại, giọng nói có chút gấp gấp, “A lô…”
Anh vừa nhận vừa đi xa, thậm chí y phục cũng không mặc, cứ trần trụi đi xa, hình như sợ cô nghe được cái gì, nhưng âm thanh truyền ra, khi anh còn chưa đi đủ xa đã truyền ra, trong màn đêm yên tĩnh, cô vẫn nghe được, “An Thần, em khó chịu, hình như em không được…”
Những thứ khác, cũng không nghe được nữa, hơn nữa cô cũng không muốn nghe.
“Gọi điện thoại cấp cứu… Anh lập tức tới!” Âm thanh Lãnh An Thần truyền đến mang theo gấp gáp.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào, chiếu lên trên da thịt của cô, nõn nà, anh không thích kéo rèm cửa sổ khi ngủ, nói là thích nhìn ánh trăng bao bọc cô, nhưng bây giờ thì sao? Cô còn duy trì tư thế nở rộ, nhưng anh đã không liếc mắt nhìn.
Quả nhiên, anh quay lại, kéo chăn đắp lên cho cô, sau đó cúi đầu hôn trên trán cô, “Bà xã, thật xin lỗi, anh muốn đi ra ngoài một chút…”
Anh đi ra ngoài là muốn thấy một cô gái khác!
Cái ý nghĩ này khiến cô tuyệt vọng, để cho cô không còn nghi ngờ, bởi vì căn bản không nói ra!
Trong không khí truyền đến âm thanh anh mặc quần áo, lúc nghe anh kéo khóa quần lên thì lòng cô lại giống như bị anh kéo ra một lỗ hổng lớn, chợt đau để cho cô ngồi dậy, khi anh nhấc chân rời đi, cô bỗng nhảy xuống từ trên giường, sau đó thân thể trần trụi ôm phía sau lưng anh, “Không đi được không?”
Buông tôn nghiêm xuống, buông kiêu ngạo xuống, cô ôm anh, chỉ muốn giữ anh lại.
Anh dừng lại, sau đó xoay người từ từ ôm cô lên, thả lại trên giường, đắp kín chăn cho cô, “Nghe lời, một lát anh sẽ trở lại!” Nói xong, hôn môi cô.
Cuối cùng anh vẫn đi, không dừng lại dù chỉ là một chút.
Bên trong sân truyền đến tiếng động cơ xe hơi, nhắc nhở cô Lãnh An Thần đi thật, chuyển động thân thể, trước đó bị anh va chạm vẫn còn bủn rủn, nơi nào đó hình như vẫn còn co quắp không cam lòng, nhưng không có người lấp đầy an ủi.
Có lẽ là đêm đã khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực, làm cho người ta cảm thấy lạnh, Đoan Mộc Mộc co người lại, đây là thói quen cô tự bảo vệ mình, hình như lâu rồi cũng không có như vậy, không ngờ hôm nay không tự chủ biến thành như vậy.
Không biết ngủ thế nào, khi tỉnh lại, bên cạnh trống không, một chút nhiệt độ cũng không có.
Người cam kết một lát sẽ trở lại, lại trắng đêm không về!
Cũng lười so đo, cô rời giường, rửa mặt, làm điểm tâm cho con, coi như khó hơn nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nếu như không có đứa bé, có lẽ cô còn có thể mất tích, thử dò xét anh có nôn nóng không, nhưng bây giờ căn bản không được, cô không bỏ con.
Đưa con xong, Đoan Mộc Mộc trực tiếp về nhà, cũng không muốn đi chỗ nào, cũng không biết nên đi nơi nào?
Thường ngày cuộc sống rất phong phú, hôm nay lập tức trở nên đơn điệu, đơn điệu làm cô cảm thấy chán, nhưng khi cô đi vào phòng ngủ, lại nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Anh trở về chưa?
Lần này chỉ là nghi ngờ, cũng không có vui mừng.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng ngủ bị kéo ra, Đoan Mộc Mộc thấy Lãnh An Thần quấn khăn tắm ra ngoài, tóc còn nhỏ nước, rơi vào trên người khỏe đẹp của anh, nếu như là ngày xưa, cô nhất định sẽ không chuyển mắt được, nhưng hôm nay cô không muốn nhìn, chỉ cảm thấy liếc mắt nhìn sẽ buồn phiền trong lòng.
“Tại sao trở về?” Anh hỏi.
Đoan Mộc Mộc mở cửa sổ, khiến không khí trong sạch thổi vào, “Nhà của em, em không thể trở về sao?”
Có lẽ là nghe giọng nói của cô không ổn, đi tới, còn chưa có đến gần, cô đã né tránh, anh đứng ở đó không động, ánh mặt trời chiếu vào tóc còn ướt của anh, càng có vẻ đen bóng.
“Một người bạn bị bệnh, đột nhiên viêm dạ dày…” Anh giải thích.
Cô không nói, chỉ là nhìn anh, sau đó anh liền dừng lại, hình như nói không được, một lát sau còn nói, “Mộc Mộc, chúng ta kết hôn, anh sẽ có trách nhiệm đối với hôn nhân, chúng ta còn có con…”
Là cam kết hay là trấn an? Tựa như có lẽ đã không còn quan trọng.
Đoan Mộc Mộc gật đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lãnh An Thần một lát đã đi, thay bộ mới, Đoan Mộc Mộc sửa sang lại y phục cho anh, mặc dù cũng không có phát hiện vết son môi tức cười gì đó, nhưng vẫn phát hiện một cây tóc dài, màu cây cọ.
Ngày hôm qua nghe nội dung cuộc điện thoại thì đã biết, cũng không có khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc cầm sợi tóc dài kia ngây người một hồi lâu, sau đó liền đứng dậy, gọi điện thoại cho Lam Y Nhiên, “Cô nói xem toi có nên đi thăm cô ấy không?”
Nghe cô nói, Lam Y Nhiên giật mình, một hồi lâu mới hỏi, “Mộc Mộc, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Đoan Mộc Mộc nhìn sợi tóc, “Nếu cô ấy là bạn chồng tôi, bị ngã bệnh, tôi đi thăm cũng là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng…” Lam Y Nhiên không biết nên nói như thế nào, nhưng hình như đã hiểu rõ tâm tư của Đoan Mộc Mộc, “Tôi cảm thấy cô nên bàn bạc với Lãnh An Thần, hơn nữa, cô cũng không biết bệnh viện đó ở đâu.”
Hình như rất có đạo lý, cúp điện thoại, Đoan Mộc Mộc gọi cho Lãnh An Thần, bên kia một hồi lâu mới nghe, “Chuyện gì vậy?”
“Em sớm nghe bạn anh bị viêm dạ dày, em muốn nấu nồi canh mang qua” Cô cố gắng nói tự nhiên.
Đầu kia rõ ràng dừng lại, chốc lát mới nói, “Không cần, đã xuất viện… Anh đang họp!”
Nói xong liền cúp điện thoại, gần như vội vã.
Đoan Mộc Mộc ngẩn người nắm điện thoại, đang suy nghĩ nguyên nhân anh cự tuyệt, nhưng không ngờ điện thoại di động của cô vang lên, cho là Lãnh An Thần gọi lại, vừa muốn nghe, lại phát hiện một chuỗi số xa lạ gọi tới.