Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 188: Lần này là cô quên anh



Lãnh An Thần nghe tiếng liền đi ra bên ngoài, căn bản không nhìn cô gái nhếch nhác trên đất một cái, vào lúc tay anh mới vừa chạm vào tay cầm cửa, liền nghe Tần Quỳnh hỏi yếu ớt, “Kỳ thực anh đã sớm nhớ lại tất cả, đúng không?”

Bước chân của anh dừng lại, cũng không quay đầu lại, “Không có!”

Đối với câu trả lời này, Tần Quỳnh rõ ràng sững sờ, tiếp lại hỏi, “Vậy bây giờ tình cảm anh giành cho Đoan Mộc Mộc là cái gì?”

Lãnh An Thần hất cằm, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, quay đầu lại liếc về hướng Tần Quỳnh, “Tôi có thể khẳng định và nói cho cô biết, tôi đối với cô ấy là yêu, yêu không thể thay thế.”

Thân thể Tần Quỳnh vốn yếu ớt, giờ phút này cảnh ngộ càng giống như bị đòn nghiêm trọng, nặng nề ngã về phía sau, “Không thể nào, không thể nào…”

Canh chừng dáng vẻ cô ta, Lãnh An Thần không có nửa điểm lộ vẻ xúc động, “Tôi từng nói với cô, mặc dù tôi mất hết trí nhớ, nhưng tim tôi vẫn linh động, tim tôi nói cho tôi biết, tôi yêu cô ấy!”

“Nhưng anh và cô ta đã ly hôn” Tần Quỳnh giống như là nắm một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vẫn không chịu buông tha.

“Ly hôn?” Lãnh An Thần cười nhẹ, “Nếu như mà tôi không cùng cô ấy đi đến bước này, cô sẽ cam tâm nhảy vào bẫy của tôi sao?”

Nói xong, anh sải bước rời đi, một giây cũng không nguyện dừng lại, mà hai mắt Tần Quỳnh như đêm tối vô biên bên ngoài, hoàn toàn tối xuống.

Đỗ Vấn nhìn Tần Quỳnh lắc đầu, cũng xoay người rời đi, từ sau lưng truyền đến tiếng khóc của cô gái, buồn rầu, nhưng đã không có người nào đau lòng vì cô ta.

Lãnh An Thần cơ hồ là chạy một đường đến phòng bệnh, nhưng nháy mắt đẩy cửa phòng ra, tim anh lại không tự chủ co rút mãnh liệt, giống như là bị cái gì quấn tới, cảm giác này rất kỳ quái, để cho anh nhất thời có chút sợ, ngay cả tay nắm tay cầm cửa đều đang run rẩy.

“Không có chuyện gì, cô ấy sẽ tỉnh, còn có thể có chuyện gì?” Lãnh An Thần âm thầm an ủi mình.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Khang Vũ Thác đang nói chuyện cùng cô, trên mặt cô mang theo nụ cười, mặc dù nụ cười kia có chút tái nhợt vô lực, nhưng giờ khắc này ở trong mắt Lãnh An Thần, cô tốt đẹp như vậy, giống như là hoa lê ngày xuân trong gió lạnh rung trời.

“Mộc Mộc…” Lãnh An Thần kích động sải bước đi tới, đem cô ôm vào trong ngực, “Em rốt cuộc đã tỉnh, em hù chết anh!”

Âm thanh run run mang theo nghẹn ngào, nghe xong tim Đoan Mộc Mộc chua xót, nhưng nghĩ đến những tổn thương anh mang đến cho mình, cô chỉ có thể đè nén trái tim rung động, liều mạng tự nói với mình, anh có thể quên mất cô, có thể làm cho cô khổ sở như vậy, lần này cô nhất định phải đòi lại.

Vì vậy, cô hung hăng cắn môi dưới, quả đấm giống như hạt mưa rơi vào trên người của anh, đồng thời hét rầm lên, “A, lưu manh… Thả tôi ra, bất lịch sự… Vũ Thác, mau tới bắt lưu manh!”

Một màn này doạ mọi người, ngay cả Khang Vũ Thác cũng giống vậy, vừa rồi bác sĩ tới kiểm tra qua, rõ ràng nói tất cả của cô đều rất tốt, nhưng bây giờ là tình huống gì?

Lãnh An Thần ôm cô, cô làm như hoàn toàn xa lạ đối với anh?

“Mộc Mộc” Khang Vũ Thác xông lại, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ và không dám tin.

Lãnh An Thần bị cô đánh, nghe tiếng rít chói tai bén nhọn, anh càng thêm bối rối, “Mộc Mộc, là anh, là anh… Lãnh An Thần, em nhìn anh đi…”

Anh nâng mặt cô lên, không để ý cô đánh, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy sợ hãi, ngay cả thanh âm cũng run rẩy.

Đoan Mộc Mộc liều mạng lắc đầu, tâm tình vô cùng không ổn định, đôi tay hướng về phía Lãnh An Thần vừa đập vừa đánh, móng tay sắc nhọn, thậm chí còn lơ đãng quẹt làm mặt anh bị thương, trong miệng càng thêm hoảng sợ lẩm bẩm kêu, “Buông tôi ra, khốn kiếp, lưu manh… Đừng đụng tôi, không nên đụng tôi… Vũ Thác cứu tôi!”

Cô cầu cứu Khang Vũ Thác, chỉ có bài xích anh?

Đây là tình huống thế nào, ai tới nói cho anh biết?

Lãnh An Thần hoàn toàn bối rối, não bộ giống như bị người gõ, trong lòng có một ý nghĩ đáng sợ trỗi dậy, nhưng anh không muốn tin tưởng.

“Mộc Mộc” Anh tóm lấy tay cô đè lại, sau đó lạnh lùng nói, “Em nhìn rõ đi, anh là chồng em, là Lãnh An Thần…”

Cô dừng một giây, trong tròng mắt thoáng có chần chờ, nhưng tiếp liền gào càng lớn tiếng, “Anh chém gió, nói bậy… Tôi không biết anh, tôi không biết anh!”

Không biết anh!

Mấy chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Lãnh An Thần ngây người, cùng lúc đó, y tá cùng bác sĩ ở bên ngoài nghe được tiếng cãi vã liền chạy vào, chứng kiến một màn này thì cũng trợn mắt há mồm.

Theo tình trạng khôi phục của Đoan Mộc Mộc, hẳn không nên xuất hiện tình huống này chứ? Nhưng mọi việc cũng không có tuyệt đối, bác sĩ cũng không dám kết luận chắc chắn, vì vậy để Khang Vũ Thác tới nói bạn Đoan Mộc Mộc, kết quả cô lại nhận ra được, thậm chí ngay cả hai bảo bối cũng nhớ, nhưng kì lạ quên mất Lãnh An Thần.

“Trong y học cũng từng có loại hiện tượng này, gọi là lựa chọn quên, chính là người bị tổn thương cực độ, sẽ quên chuyện cùng người tổn thương sâu nhất đến mình, tựa như Lãnh tiên sinh chỉ quên mất người và sự việc năm năm này…”

Bác sĩ nói xong khiến nhiệt độ toàn thân Lãnh An Thần giảm xuống giống như đóng băng, anh không tiếp thụ nổi cái kết quả này.

Cô đang cố ý trừng phạt anh sao?

Anh quên cô, cho nên lần này cô cũng quên anh!

Chẳng lẽ con đường tình yêu của bọn họ mới vừa trở nên bình thản, anh và cô lại phải hi vọng mong manh?

Cái kết quả này, anh không tiếp thụ nổi!

“Anh, chớ ép cô ấy, có thể là tạm thời” Mặc dù Khang Vũ Thác không hiểu cách làm trước kia của Lãnh An Thần, nhưng nhìn anh bi thương, cuối cùng không đành lòng.

Lãnh An Thần giống như là bị hóa đá, lời nói của người nào cũng không nghe lọt, trong đầu đều là Đoan Mộc Mộc bài xích mình.

“Thiếu gia, bôi chút thuốc đi…” Đỗ Vấn nhìn vết thương trên mặt Lãnh An Thần, đưa bình thuốc qua, lại bị Lãnh An Thần đổ trên mặt đất.

Đối mặt anh thô bạo, Đỗ Vấn cũng không hề để ý, anh biết Lãnh An Thần khó chịu, Đoan Mộc Mộc thậm chí ngay cả an cũng nhớ, lại chỉ không nhớ người đàn ông trước mắt này, đả kích như vậy đoán chừng đổi thành ai cũng không chịu nổi.

Quan Tiểu Ưu ở một bên hừ một tiếng, “Cái này kêu là trừng phạt đúng tội!”

Đỗ Vấn nghe tiếng, ánh mắt bén nhọn trừng tới, hình như muốn ăn thịt người, Quan Tiểu Ưu căn bản không để ý bộ dáng của anh, thậm chí còn cố ý ưỡn ngực mình, “Trừng cái gì mà trừng? Tôi nói sai sao? Không phải anh ta quên sao? Mộc Mộc của chúng ta cũng sẽ… Thật tốt, toàn thế giới đều nhớ, chỉ quên anh ta, cái này kêu là báo ứng!”

Mặt Lãnh An Thần càng thêm khó coi vì lời Quan Tiểu Ưu nói, Đỗ Vấn không nhìn nổi, đi tới, một phát bắt được cổ tay Quan Tiểu Ưu, “Biến, cô cút cho tôi!”

Quan Tiểu Ưu chịu đựng Đỗ Vấn lôi kéo, đau cắn răng, hết lần này tới lần khác trong lòng đều cảm thấy sảng khoái, mấy ngày nay, cô nhìn Đoan Mộc Mộc bi thương khổ sở, thật là cực hận mình không thể giúp cô ấy hả giận, giờ phút này nhìn Lãnh An Thần bị đả kích chán chường, còn phải nói trong lòng cô dĩ nhiên sảng khoái hơn rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội chế nhạo anh, vì vậy căn bản không để ý tới Đỗ Vấn đe dọa, tiếp tục hướng về phía Lãnh An Thần nói, “Tư vị bị quên không dễ chịu chứ? Suy nghĩ xem ban đầu anh nói không biết cô ấy, cô ấy thừa nhận như thế nào? Aish aish aish, trời xanh có mắt… Thật là ứng với câu nói kia, không phải là không báo, là thời cơ chưa tới… Ưmh…”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, miệng Quan Tiểu Ưu bị một bàn tay to che, cô trừng mắt về phía người đàn ông đối nghịch với mình, vừa quyền đấm vừa cước đá, nhưng chút hơi sức của cô đối với Đỗ Vấn mà nói, căn bản là không đáng kể.

“Buông tôi ra… Khốn kiếp, biến thái… Đàn ông cương thi…” Quan Tiểu Ưu giãy giụa, mắng chửi người, nhưng miệng lại bị che, cô cực hận.

Thấy dạng này vẫn không thể để cho cô câm miệng, Đỗ Vấn không nói hai lời, xốc Quan Tiểu Ưu nằm trên đầu vai, khiêng đi ra ngoài.

“A –– buông tôi ra!” Quan Tiểu Ưu vừa đánh vừa mắng, nhưng vẫn không thể ngăn cản Đỗ Vấn bước chân dẫn cô đi.

Thẳng đến một đường khiêng cô ra ngoài phòng bệnh, Đỗ Vấn mới bỏ cô ra, kết quả Quan Tiểu Ưu không có đứng vững, bụp ngã nhào trên đất, lại té chỏng vó, đây đã là lần thứ hai bị anh ta ném ở trước mặt rồi.

Thù mới hận cũ chung vào một chỗ, Quan Tiểu Ưu hoàn toàn xù lông, cô đứng dậy từ dưới đất, nhào tới như cá chép vượt long môn, sau đó mở miệng to như chậu máu, bất chấp tất cả cắn Đỗ Vấn.

“Ưmh…” Cảm giác đau chân thật kích thích đến thần kinh, Đỗ Vấn mới phản ứng được, cô gái này cắn mình, anh túm cô kéo ra, nhưng trên cổ anh còn để lại một dấu răng rất sâu, vung tay, lại còn ra máu.

Lúc này Đỗ Vấn chau chặt hai hàng lông mày, mắng, “Cô là chó!”

Quan Tiểu Ưu cắn xong chỉ cảm thấy hả giận, lấy tay lau miệng, hả hê vặn vẹo uốn éo eo, “Lần sau còn dám bất kính với bà đây, bà đây là thuộc rắn độc, cắn chết anh!”

Nghe nói như thế, Đỗ Vấn dở khóc dở cười, không trách được người xưa nói, nam tốt không đấu cùng nữ, xem ra trêu chọc ai cũng chớ trêu chọc con gái, lời này một chút cũng không sai.

Vết thương trên cổ thật rất đau, Đỗ Vấn che, chỉ cầu mong không để lại sẹo, bằng không về sau tìm bạn gái đều khó ăn nói.

“Kẻ điên!” Anh ta bỏ lại hai chữ này, xoay người rời đi.

Quan Tiểu Ưu nhìn anh ta đi xa, thân thể cũng hư mềm lập tức té xe phía sau, chứng kiến tới vết máu sau lưng thì mới ý thức được vừa rồi mình hạ miệng có chút tàn nhẫn quá, ai bảo anh ta trêu chọc cô chứ?

Quan Tiểu Ưu cô cũng không phải là giấy, cũng không phải ai muốn khi dễ liền khi dễ!

Hừ!

“Hôm nay sẽ để cho anh nếm chút đau khổ, xem lần sau anh còn dám bất kính với tôi nữa không?” Quan Tiểu Ưu giận dữ lầm bầm.

Ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Lãnh An Thần suy nghĩ toàn bộ ba giờ, cuối cùng vẫn không thể tiếp nhận sự thật Đoan Mộc Mộc quên anh.

“Cô ấy ngủ, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi!” Khang Vũ Thác từ trong phòng bệnh ra ngoài, nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm, khuyên can Lãnh An Thần.

Anh không có động, chỉ nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy!”

“Lãnh An Thần” Khang Vũ Thác không ngờ anh sẽ có thái độ này, “Bây giờ cô ấy đã quên anh, đừng kích động cô ấy, hơn nữa bác sĩ cũng nói, kích động sẽ không có lợi đối với việc cô ấy khôi phục trí nhớ!”

Nghe nói như thế, Lãnh An Thần cười nhạt, “Tôi sẽ không kích động cô ấy, hơn nữa tôi không tin cô ấy cố tình quên tôi!”

“Anh…” Khang Vũ Thác cũng không biết nên nói gì.

“Vũ Thác, tôi hiểu tâm tư của cậu đối với cô ấy, nhưng tôi cũng từng nói rõ ràng với cậu, cô ấy là cô gái của tôi, bất luận ai cũng không thể cướp cô ấy đi, coi như cô ấy quên tôi thật, vậy tôi cũng sẽ khiến cô ấy yêu tôi lần nữa!” Đây là vào thời điểm anh quên cô cô đã nói, hiện tại anh muốn mượn dùng.

Đối mặt với câu nói này, Khang Vũ Thác cuối cùng không cách nào ứng đối, anh ta xoa nhẹ chóp mũi, “Anh tự tin thế sao?”

“Đúng!” Lãnh An Thần đứng dậy, hoàn toàn không có chán chường lúc trước, ngược lại nhiều bực tức, giống như là đấu sỹ được thêm sức mạnh, anh như vậy khiến Khang Vũ Thác hơi khiếp sợ.

“Cậu đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy!” Lần này Lãnh An Thần hạ lệnh đuổi khách.

“Anh không thích hợp, hiện tại cô ấy…” Khang Vũ Thác muốn nói cái gì, lại bị lời kế tiếp của Lãnh An Thần cắt đứt.

“Tôi là người đàn ông của cô ấy, tôi thích hợp chăm sóc cô ấy nhất, Vũ Thác, tôi sẽ không cho cậu thừa cơ hội mà vào đâu” Lãnh An Thần nói xong, hướng về phía Khang Vũ Thác cười nhàn nhạt, sau đó đi vào phòng bệnh.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu rèm cửa sổ, chiếu vào, Đoan Mộc Mộc lật người, nghĩ ngủ tiếp một lát, tuy nhiên phát hiện trên tay buộc chặt, cô chợt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông nằm trên mép giường ––

Sợi tóc đen có chút xốc xếch, mặt bên đè ép, bị y phục áp ra vết lõm sâu, chân mày hơi nhíu, hình như mang theo tâm sự.

Sao lại là anh?

Đoan Mộc Mộc nhớ tối hôm qua mình ngủ, rõ ràng là Khang Vũ Thác ở bên cạnh mình.

Nghĩ đến ngày hôm qua mình nói ra lời không biết anh thì trong mắt anh lộ ra đau đớn, tim co rụt thật chặt, sở dĩ cô làm vây, thật ra thì cũng chính là muốn trừng phạt anh mà thôi, thế nhưng khi nhìn anh vì thế mà khổ sở thì cô lại cảm thấy không đành lòng.

Tay, không khỏi vươn ra, muốn chạm tới mặt anh, phía trên có vết thương nông sâu, hẳn là ngày hôm qua bị cô cào trầy, còn có một ngày không nhìn thấy anh, anh giống như gầy đi, hốc mắt cũng sâu, lông mi càng có vẻ dài.

Anh cũng trôi qua không tốt sao? Nếu như được, cũng sẽ không như bây giờ!

Vừa nghĩ, ngón tay vừa vuốt mặt anh, nhưng thế nào cũng không nhớ đến, cô mới vừa đụng phải anh, anh liền tỉnh, một đôi tròng mắt đen mang theo tỉnh ngủ, lười biếng nhìn cô, nháy mắt kinh sợ cô.

Cô bị sợ, sau đó không biết thế nào, ngón tay vuốt mặt anh, trong nháy mắt biến thành bàn tay, nặng nề quăng trên mặt anh.

Bốp––

Một tiếng kia, quá mức rõ ràng bên trong phòng bệnh vào sáng sớm, rõ ràng chấn động trái tim bọn họ.

Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy tay đánh anh không tự giác run rẩy, mà cô hình như quên mất nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, trong tròng mắt đen mới đầu mờ mờ rồi trở nên rõ ràng, rõ ràng chiếu ra dáng vẻ cô lúc này, vào lúc Đoan Mộc Mộc cảm giác bị anh nhìn không chịu nổi thì nghe anh nhỏ giọng mở miệng, âm thanh bi thương mà khàn khàn, “Mộc Mộc, anh biết rõ em không có mất trí nhớ, chúng ta nói một chút, được không?”

Anh cầm bàn tay còn dừng ở giữa không trung, sau đó đem mặt dán lên, nhẹ nhàng vuốt ve…

Đoan Mộc Mộc giống như là chạm điện, lập tức rút về, cũng giống như là đụng phải vật bẩn nên xoa xoa trên người, “Vị tiên sinh này xin tự trọng!”

Lời của cô làm cho trên mặt anh xẹt qua nồng đậm đau thương, nhưng tiếp liền nói, “Chúng ta vốn là vợ chồng, ngay cả đứa bé đều đã có, chỉ cầm tay mà thôi!”

“Lưu manh!” Trái tim Đoan Mộc Mộc nhảy kịch liệt, cô sợ đối mặt với anh, bằng không cô nhất định sẽ bại lộ bí mật.

“Có người thất lễ nói qua câu nói như vậy sao? Đối với việc đùa bỡn bà xã mình coi là lưu manh, không đùa bỡn cũng gọi lưu manh” Anh nở nụ cười, có chút mặt dày mày dạn.

Lần này Đoan Mộc Mộc thật muốn qua đời, nếu như anh lạnh lùng cũng may, cô còn có thể ứng phó, anh thế này để cho cô vô lực.

Không thể nói lâu với anh, cô quyết định rời đi, chợt vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng cô quên mất mình bị thương, kết quả chân còn chưa có chạm đất, thiếu chút nữa ngã xuống, một giây kế tiếp, có một cánh tay cái lực ôm cô vào trong ngực.

“Đoan Mộc Mộc, em điên khùng cái gì?” Anh gầm nhẹ, “Em vừa mới tỉnh lại, trên người em còn có vết thương, bộ dạng này có phải em không muốn mạng không?”

Anh cực sợ, sợ vừa rồi nếu như không phải là anh ra tay kịp thời, cô thật ngã xuống, nếu lại đụng phải đầu, vậy thì hậu quả khó mà lường được.

Bên tai Đoan Mộc Mộc ông ông, vang vọng anh gầm nhẹ, để cho cô muốn rơi lệ.

Cô cắn môi, hít sâu, khống chế tâm tình của mình, cố ý vô tình nói lại anh, “Mạng của tôi là của tôi, không có quan hệ gì với anh, anh buông tay, buông tay… Tôi không biết anh, tôi… Ưmh…”

Căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, anh hôn mãnh liệt, trời mới biết, anh ghét bao nhiêu khi nghe cô nói không biết anh.

Tại sao cô có thể không biết anh?

Anh quên mất, cô đều có thể không rời không chê, hiện tại anh đã hoàn toàn thuộc về một mình cô, cô lại muốn quên anh.

Anh không cho, không cho!

Từ hôm qua tới hôm nay, mặc dù mới mười mấy tiếng, đối với anh nói dàu giống như là mấy thế kỷ, cho đến khắc này ôm cô, hôn cô, hoảng sợ trong lòng anh mới có nửa giây an bình.

Mùi của cô vẫn ngọt, thuần mỹ, môi mềm mại giống như là bánh pút–đing sữa tươi, rời cô mấy ngày nay, anh đều là dựa vào trí nhớ hóa giải nhớ nhung, hiện tại rốt cuộc có thể hôn cô, thật tốt!

Chỉ là, cô cũng không phối hợp, hàm răng cắn thật chặt, hình như ngăn trở anh xâm phạm, anh đương nhiên dùng mấy kỹ xảo cùng kiên nhẫn, chỉ trong chốc lát, anh liền đẩy cánh môi cô ra, xâm chiếm lãnh địa của cô.

Đoan Mộc Mộc muốn kháng cự, nhưng cô đánh giá thấp quyết tâm của người đàn ông này, anh nâng gáy cô, căn bản để cho cô không thể trốn, cuối cùng cô vì hô hấp, không thể không chủ động mở miệng ra.

Nụ hôn của anh tràn đầy bá đạo, ngày xưa đã từng giống như là thủy triều dâng cao bao phủ lấy cô, nếu như thật quên mất anh cũng may, nhưng cô cố ý, cho nên cảm giác kia không cách nào coi thường.

Dần dần, ý thức của cô trở nên rối loạn trong nụ hôn của anh, rối loạn lung tung…

Nhưng không phải như thế!

Cô không thể vì vậy thỏa hiệp, vậy về sau anh gặp phải chuyện gì, có phải còn có thể như trước hy sinh cô hay không? Để cho cô chịu đựng đau khổ?

Nghĩ tới những thứ này, dòng máu cuồn cuộn bên trong thân thể Đoan Mộc Mộc, giống như là bị lửa nhóm lên, sôi trào trong thân thể!

Cô giơ tay lên đánh anh, đấm anh, trong miệng nức nở nghẹn ngào gầm nhẹ, “Buông tôi ra, buông ra…”

Rốt cuộc, anh ngừng lại, nhưng cũng không hề rời cô, cái trán chống đỡ cô, môi cũng dán chặt cô, hô hấp bọn họ đều không ổn, thở gấp, chỉ có tròng mắt rõ ràng có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương.

“Mộc Mộc, em trừng phạt anh thế nào đều được, anh biết rõ mình làm rất nhiều chuyện khiến em khổ sở, nhưng cầu xin em đừng quên anh, anh thật sự không thể tiếp nhận…” Giọng anh khàn khàn, mỗi một chữ cũng bao hàm đau, đau cả cô.

Rầm––

Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, còn chưa xem đến người, liền nghe thấy hai giọng trẻ con ngọt ngào, “Mẹ, mẹ…”

Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần còn duy trì tư thế ôm hôn, thậm chí hai người còn chưa tách ra, hai đứa trẻ còn có Khang Vũ Thác liền xuất hiện.

Tình hình như vậy có chút xấu hổ, Đoan Mộc Mộc phản ứng lại, đẩy Lãnh An Thần, nhưng anh vẫn lưu luyến, cũng không có lập tức buông ra.

“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc đành phải gầm nhẹ.

“Chú buông tay, chú ôm mẹ cháu làm gì?” Lúc này, Huân Huân tiến vào cũng lên tiếng.

Đối mặt tình cảnh này, Lãnh An Thần không buông tay khẳng định là không được rồi, nhưng anh cũng không có nửa điểm mất tự nhiên, ngược lại cúi thấp thân thể hướng về phía Huân Huân nói, “Tôi là ba, ba ôm mẹ là rất bình thường!”

“Chú không phải, chú căn bản không nhận ra cháu!” Không biết có phải cha con bát tự không hợp hay không, vốn không tính hòa thuận, hiện tại bị chuyện Lãnh An Thần mất trí nhớ đả kích, Huân Huân hình như bài xích Lãnh An Thần hơn.

“Chú nói chú là ba, ba nhớ lại chúng con ư?” Đều nói con gái là người tình đời trước của ba, tiểu Đường Tâm nghe anh từ xưng là ba, có chút hưng phấn, thời điểm hỏi câu này, trong mắt đều mang mong đợi.

Giờ phút này Lãnh An Thần cực hận mình mất trí nhớ, anh rất muốn nói nhớ ra bọn họ, nhưng anh lại không đành lòng lừa gạt đứa bé, vì vậy ôm chầm tiểu Đường Tâm, “Coi như ba không nhớ nổi, nhưng các con đều là con ba, không phải sao?”

Tiểu Đường Tâm dường như biết được suy nghĩ, mà tiểu Huân Huân lại hừ một tiếng, “Căn bản không nhớ chúng cháu, còn nói là ba chúng cháu, không có thành ý.”

Lãnh An Thần hết ý kiến, nếu như không phải là tình huống bây giờ đặc biệt, anh thật rất muốn đánh hai bàn tay đứa trẻ này, thằng nhóc này làm sao lại thích đối chọi với ba nó thế?

Từ lúc đi vào vẫn luôn không nói gì, Khang Vũ Thác nhìn một màn này, trong lòng rất không là tư vị, mặc dù tình hình nhà bốn người trước mắt rất phức tạp, nhưng không thể phủ nhận sự thật bọn họ mới đúng là một nhà hoàn chỉnh.

Còn nữa, mới vừa rồi khi anh đi vào, thấy Lãnh An Thần ôm Đoan Mộc Mộc, chẳng lẽ cô nhớ ra anh sao? Cũng tha thứ anh sao?

“Vũ Thác, trong tay anh cầm cái gì?” Đoan Mộc Mộc thấy Khang Vũ Thác đứng ngây ngô, chợt mở miệng, chuyển đề tài.

“A, cháo em thích nhất, còn có chút thức ăn” Khang Vũ Thác nói qua đi tới, đem hộp cơm thả vào trên đầu giường.

Lúc này, lực chú ý của hai bảo bối cũng dời đi, “Đúng vậy đó mẹ, đây chính là cháo chú nấu bốn giờ liền cho mẹ, chú nói mẹ ăn sẽ rất mau khỏe lên.”

“Cám ơn!” Đoan Mộc Mộc nhìn về phía Khang Vũ Thác.

“Nói cái gì đó?” Khang Vũ Thác cười yếu ớt, “Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ này sao?”

Lời này có chút mập mờ, Đoan Mộc Mộc khẽ đỏ mặt, lúc này cục cưng bé nhỏ cướp lời, “Đúng vậy, đúng vậy… Mẹ, chú nói chú thích mẹ, chú nói nếu mẹ gả cho chú, sau này ngày nào cũng nấu cháo cho mẹ ăn, hơn nữa còn làm kẹo đường cá chép cho con.”

Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy gương mặt giống như là bị lửa đốt, không tự chủ nhìn về người đàn ông bên cạnh, mà lúc này mặt Lãnh An Thần đen thui như đáy nồi, tròng mắt thủy chung nhìn cô, khổ sở, khổ sở đó khiến cô cũng không dám nhìn lại lần thứ hai.

“Con nói thật nhiều” Đoan Mộc Mộc che giấu đưa tay đi bóp mặt con gái, thời điểm cô nói, chợt cảm giác ánh sáng sau lưng lập tức sáng lên, ngẩng đầu, chỉ thấy Lãnh An Thần đã sải bước đi ra phòng bệnh.

Trong nháy mắt đó, nhìn bóng lưng anh cô đơn, lòng cô đau xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.