Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa



"Thưa cô, cô không thể đi vào, không thể. . . . . ." Thanh âm của cô thư ký hốt hoảng. "Bùm" một tiếng, cửa phòng làm việc bị kéo mạnh ra.

Người phụ nữ đứng trước cửa, bao gồm cả thư ký chứng kiến hai bóng dáng đang quấn lấy nhau trên ghế salon thì tất cả đều ngây người

Lãnh An Thần không vui ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào người phụ nữ đứng trước cửa, vẻ mặt âm trầm hơn, "Ai bảo cô bước vào?"

"A! Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Thư ký trong lòng nói thầm xong rồi, chẳng những để người phụ nữ này tự tiện xông vào phòng làm việc của, hơn nữa lại còn phá rối chuyện tốt, lần này là hoàn toàn xong rồi.

Giờ phút này Đoan Mộc Mộc đã sớm như một con mèo nhỏ co rúc dưới thân Lãnh An Thần, cô cũng không muốn bộ dạng chật vật của chính mình bị người ta nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi của cô về sau cũng đừng mong gặp ai nữa.

"Lãnh An Thần, thì ra anh đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ rồi." Người phụ nữ nén lệ chạy tới.

"Đóng cửa lại!" Lãnh An Thần lạnh lùng lên tiếng, thư ký nhanh chóng đóng cửa, lách người đi.

Người đàn ông đang đè trên người Đoan Mộc Mộc đứng dậy, khóe môi giơ giơ lên, "Hà Mật Nhi, hai trăm vạn cô còn chưa thỏa mãn sao?"

Đoan Mộc Mộc quay lưng lại, sửa sang quần áo của mình xong, nhưng cúc áo sơ mi đã bị hư hết, bất đắc dĩ cô chỉ có thể sử dụng hai tay níu chặt, sau đó tính mượn cơ hội né đi, nhưng không ngờ vừa đi qua người phụ nữ thì lại một lần nữa bị níu lại, trên mặt nóng bỏng đau xót, bị một bàn tay đánh tới.

"Không biết xấu hổ, tôi cho cô quyến rũ đàn ông, hôm nay tôi sẽ xé nát cô. . . . . ." Người phụ nữ tên gọi Hà Mật Nhi điên cuồng rống lên.

Đoan Mộc Mộc sao có thể là đối thủ của cô, chỉ có thể né tránh, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, "Đủ rồi!"

Là Lãnh An Thần, anh đem Đoan Mộc Mộc bảo hộ ở sau lưng, "Hà Mật Nhi, nếu như không muốn mất mặt, lập tức cút ra ngoài cho tôi."

"A Thần!" Người phụ nữ nghe thấy giọng điệu không tốt của anh, nên không còn phách lối nữa, ngược lại còn trở nên nhu ngược mềm yếu, "A Thần, anh không thể đối xử với em như vậy, cứ xem như anh không còn nhớ tới đoạn tình cảm đã qua, nhưng cũng không thể không cần máu mủ của mình a!"

Lời nói vừa thốt ra, kinh động Lãnh An Thần, cũng kinh động cả Đoan Mộc Mộc, cô tránh khỏi bóng dáng cao lớn của Lãnh An Thần, nhìn sang. . . . . .

Ah? Người phụ nữ này nhìn quen quen!

Đã gặp qua ở nơi nào? Ở nơi nào. . . . . .

Là cô! Người phụ nữ phóng đãng trong WC!

Chợt, Đoan Mộc Mộc nhớ lại, chính là người phụ nữ lần đó trong WC ở phi trường cùng người đàn ông động đực trước mắt này trình diễn màn xuân cung đồ.

Tiểu Tam tới cửa, lại còn có con, chuyện đùa này có vẻ đáng xem rồi!

Trong giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí còn quên cả đau đớn trên mặt, chỉ cảm thấy náo nhiệt.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lãnh An Thần liền cười lạnh một tiếng, "Mang thai đứa bé của tôi?"

Hà Mật Nhi gật đầu, sau đó đi tới, "A Thần, chính là lần ở phi trường. . . . . "

Nghe người phụ nữ chính miệng thừa nhận, Đoan Mộc Mộc muốn cười, Lãnh An Thần a Lãnh An Thần, không kìm hãm được lau súng cướp cò sao? Đáng đời! Lần này xem anh làm thế nào để xong việc?

"Hà Mật Nhi, cô xác định mang thai con của tôi?" Chợt, Lãnh An Thần đột ngột vặn cằm người phụ nữ lên, ép buộc cô ta nhìn mình.

Ánh mắt người phụ nữ trong phút chốc đột nhiên lóe lên, "A Thần, em yêu anh!"

Ánh mắt Đoan Mộc Mộc lập tức sáng lên, Lãnh An Thần đã nắm chặt cằm Hà Mật Nhi đi tới trước bàn làm việc, nhấn một dãy số, "Dr. Tô, ở chỗ tôi có một người phụ nữ muốn anh kiểm tra xem có thai không, tôi sẽ kêu người lập tức đưa qua, đặc biệt muốn kiểm tra xem đứa con trong bụng cô ta có phải của tôi không?"

Thân thể đang đứng của Hà Mật Nhi chợt trở nên mềm nhũn, "A Thần, anh . . . . . Em không muốn kiểm tra, như vậy sẽ làm thương tổn đến đứa bé!"

"Không kiểm tra?" Lãnh An Thần cúp điện thoại, "Không kiểm tra, làm sao biết là của tôi?"

Anh lại nhấn một dãy số, "Đỗ Vấn, lên đây một chút, đưa cô Hà đến chỗ bác sĩ Tô."

"A Thần, không cần, không. . . . . ." Người phụ nữ kêu khóc.

Đỗ Vấn đi lên dẫn người, Lãnh An Thần buông tay, rút ra khăn giấy ra lau ngón tay bị bẩn, rồi ném vào thùng rác, "Nòng nọc nhỏ của tôi, đâu phải ai muốn cũng có thể được?" Nói xong, quét mắt nhìn Đoan Mộc Mộc đang đứng ở đó, lời nói này như có vẻ ám chỉ ai đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.