Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 57: Cô nên rời đi



"Cha, cha, con là Mộc Mộc, Là tiểu Mộc đầu tóc luôn rối tung của ba. . . . . . Ba, ba ngồi dậy chải đầu cho con. . . . . ." Trong bệnh viện, Đoan Mộc Mộc ôm thân thể lạnh lẽo của cha mình, tiếng khóc thút thít xé nát trái tim của tất cả mọi người.

Sáng sớm hôm nay, trái tim của cha của Đoan Mộc Mộc cuối cùng cũng ngưng đập, rời bỏ thế giới này, thậm chí không hề mở mắt một lần, để xem con gái của minh đau đớn cả đời.

Lãnh An Thần đi tới, ôm bờ vai Đoan Mộc Mộc, "Đừng khóc nữa, nhìn bộ dạng này của em, ba ra đi cũng không an tâm."

Đây là lần đầu tiên Lãnh An Thần gọi người đàn ông này ba, cũng là lần cuối cùng, bởi vì đây một cuộc hôn nhân trao đổi, nên anh chưa từng gặp người cha vợ này bao giờ.

"Ba, ba không thể bỏ lại con, ba đã nói sẽ thương yêu con cả đời, ba. . . . . . con là Mộc Mộc, là Tiểu Mộc của ba đây. . . . . . Ba, Mộc Mộc nhớ ba, ba mở mắt ra, có được không. . . . . ."

Đoan Mộc Mộc khóc tới ngất đi, nhưng dù là đang mê man, tất cả những gì tốt đẹp mà người ba mang lại vẫn còn trong mộng không xua tan được.

"Ba, ba. . . . . ."

"Đừng đi, ba đừng đi. . . . . . Đừng bỏ Tiểu Mộc . . . . . ."

Đoan Mộc Mộc hoảng sợ kêu, quơ quơ lung tung, dường như trong giấc mộng muốn nắm chặt bóng dáng người cha cách mình càng ngày càng xa.

Cô bắt được, bắt được một bàn tay ấm áp, "Ba. . . . . ."

"Bà xã, em tỉnh lại đi." Bên tai vang lên tiếng kêu vội vàng, cô ngủ đã gần một ngày, Lãnh An Thần thật sự lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, khi cô tỉnh lại sẽ có những cử chỉ điên rồ.

Dường như có người vỗ nhẹ vào mặt của cô, dường như có người gọi cô, đây là ba sao? Thật sao?

"Ba. . . . . ." Đoan Mộc Mộc lại kêu lớn một tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.

Trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ nôn nóng và gấp gáp, thế nhưng người đó không phải là ba.

Đoan Mộc Mộc ngây ngẩn một hồi, đôi mắt từ từ nhắm lại, nước mắt như nước thấm trong bọt biển từ từ chảy ra. . . . . .

Từ hôm nay trở đi, Đoan Mộc Mộc không còn có ba trên thế giới này nữa.

Ba của cô, đã chết!

Tang lễ ba ngày sau cử hành, mặc dù nhà họ Lãnh muốn tổ chức một tang lễ thật lớn, nhưng Đoan Mộc Mộc từ chối, cha một đời nghèo khổ, ông sẽ không thích như thế, mà cô cũng không muốn thiếu Lãnh gia cái gì nữa.

Từ nghĩa trang trở về, Đoan Mộc Mộc lấy ra rương hành lý đã thu dọn được một nửa, tiếp tục dọn dẹp, thật ra thì đồ của cô rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.

"Đinh——" Chiếc nhẫn va chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón áp út của cô cũng trở nên trống rỗng, tiếp theo đó là một chỗ nào đó dưới đáy lòng cũng trống rỗng.

Chỉ có điều, loại này trống rỗng này khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhõm!

Nhìn quanh căn phòng mà cô đã ở mấy tháng qua một lần nữa, Đoan Mộc Mộc thở phào một cái, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.

Cúi người, cô nhấc rương hành lý dưới chân lên đi về phía cửa.

"Em muốn đi đâu?" Cửa bị đẩy ra, Lãnh An Thần đi vào, hai người gần như đụng nhau.

Đoan Mộc Mộc nhìn anh, dưới ánh đèn dung nhan anh tuấn của anh như điêu khắc, đôi tròng mắt đen phát sáng rực rỡ, người đàn ông này có thể nói là đối tượng hoàn hảo được sự ngưỡng mộ của tất cả phụ nữ, nếu như không phải vì một trò đùa náo nhiệt như vậy, thật ra thì cô cũng rất hy vọng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ với anh.

Tuy nhiên. . . . . .

"Chiếc nhẫn tôi để trên bàn, thỏa thuận li hôn thì anh tìm luật sư thảo ra đi, một phân tiền tôi cũng không cần, lúc nào cũng có thể tìm tôi để ký tên, còn có đồ vật trong này chỉ là một chút quần áo và đồ dùng cá nhân, nếu như anh không yên lòng thì có thể kiểm tra." Nói xong, cô tính mở rương, nhưng tay anh đã bị đè lại.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng bỏng, cháy tới trái tim của cô, Đoan Mộc Mộc cắn răng, cố gắng kháng cự loại rung động này, mở miệng tiếp tục nói, "Tôi lại một lần nữa gây phiền toái cho anh, đúng không. . . . . ."

"Ở lại, không thể được sao?" Âm thanh của anh khẽ run, ngắt lời cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.