Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 70: Thật sự muốn thấy anh



Đoan Mộc Mộc toàn thân xích lõa nằm trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo, mặc dù không khí trong phòng rất ấm áp, trên người cũng đắp khăn phẫu thuật, nhưng cô vẫn lạnh, lạnh đến nỗi hai hàm răngđánh vào nhau kêu côm cốp.

Bác sĩ và y tá đứng ở một bên loay hoay chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, thỉnh thoảng dụng cụ bị đụng vào nhau, phát ra âm thanh làm người run sợ, nghĩ tới một lúc nữa những đồ vật này sẽ thăm dò vào trong cơ thể cô, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy sợ, nhưng nhục nhã nhiều hơn.

Cô là một cô gái chưa chồng, ngay cả đàn ông đều chưa từng có, vậy mà sẽ phải trở thành một bộ máy sinh con, sỉ nhục như vậy, suy nghĩ một chút cũng khiến cô không còn mặt mũi nào gặp mọi người.

"Hai chân dang ra để vào thanh chắn đi." Lời của bác sĩ truyền đến, cắt đứt những suy nghĩ rối loạn trong đầu cô, nhưng Đoan Mộc Mộc có cố gắng thế nào đi nữa thì hai đùi cô cũng như bị cố định không thể dang ra.

Kiểu nằm ngượng ngùng như vậy, cô không làm được, thật sự không làm được.

"Nhanh lên một chút, cô mè nheo cái gì?" Bác sĩ thấy cô cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích, dường như có chút không nhẫn nại, vì vậy nhìn cô y tá nói, "Cô đi giúp cô ấy đi."

Khi cô y tá cầm vào cổ chân của cô, chuẩn bị mạnh mẽ tách chân cô ra thì Đoan Mộc Mộc giống như bị chạm vào điện hét rầm lên, "Buông tôi ra."

Cô ngồi bật dậy, níu chặt tấm khăn phẫu thuật trên người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ và y tá, trong mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước uất ức, "Tôi không làm, không làm. . . . . ."

Không biết làm sao mặc quần áo, cũng không biết làm sao mà chạy ra khỏi bệnh viện, lúc ấy Đoan Mộc Mộc chỉ có một ý niệm, cô không muốn làm như vậy, không muốn thân thể trong sạch của mình bị máy móc lạnh lẽo xâm chiếm.

Trên đầu phố không người, nước mắt ra sứcrơi xuống, cuối cùng là gào khóc. . . . . .

Đang trong lúc cô khóc đến trời đất u ám, điện thoại di động của cô vang lên, vừa thấy mã số trước mặt, uất ức của cô càng thêm tràn lan. . . . . .

Khang Vũ Thác nghe thấy tiếng khóc ở đầu kia, trong lòng căng thẳng, "Nha đầu, em làm sao vậy? Ở đâu? Nói a!"

Vội vàng hỏi thăm, khiến trái tim lạnh lẽo của Đoan Mộc Mộc phảng phất có chút ấm áp, cô cầm điện thoại, nghẹn ngào lên tiếng, "Khang Vũ Thác, em muốn gặp anh, em, muốn, trông thấy, anh. . . . . ."

Cô nói địa chỉ của mình xong thì cúp điện thoại, sau đó ngồi xuống đất co rút thành một cục, khi Khang Vũ Thác chạy tới, liền nhìn thấy cô co người như con tôm, trái tim lập tức bị thít chặt, xuống xe ôm cô lên.

Trong xe, Đoan Mộc Mộc một câu cũng không có, chỉ khóc, giống như cô làm bằng nước, nước mắt mãi mãi chảy không hết, khóc trong lòng anh như mưa.

"Nha đầu, lòng của tôi cũng bị em khóc tan nát." Dừng xe, Khang Vũ Thác thật sự nghe không nổi nữa.

Lời của anh không những không làm cho cô ngừng khóc, ngược lại còn khóc mạnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nước rửa qua, làm cho lòng người sinh thương tiếc, Khang Vũ Thác chưa bao giờ dỗ dành con gái khóc, nhất thời có chút luống cuống.

"Bà cô của tôi, em đừng khóc nữa được không?"

"Tôi kể chuyện cười cho em nghe, có được hay không?"

"Nếu không, tôi sẽ khóc với em?"

Thử rất nhiều thủ đoạn, nhưng kết quả đều vô dụng, nhắm mắt lại, Khang Vũ Thác có chút bất đắc dĩ, lần nữa mở mắt ra, anh nâng lên mặt của cô, uy hiếp, "Tôi ra lệnh cho em lập tức dừng khóc, nếu không. . . . . . Nếu không, tôi sẽ hôn em."

Lòng Đoan Mộc Mộc đang tan nát, vốn không để ý đến những lời này, nhưng không ngờ một giây kế tiếp, Khang Vũ Thác thật sự nâng mặt của cô lên, ngậm môi cô vào trong miệng.

Tiếng khóc của Đoan Mộc Mộc lập tức dừng lại, Khang Vũ Thác cũng sửng sốt, vốn chỉ muốn cho cô không khóc, nhưng giờ phút này ngậm vào môi cô, lại giống như bị cố định, không muốn buông ra.

Mềm mại như vậy, giống như là ngậm viên kẹo ngọt, anh là diễn viên, hôn môi phụ nữ là chuyện thường, nhưng cho tới nay chưa từng có cảm giác như thế, khiến cho anh tham luyến. . . . . .

Đang trong lúc hai người vì hôn mà mê loạn, chợt một ánh sáng thoáng qua, Khang Vũ Thác cảnh giác bảo vệ gương mặt của Đoan Mộc Mộc, nhưng dường như thì đã trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.