Trong nháy mắt khi cửa phòng vừa đóng, rung động trên chiếc giường cũng dừng lại, tròng mắt đen nhánh của Lãnh An Thần tức giận quay cuồng, còn có mất mát khiến người ta cảm thấy xa lạ, anh cảm thấy vết thương trên đùi vô cùng đau đớn, hòa quyện với đau đớn trong tim anh.
"Lãnh tổng . . . . ." Lăng Như Ý bị anh trêu chọc nổi lên dục vọng.
"Cút. . . . . ." Lãnh An Thần ngồi dậy, khôn ghề liếc nhìn tư thái mê người của người phụ nữ trên giường một cái nào, rống lên.
Tay Lăng Như Ý níu chặt cái chăn bên cạnh, đáy mắt lộ ra nỗi đau mất mát, nhưng mục đích của cô đã đạt được.
Đoan Mộc Mộc, cho dù cô chiếm được trái tim của người đàn ông thì thế nào? Kết quả còn không phải là bị anh ta oán hận sao?
Đúng, cái cô muốn chính là khiến Lãnh An Thần hận người phụ nữ này, không thể để cho bọn họ ở chung một chỗ.
Sau khi Đoan Mộc Mộc ra khỏi khách sạn, liền bắt đầu chạy, cô cũng không biết nên chạy đi đâu, gió thổi vù vù trên mặt, lạnh giống như đao cắt, giống như lột hết cả da thịt cô ra.
Nghĩ đếnchuyện anh chịu vì mình mà đánh cược với Hồ Tiểu Liệt, cô cho rằng mình khác biệt, nhưng kết quả cũng chỉ là như thế.
Là cô không nên ôm ảo tưởng với anh, là cô quá ngu ngốc, quá ngây thơ.
Chuyện này không thể trách ai được, là cô gieo gió gặt bão, là cô đáng đời.
Nhưng tâm trạng quá đau khổ, đau giống như cái động bị phá vỡ, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
"Tại sao khóc?" Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, sự kinh hãi khiến cô run rẩy, tay đưa lên mặt lau lung tung, tuy nhiên nó đã bị nắm chặt.
"Khóc trước mặt anh, không sợ mất mặt." Âm thanh mềm nhẹ như gió lúc có lúc không, cô bị kéo vào trong một lồng ngực.
Thật ấm áp, ấm áp khiến cô không cự tuyệt được, cũng không muốn cự tuyệt.
Bây giờ cô thật yếu ớt, yếu ớt cần phải tìm một người để dựa vào, dù là người này cũng nguy hiểm như vậy, nhưng cô cũng rất cần.
Cảm nhận được người phụ nữ trong ngực đang run rẩy, lòng của Tô Hoa Nam đau đớn, "Mộc Mộc, rời bỏ nó đi, trở lại bên cạnh anh, anh bảo đảm sẽ không để cho em rơi một giọt nước mắt nào nữa."
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, tràn đầy thương yêu.
Đoan Mộc Mộc nhắm hai mắt, hơi thở trên người anh vừa quen thuộc vừa xa lạ, "Tôi cũng muốn thế, nhưng không thể. . . . . ."
Cô cũng muốn rời khỏi Lãnh An Thần, rời khỏi cái nhà kia, nhưng cô thiếu nợ Lãnh gia, hơn nữa cô cũng đã đồng ý với lão phu nhân . . . . . . Ban đầu gả cho Lãnh An Thần, chỉ đơn thuần nghĩ rằng muốn rời đi lúc nào là có thể rời đi, nhưng bây giờ mới phát hiện hoàn toàn không đơn giản như cô nghĩ, cô đã để mình lọt vào trong một vũng bùn, hơn nữa càng lún càng sâu.
"Chỉ cần em muốn là có thể." Tô Hoa Nam kéo ra cô một chút, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô sáng quắc.
Ánh mắt như thế khiến cô trở nên tỉnh táo, Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Không phải, không phải như anh nghĩ đơn giản như vậy. . . . . ."
"Mộc Mộc, chỉ cần em muốn là có thể, thật đấy." Giọng nói của Tô Hoa Nam có chút gấp gáp cắt đứt lời cô.
Lắc đầu, Đoan Mộc Mộc gỡ tay Tô Hoa Nam ra, "Có một số việc đã thoát khỏi tầm tay của em, anh có biết hay không. . . . . ."
Cô gắt gao cắn cánh môi, có vài lời nhưng không thể nói được.
Sau khi đã trải qua tối hôm qua cùng đau đớn hôm nay, cô mới phát hiện ra mình bước vào cuộc cuộc hôn nhân này là đã phạm vào một sai lầm trí mạng, cô không muốn thừa nhận, nhưng sự đau lòng đã chân thật nhắc nhở cô, chuyện này có ý nghĩa gì?
"Em yêu nó, có đúng không?" Tô Hoa Nam không phải kẻ ngốc, điều có thể làm cho cô mất đi kiểm soát chỉ có tình yêu và trái tim.
Đoan Mộc Mộc rũ mắt xuống, trên hàng lông mi thật dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, dưới ánh nắng sớm mai lấp lánh như những viên kim cương.
Hai vai của cô chợt đau xót, sau đó thân thể bị đẩy ra một bước, ánh mắt của Tô Hoa Nam đen như Diệu Thạch cuồn cuộn đau thương, "Đoan Mộc Mộc, sao em có thể. . . . . . Em đã nói cả đời này lòng của em chỉ biết có một người, em...em. . . . . .".
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, "Tô Hoa Nam, kể từ khi anh vứt bỏ tôi, lòng của tôi cũng đã từ bỏ anh."
"Không, anh không cho?" Tô Hoa Nam xông lại gần cô giống như điên, ôm cô siết chặt vào trong ngực.
Không còn có hơi sức để phản kháng, mặc cho anh ôm, nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết, bọn họ không thể nào, không bao giờ có khả năng nữa.
"Không phải anh đang muốn hỏi tại sao em khóc sao?" Cô nhẹ giọng nói, "Tối hôm qua em. . . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, đã bị anh che miệng, "Đừng nói, Mộc Mộc, anh cầu xin em đừng nói. . . . . ."
Nét mặt của Tô Hoa Nam đau đớn đến co quắp, nhìn bộ dáng kia tự anh đã đã hiểu rõ tất cả, nhưng dù như thế, Đoan Mộc Mộc biết chỉ có chính miệng cô nói ra, anh mới chết tâm.
Người đàn ông nào cũng sẽ để ý những chuyện này, Tô Hoa Nam cũng không ngoại lệ.
Cô lấy tay của anh ra, bổ sung đầy đủ những lời còn chưa nói xong, "Tối hôm qua, em chính thức trở thành vợ của Lãnh An Thần."
Sắc mặt của Tô Hoa Nam hết xanh lại tím, cuối cùng tĩnh lặng như tờ, giống như mùa đông trên thảo nguyên, không có một tia sức sống.
Nhìn bộ dáng của anh, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy đau lòng, nhưng hơn thế là nhẹ nhõm, ít nhất nói ra như vậy cũng khiến anh hết hi vọng đi?
"Buông tay đi, Tô. . . . . ." Cô muốn tránh ra khỏi ngực anh.
Nhưng một giây kế tiếp, lời của cô bị anh cắt đứt, "Không, em nói dối, em là của anh, là của anh. . . . . ."
Tô Hoa Nam dường như đã phát điên, một lần nữa ôm cô thật chặt, "Anh mặc kệ em biến thành cái dạng gì, Mộc Mộc, em là của anh, chỉ có thể là của anh. . . . . . Không ai có thể cướp đi em,không ai có thể. . . . . ."
Đối mặt với sự cố chấp của anh, thậm chí có chút điên cuồng, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cãi cọ cũng không muốn.
Đoan Mộc Mộc bị anh ôm vào trong xe, về phần đi đâu, cô cũng không có ý định hỏi, cuối cùng dừng lại ở một quán ăn sáng nằm cạnh một bãi biển.
Luồng gió mát mẻ, mang theo hơi thở của biển cả, khiến những khó chịu tích tụ trong ngực Đoan Mộc Mộc giảm đi rất nhiều, đứng gần cửa sổ nhìn ra, biển rộng bao la, bát ngát dường như đã mang đi hết những khổ sở trong lòng cô.
Bữa ăn sáng rất phong phú và ngon miệng, cộng thêm với phong cảnh thư thái như vậy, nếu như vẫn còn để những chuyện không vui trong lòng, thì thực sự tự làm khổ mình rồi.
Đoan Mộc Mộc không phải loại người như thế, hơn nữa cô cũng rất đói bụng, từ tối hôm qua cho tới sáng nay dường như ngay cả một giọt nước cô cũng chưa uống.
"Ăn từ từ, sẽ không có ai giành ăn với em. " Nhìn tướng ăn của cô, Tô Hoa Nam lộ ra nụ cười cưng chiều, hoàn toàn không còn bộ dáng điên khùng như lúc trước, giống như chuyện vừa cãi vã với cô chưa từng xảy ra.
"Bữa sáng ở đây ăn rất ngon, anh thường tới?" Tâm trạng của Đoan Mộc Mộc cũng vì thức ăn ngon mà vui vẻ hơn.
“Cứ nghĩ như thế đi." Tô Hoa Nam cười cười.
Đoan Mộc Mộc bĩu môi, "Anh thật đúng là rất biết hưởng thụ cuộc sống."
Đúng lúc này, ông chủ quán đi tới, ánh mắt dừng trên mặt Đoan Mộc Mộc mấy giây, sau đó cười nói đem một món điểm tâm ngọt bỏ lên trên bàn, "Tô thiếu, đây là điểm tâm ngọt quán chúng tôi mới đưa ra, muốn đưa cho ngài và bạn gái nếm thử một chút."
"Khụ. . . . . ." Dường như trong miệng Đoan Mộc Mộc bị nghẹn cái gì đó.
Sao ông chủ này lại nói chuyện như vậy?
"Cám ơn!" Tô Hoa Nam cười rực rỡ, dường như rất thích cách gọi này.
Sau khi chủ quán ăn rời đi, Đoan Mộc Mộc trừng mắt về phía Tô Hoa Nam, "Sao anh không giải thích?"
"Giải thích có lúc là giấu đầu hở đuôi." Nói xong, Tô Hoa Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nhẹ qua khóe môi của Đoan Mộc Mộc, khi Đoan Mộc Mộc trợn mắt, anh giải thích, "Có hạt cơm."
Lòng cô run lên, thời gian dường như quay ngược về thơi gian hai năm trước, khi đó bọn họ thường hay ăn chung một chén cơm rang trứng, anh ăn một muỗng, cô ăn một muỗng, sau đó lần nào miệng cô cũng dính đầy hạt cơm, mà anh luôn phụ trách lau cho cô.
ấm áp đã từng có lại xuất hiện, nhưng không phải là ngọt ngào, mà là sự đau lòng, khiến thức ăn ngon trong miệng cũng mất đi mùi vị lúc trước.
Nếu như Tô Hoa Nam không biến mất, có phải là bọn đang ở cùng nhau hay không, có phải tất cả đều sẽ không thay đổi giống như hôm nay hay không?
Thế nhưng trên đời này không có nếu như, xảy ra chính là xảy ra, không có cách nào thay đổi được.
Ngơ ngác nhìn anh một lúc, Đoan Mộc Mộc cúi đầu, thưởng thức món điểm tâm ngọt quán ăn đưa tới, mềm, ngon miệng, mùi vị rất ngon, nhưng chẳng biết tại sao hương vị ngọt ngào này ở trong miệng cô lại biến thành đắng ngắt.
"Nếu thích, lần sau anh lại dẫn em đi." Tô Hoa Nam nhìn thấu tâm tư của cô, chỉ là không vạch trần, một câu nói khiến không khí hòa hoãn lại.
"Vâng!" Đoan Mộc Mộc đồng ý một tiếng, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu lên, tròng mắt đen sáng quắc nhìn anh, giống như muốn nhìn thấu tới tận trái tim anh.
Tô Hoa Nam không chịu nổi ánh mắt của cô như vậy, không được tự nhiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình một lần, sau đó cười hỏi, "Thế nào?"
"Anh theo dõi em?" Không phải là câu nghi vấn, là câu khẳng định.
Sáng sớm, trên đường lộ anh nhặt được cô đang đau đớn khổ sở, Đoan Mộc Mộc tuyệt đối không tin tưởng đó chỉ là sự trùng hợp.
Tô Hoa Nam bỏ đồ ăn trong tay ra, cầm một chiếc khăn giấy lau khóe miệng, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, "Cả đêm em không về nhà, anh không yên lòng, tìm em suốt đêm. . . . . ."
Anh không nói dối, chính vì tìm cô cả đêm, cho nên mới biết xảy ra chuyện gì, cho nên. . . . . .
Nhìn giữa tròng mắt đen của anh có những tia máu nhỏ, rốt cuộc Đoan Mộc Mộc cũng dằn xuống được sự tức giận đang muốn bùng phát, khó có được người quan tâm cô, loại quan tâm này không khiến cô thích, nhưng dù sao cũng hơn là bị tổn thương.
Cô thở dài, hàng lông mi dài rũ xuống. "Anh cần gì phải như thế, tối hôm qua em luôn. . . . . ."
"Ăn no chưa, chúng ta đi thôi." Anh lại cắt đứt lời cô, dường như rất ghét cũng rất sợ từ trong miệng cô nghe được cái tên Lãnh An Thần.
"Về công ty hay là về nhà nghỉ ngơi?" Lên xe, Tô Hoa Nam hỏi cô.
"Em. . . . . ." Đoan Mộc Mộc vừa tính trả lời, liền nghe tiếng di động vang lên.
Là một dãy số xa lạ, Đoan Mộc Mộc sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhấn nghe ——
“Cô Đoan phải không ạ? Chúng tôi là nhân viên của khách sạn Mị Sắc, trong phòng cô đặt phát hiện có một vị khách đang hôn mê. . . . . ."
Tay Đoan Mộc Mộc run lên, bên đầu kia còn nói cái gì nữa, dường như cô đã nghe không rõ.
Cô tức giận, lại quên mất Lãnh An Thần còn bệnh, nhưng không phải anh đã có Lăng Như Ý chăm sóc sao?
Tự trách, sợ, còn có nghi vấn xoay chuyển trong lòng cô, không còn kịp phân biệt nữa, Đoan Mộc Mộc liền vội mở miệng, "Vị khách kia bây giờ ở đâu?"
"Chúng ta đã gọi điện thoại mang đến bệnh viện, mời cô qua xử lý một chút." Đầu kia bên khách sạn nói xong cúp điện thoại.
Nhìn sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trắng bệch, Tô Hoa Nam cầm tay của cô, "Chuyện gì thế? Đừng hoảng hốt. . . . . ."
Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Mộc mới phục hồi tinh thần lại, đột ngột nắm tay Tô Hoa Nam." Tới bệnh viện, nhanh tới bệnh viện, Lãnh An Thần, anh ấy bị hôn mê."
Giờ khắc này, cô lại quên mất vết thương anh đã tạo cho cô, quên mất nhục nhã anh đã ban cho cô, chỉ còn lại lo lắng.
Đoan Mộc Mộc chạy tới bệnh viện, liền tìm tới phòng bệnh của Lãnh An Thần, vừa đẩy cửa ra, bước chân bỗng trở nên cứng ngắc không bước được nữa, bởi vì hình ảnh bên trong lại một lần nữa đả thương cô, đau nhói lòng cô.
Lam Y Nhiên đang ngồi ở bên giường, đút cháo cho Lãnh An Thần, hai người vừa nói vừa cười, thân mật đến như vậy.
Cái gì gọi là tiến lùi đều khó, Đoan Mộc Mộc rốt cuộc cảm nhận được.
Giờ phút này, cô rất muốn tát cho chính mình một bạt tai, để cô không thấy họ, để không còn lo lắng cho anh? Sao cô lại quên mất Lãnh An Thần không bao giờ thiếu phụ nữ, cho dù anh có chết, cũng không tới phiên cô đau lòng.
Nhưng bây giờ nói gì thì cũng trễ rồi, cô đã tới đây, thậm chí còn rất lúng túng khi đứng ở chỗ này, tiến không được, lui cũng không xong.
"Anh đã nói Tiểu Thần khỏe như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì?" Tô Hoa Nam ôm vai Đoan Mộc Mộc, đưa cô đi vào, rốt cuộc cũng phá vỡ cục diện bế tắc.
Nghe tiếng, hai người quay đầu lại nhìn, khi ánh mắt Lãnh An Thần chạm vào Đoan Mộc Mộc, chợt tối sầm, ngược lại Lam Y Nhiên cười rực rỡ, "Thì ra là thư ký Đoan cùng Phó tổng Tô, mau vào đi."
Giọng nói và cách xưng hô như vậy, lại giống như quăng thêm một cái tát trên mặt Đoan Mộc Mộc, nhưng cô lại chỉ có thể câm lặng ngậm bồ hòn.
"Ai cho bọn họ vào, đi ra ngoài?" Đột nhiên, Lãnh An Thần mở miệng, tay cũng chỉ ra hướng cửa, "Các người là đôi gian phu dâm phụ, lại còn dám vác mặt tới đây?"
Cô lại dám mang theo Tô Hoa Nam cùng đi?
Người phụ nữ này trong lòng muốn anh tức chết mà, nếu như không phải do chân của anh không thể động, Lãnh An Thần hận không thể xuống giường bóp cô đến chết.
Khóe môi Đoan Mộc Mộc một hồi co rút, anh đang mắng ai dâm phụ?
Vừa ăn cướp vừa la làng, Lãnh An Thần, anh rất có bản lãnh, chỉ trong một buổi sáng bị anh nhục nhã hai lần, anh thật sự nghĩ cô yếu đuối nhu nhược sao?
"Dâm phụ?" Đoan Mộc Mộc cố làm ra vẻ không hiểu nhìn xung quanh, cuối cùng làm như đã hiểu gật đầu, đưa ngón tay chỉ hướng Lãnh An Thần và Lam Y Nhiên, "Ông xã, anh đang nói hai người sao, không sao, hai người cũng không phải chỉ gian dâm trong một ngày, tôi đây vẫn có chút độ lượng."
Nói xong, cô tránh khỏi cánh tay của Tô Hoa Nam, sau đó đi tới bên giường, đưa tay sờ vào trán của Lãnh An Thần, "Ơ, đầu của ông xã thật nóng, cứ tiếp tục như vậy cũng không hay, dâm phụ này không giúp anh kêu bác sĩ sao?"
Ánh mắt Đoan Mộc Mộc dời về phía Lam Y Nhiên, chỉ thấy mặt của cô ta trướng hồng giống như thoa phấn, nhưng đôi môi đang run rẩy, cô ta bị chọc cho tức giận rồi.
Nhìn tình cảnh như thế, Đoan Mộc Mộc chợt hả giận, tiếp tục cười nói, "Cô Lam, cô làm nhân tình nhưng chưa hợp cách, ông xã của tôi được cô chăm sóc như thế này, vậy tôi sẽ phải suy nghĩ xem có đổi cho anh ta một người phụ nữ khác không đây?"
Chưa khi nào Lam Y Nhiên bị nhục nhã như vậy, ánh mắt yêu kiều lập tức ướt rượt, nước mắt như những hạt châu lăn xuống, Lãnh An Thần cũng không ngờ Đoan Mộc Mộc lại cắn ngược lại, lập tức trong tim dâng lên một cỗ tức giận, thiếu chút nữa khiến anh hộc máu.
"Biến, cô cút cho tôi?" Nói xong, cầm hộp đồ ăn bên mép giường ném tới Đoan Mộc Mộc.
Tô Hoa Nam nhanh tay kéo Đoan Mộc Mộc tránh đi, khiến cô tránh thoát một cú đập, nhưng lòng của cô vẫn bị đập vỡ.
Khi càng khổ sở, thì nụ cười trên mặt càng phải rực rỡ, lời này là do ai nói, Đoan Mộc Mộc cũng không nhớ rõ, nhưng giờ phút này cô chính là như thế.
"Nếu lãnh tổng không nghênh đón chúng tôi như vậy, vậy chúng tôi đi." Nói xong, Đoan Mộc Mộc còn cố ý kéo cánh tay Tô Hoa Nam, "Chú hai, chúng ta đi thôi, chúng ta ở đây lại quấy rầy Lãnh tổng đang vui vẻ với dâm phụ kia?"
Nói xong, cô lôi Tô Hoa Nam xoay người, nhưng trong khoảnh khắc sự chịu đựng trong trái tim cũng ầm ầm sụp đổ. . . . . .
Lãnh An Thần là chồng của cô, người đàn ông tối hôm qua mới điên cuồng đoạt lấy cô, thế nhưng lúc này lại cùng người phụ nữ khác triền miên ôn tình, còn mắng cô là dâm phụ.
Thật ra thì cô rất muốn tiến lên tát cho Lam Y Nhiên hoặc là Lăng Như Ý mấy bạt tai, nói cho các cô biết ai mới là vợ của Lãnh An Thần, nhưng cô biết, dù có làm như vậy, thì sao? Cũng không thể thay đổi được cái gì, chỉ càng làm chuyện cười cho Lãnh An Thần mà thôi.
Ở trước mặt anh vênh váo tự đắc, là tôn nghiêm cuối cùng của cô, không thể lại bị anh chà đạp, cho nên cô tình nguyện nuốt xuống đau thương và nhục nhã này, phải rang cười.