Lãnh An Thần sải bước tới, níu chặt cánh tay Đoan Mộc Mộc, chen ngang giữa cô và Lãnh An Đằng, "Chuyện này là sao?"
Hai người bọn họ đều ướt, nhất là Đoan Mộc Mộc giống như được vớt từ trong nước ra, bộ lễ phục vốn đã bó sát người hiện tại càng dán chặt vào người, cơ hồ nhìn thấu toàn bộ cơ thể, không một chút do dự, Lãnh An Thần cởi áo khoác xuống, bao lấy người phụ nữ vào trong ngực.
Anh tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của anh.
"Chị rơi xuống nước!" Giọng nói của Lãnh An Đằng giống như đứa bé, trả lời câu hỏi của Lãnh An Thần.
Thật hay, sao lại rơi xuống nước?
Ánh mắt Lãnh An Thần nửa tin nửa ngờ rơi vào người Đoan Mộc Mộc, cô gật đầu một cái, thừa nhận câu nói của Lãnh An Đằng, sau đó lại giải thích, "Vừa rồi có người đẩy tôi, là Tiểu Đằng đã cứu tôi."
Cô nói thật, nhưng dường như Lãnh An Thần không tin, đuôi lông mày nhướng nhẹ,lời nói châm chọc từ miệng phun ra, "Đẩy cô? Đoan Mộc Mộc, lý do này của cô thật sự quá tệ."
Một câu nói của anh khiến Đoan Mộc Mộc nghẹn không trả lời được, liền nghe thấy Lam Y Nhiên đi theo sau nói tiếp, "Cô nói có người đẩy cô, vậy người đó đâu?"
Chuyện này thuần túy là hướng tử huyệt của Đoan Mộc Mộc đâm một cái, Đoan Mộc Mộc biết căn bản là cô ta muốn đem mình trở thành chuyện cười.
Dù sao, cô cũng sớm thành thói quen, cười thê lương một tiếng, "Tôi nói mà không có ai tin, vậy coi như xong, coi như là tôi bị nóng đầu tự mình nhảy xuống được chưa?" Nói xong, cô tránh Lãnh An Thần trở về phòng.
Lãnh An Thần nhìn bóng lưng của cô, trái tim có tư vị không hiểu được, ngoái đầu nhìn lại, đang chuẩn bị nói, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy Lãnh An Đằng cũng nhìn theo Đoan Mộc Mộc tới ngẩn người, một khắc kia, trong ánh mắt cảu Lãnh An Đằng toát ra ánh sáng hoàn toàn không giống như một đứa bé.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là ảo giác của anh?
"Tiểu Đằng!" Lãnh An Thần khẩn trương kêu nhỏ một tiếng.
"Anh cả!" Lãnh An Đằng tỉnh hồn, lộ ra nụ cười ôn như ngày thường, "Vừa rồi chị thật sự là dọa người."
Giọng nói non nớt, ngay cả cặp mắt kia cũng trong sáng như một đứa bé, Lãnh An Thần bình tĩnh nhìn cậu ta mấy giây, âm thầm lắc đầu vì ảo giác của mình, nhất định là anh quá đa nghi, nhưng vừa rồi vào lúc anh tới, rõ ràng thấy Lãnh An Đằng tiến sát vào Đoan Mộc Mộc, thậm chí anh dám khẳng định nếu anh tới muộn mấy giây, bọn họ có thể thật sự thân mật rồi.
“Tiểu Đằng, anh có lời muốn hỏi em!" Lãnh An Thần lôi Lãnh An Đằng đi, Lam Y Nhiên muốn đi theo, nhưng bị ánh mắt cảu Lãnh An Thần ngăn lại.
"Chị bị rơi xuống nước như thế nào?"
Lãnh An Đằng lắc đầu, chỉ nói, “Chị ấy một mực kêu, một mực kêu cứu mạng. . . . . ."
Nghe thấy hai chữ “cứu mạng”, trong lòng Lãnh An Thần chợt căng thẳng, nếu như không phải Lãnh An Đằng xuất hiện, có phải người phụ nữ này sẽ bị chết đuối trong nước hay không?
"Sao em có thể cứu được chị ấy?" Lãnh An Thần lại hỏi.
"Kéo a, em kéo a, liền kéo được chị lên. . . . . . Chị giống như ngủ thiếp đi, em thổi hơi vào miệng chị, sau lại chị ấy liền tỉnh!" Lãnh An Đằng nói xong, khóe môi nâng lên nụ cười hả hê, giống như đang lấy le vì chuyện mình đã làm vĩ đại dường nào, "Anh cả, chị rất ngọt."
Câu nói sau cùng khiến Lãnh An Thần tối mặt, đột ngột níu chặt cánh tay Lãnh An Đằng, "Em hôn cô ấy?"
Lãnh An Đằng sợ hãi lắc đầu liên tục, trong miệng kêu, "Đau, thật là đau!"
Sức lực của Lãnh An Thần quá lớn, bóp cậu ta đau đớn.
Không trách được bộ dạng Lãnh An Đằng như muốn hôn hôn cô, thì ra chỉ là hô hấp nhân tạo, nhận thức như vậy khiến Lãnh An Thần thoải mái hơn một chút, nhưng vừa nghĩ tới môi của cô bị người khác chạm qua, cho dù chỉ là một dứa bé có mười tuổi Lãnh An Đằng, anh cũng cảm thấy không thể.
"Về sau, không cho phép gặp mặt cô ấy có biết hay không?" Âm thanh của Lãnh An Thần trở nên nặng nề, mang theo cảnh cáo.
Lãnh An Đằng uất ức gật đầu một cái, còn nói, "Nhưng nếu không hô hấp nhân tạo cho chị, không phải chị sẽ bị chết sao?"
"Dù có hô hấp nhân tạo thì cũng phải là anh hô hấp nhân tạo!" Lãnh An Thần kéo cổ áo, cảm thấy rất nóng nực vì buồn bực phiền não, khi chạm vào ánh mắt có vẻ không hiểu của Lãnh An Đằng thì anh lại nhắc nhở, "Bởi vì chị ấy là vợ của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào chị ấy!"
Đoan Mộc Mộc chạy về phòng mở nước nóng tắm, mới xua đuổi được lạnh lẽo trong người, nhưng khi tắm xong mở cửa phòng tắm ra, đã thấy một người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời dừng bước.
Lãnh An Thần nghe thấy tiếng động nhìn sang, thấy cô chậm chạp bất động, chân mày nhíu lên, "Có thể cùng em chồng mập mờ không rõ, vậy mà lại không chào đón ông xã của mình, bà xã, cô luôn có thể phát triển những trò chơi mới rất đa dạng, khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn."
Anh lại bắt đầu bới móc!
Đoan Mộc Mộc vừa lau tóc vừa đi tới trước bàn trang điểm, "Tùy anh muốn nói thế nào cũng được, dù sao thì thanh giả tự thanh." (Trong sạch thì ko sợ gì cả)
Trong gương lộ ra bộ dáng mát mẻ của cô sau khi tắm, có lẽ do rơi xuống nước bị sợ hãi, nên tối nay da thịt của cô lại càng trắng hơn tuyết, làm nổi bật cánh môi đỏ tươi, nhớ tới chuyện Lãnh An Đằng nói đã hô hấp nhân tạo cho cô, anh lại cảm thấy cánh môi đỏ mọng này vô cùng chói mắt.
Thân thể đột nhiên bị anh kéo qua, ánh mắt đen như lưu ly nhìn cô chằm chằm, như muốn khoét trên người cô một cái hang, "Cái gọi là trong sạch của cô cũng bao gồm cả hôn môi sao?"
Đoan Mộc Mộc đang có chút ngây ngốc, thì đã cảm thấy hơi lạnh đầu ngón tay anh xoa vào môi cô, “Hôn môi với em chồng có cảm giác không tệ chứ?"
Thì ra là đang nói hô hấp nhân tạo, Đoan Mộc Mộc cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, "Lãnh An Thần, anh có cố tình gây sự thì cũng phải đúng mực một chút có được hay không? Cái đó được kêu là hô hấp nhân tạo, không gọi là hôn môi."
"Vậy sao? Sao tôi có cảm giác không sai biệt lắm, dù sao cũng là miệng đối miệng! " Âm thanh của anh nhàn nhạt, nhưng sức lực trên tay lại đang gia tăng, cơ hồ muốn phá nát bờ môi của cô, vừa nghĩ tới trên đôi môi này đã dính nước miếng của người khác, anh đã phát điên.
Đoan Mộc Mộc bị anh xoa đau, bắt tay anh lại, đột ngột đứng dậy, quát, "Miệng đối miệng thì kêu là hôn môi sao?"
"Dĩ nhiên!" Lãnh An Thần gật đầu.
Đoan Mộc Mộc bị anh chọc giận đến phát điên, khi cô thiếu chút nữa chết chìm, thì anh không xuất hiện, nhưng khi cô được người ta cứu, thì lại bị sự chất vấn của anh?
Thật là quá khi dễ người rồi, quá buồn cười rồi !
Hậu quả của đầu óc đầy máu chính là quên suy nghĩ, cô giơ tay lên ôm cổ của anh, sau đó ấn môi lên môi anh, anh không phải là không biết như thế nào mới gọi là hôn môi hay là hô hấp nhân tạo sao? Như vậy cô nên dạy anh là đúng rồi.
Cô nhón lên cái miệng của anh, cánh môi mềm mại dán lên môi anh, sau đó thổi hai cái, nói: "Cái này gọi là hô hấp nhân tạo."
Nói xong, môi của cô một lần nữa in vào môi anh, sau đó lộ ra cái lưỡi thơm tho, kỹ xảo không tốt cạy môi của anh ra, chen vào, ôm anh, dây dưa lấy. . . . . .
Mấy giây sau, cô buông anh ra, tức giận nói, "Đây mới gọi là hôn môi, hiểu không?"
Lãnh An Thần hoàn toàn bị giật mình tới ngu muội, anh không thể nào nghĩ rằng cô sẽ chủ động hôn anh, đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động dâng anh nụ hôn, mặc dù thời gian cô đụng chạm vào anh rất ngắn, nhưng vị ngọt thuần khiết đặc biệt này giống như thuốc phiện, đụng một cái sẽ nghiện, làm cho người ta muốn nhiều hơn.
Thấy anh không nói, chỉ nhìn mình, Đoan Mộc Mộc liếc mắt, "Thật tội nghiệp cho anh là một cao thủ tình trường, vậy mà ngay cả hôn môi và hô hấp nhân tạo cũng không phân biệt rõ, rõ là. . . . . ."
Lãnh An Thần hoàn toàn không để cho cô nói hết lời, đã cúi đầu hôn lên môi của cô, mạnh mẽ như muốn vò nát môi cô.
Sao anh lại có thể không phân biệt rõ sự khác biệt của hôn môi và hô hấp nhân tạo, nhưng cho dù là hô hấp nhân tạo, anh cũng không cho người khác làm thế với cô, nếu phải làm thì cũng chỉ có thể do tự anh làm.
Bàn tay to của anh đè chặt cái gáy của cô, ngón tay thừa dịp lọt vào kẽ hở giữa môi cô, đầu lưỡi thừa dịp cô khẽ nhếch miệng chui vào trong miệng của cô, cuộn lấy cái lưỡi của cô cùng nhảy múa.
Trong nháy mắt, hô hấp quấn quít, Đoan Mộc Mộc lúc này mới ý thức được sự bất thường, nhanh chóng giãy giụa, "Ưmh. . . . . . Buông tôi ra, buông ra. . . . . ."
Hô hấp dây dưa, nặng nề thở dốc, khiến cho câu nói của cô cũng không hoàn chỉnh, ngược lại càng thêm mập mờ ám muội.
Dục vọng của Lãnh An Thần lập tức bị trêu ghẹo, hai tay lôi kéo, chiếc áo choàng tắm to lớn liền trượt xuống khỏi hai vai, lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng bộ ngực mềm mại trắng nõn.
"A —— không, lạnh. . . . . ." Lạnh lẽo khiến Đoan Mộc Mộc cả kinh, nhìn thấy cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài, cô cáu thẹn đưa tay kéo lên, lại bị anh đè đôi tay lại, thân thể cũng bị nhấc lên, ngồi ở trên bàn trang điểm.
Hai tay của anh nâng nơi mềm mại của cô lên, giữ trong lòng bàn tay, ngón cái nhấn mạnh xuống hai khỏa quả hồng, trong nháy mắt, chỉ thấy quả hồng này giống như bị điện giật bành trướng lên, cứng ngắc, như trái anh đào chín muồi, chờ người hái xuống.
Cúi đầu, Lãnh An Thần không chút do dự ngậm một khỏa, ở trong miệng mình liếm mút quay quồng, bàn tay còn lại nắm một khỏa khác, nhào nặn. . . . . .
Trêu đùa như vậy, khiến dòng máu trong người Đoan Mộc Mộc trong nháy mắt như sôi trào, nhưng ý thức còn lại đã nhắc nhở cô không thể.
"Buông tôi ra, Lãnh An Thần . . . . . . Dừng lại, mau dừng lại. . . . . ." Cô thở gấp ngăn lại, nhưng như thế lại có tư vị nửa muốn cự tuyệt nửa ra vẻ mời chào.
Lãnh An Thần đã hơn một tháng không chạm qua người phụ nữ nào, nên cảm thấy dục vọng trong thân thể giống như núi lửa muốn tuôn trào, không thể áp chế nổi nữa, bàn tay dọc theo áo choàng tắm trượt vào trong, hướng vào vườn hoa giữa hai chân cô tìm kiếm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh kinh động đến cô, Đoan Mộc Mộc lập tức đè lại, "Không thể, anh không thể đụng vào tôi."
Cô cự tuyệt khiến cho anh căm tức, trong đầu cơ hồ trong nháy mắt liền thoáng qua hình ảnh hôn môi của cô và tô Hoa Nam, Khang Vũ Thác, thậm chí cả Lãnh An Đằng.
Tại sao người đàn ông khác thì có thể, duy chỉ có anh là không được?
Đàn ông đều là động vật có dục vọng chinh phục dục cực mạnh, nhất là loại người như Lãnh An Thần từ trước đến giờ đều là cao cao tại thượng, là người đàn ông không ai dám không vâng lời.
Anh nhìn cô, con ngươi đen như mực đắm chìm trong dục vọng,khẽ mút thật mạnh vào quả hồng trước ngực cô như trừng phạt, anh lạnh lùng mở miệng, "Đoan Mộc Mộc, cô nhìn cho rõ, tôi mới là người đàn ông của cô."
Nói xong, ngón tay thoát khỏi sự áp chế của cô, lại đi vào trong dò xét, "Không phải cô muốn đàn ông của Lãnh gia sao? Thậm chí ngay cả một kẻ ngu ngốc cũng không bỏ qua . . . . . . Vậy không bằng đi theo tôi. . . . . ."
Những ngôn từ lập tức khiến những dục vọng đang dâng cao như thủy triều của cô bị dập tắt, Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quăng tới một cái tát, "Lãnh An Thần, anh vô sỉ!"
Một tát này quăng ra không kịp chuẩn bị, anh nhìn cô, chỉ thấy đôi tròng mắt đen có hận ý tràn ra . . . . . .
"Lãnh An Thần, miệng anh luôn luôn nói anh là người đàn ông của tôi, nhưng khi anh nắm tay người khác thì tại sao anh không nhớ tới những lời này, trong lúc tôi bị rơi xuống nước la lên cầu cứu, thì anh đang làm gì?" Nói xong, chua xót đầy tràn hốc mắt, cô khẽ ngẩng đầu, không để cho nước mắt yếu ớt rơi xuống, "Anh biết không? Trong lòng tôi anh ngay cả kẻ ngu ngốc cũng không bằng, ít nhất trong lúc tôi sống chết không rõ, kẻ ngu đó còn biết vươn tay với tôi."
Nói tới chỗ này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trái tim giống như bị ngâm vào bể khổ, ngay cả hô hấp cũng đều là khổ sở, "Lãnh An Thần, cuộc sống như thế này tôi thật sự quá chán ghét, chúng ta chia tay đi!"
"Đủ rồi!" Lãnh An Thần nghe không vô, từng câu từng chữ tố cáo của cô giống như tiếng vang dội vào vách đá, âm thanh lượn lờ, khiến cho anh có bất cứ lý do gì để cãi lại, nhưng cũng khiến cho anh vô cùng sợ hãi, nhất là nghe thấy cô còn nói chia tay.
"Nói nhiều như vậy, không phải là muốn tìm một lý do đàng hoàng để rời đi sao? Nhưng mà tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng, đừng mơ tưởng!" Anh gầm nhẹ.