Tất cả dường như đã không thể tránh được. . . . . .
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, dù sao lần đầu tiên đã cho anh, nhiều hơn một lần dường như cũng không là gì.
Đúng lúc này ——
"Giá, giá ——"
Có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, tiếng người phụ nữ kêu gào, "Mộc Mộc. . "
Là Giảm Ưu!
Chưa từng có giây phút nào, Đoan Mộc Mộc cảm thấy thích âm thanh đó như lúc này, khát vọng sự xuất hiện của cô, "Tiểu Ưu, tố ở đây, ở đây. . . . . ."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, miệng Đoan Mộc Mộc đã bị bịt lại, tròng mắt đen của Lãnh An Thần nhìn cô chằm chằm, là chưa thỏa mãn dục vọng, hay là tức giận vì bị cắt đứt chuyện tốt, "Em muốn cho tất cả mọi người thấy em như thế này sao?"
Anh vừa nói như thế, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện bây giờ gần như trần trụi, cô lập tức ngậm miệng, nhưng lại sợ vì vậy mà bỏ qua cơ hội duy nhất có thể được cứu vớt.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, trong lúc Đoan Mộc Mộc đang suy nghĩ tìm cách, thì thân thể nhỏ bé của cô bị Lãnh An Thần đột ngột kéo vào trong ngực, đồng thời cảm thấy quần áo dưới hạ thân mình đã được anh lưu loát sửa sang xong, chỉ có nút áo phía trên là không có. . . . . .
"Đừng động!" Khi cô không ngoan, anh lại la một tiếng, sau đó thấy anh cởi áo khoác xuống, khoác vào người cho cô.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, không phải là cảm kích, chỉ là căm hận, hận anh khiến mình chật vật như vậy.
"Thần, sao cậu lại chạy đến đây?" Giọng nói của Lâm Ám Dạ vang lên, khi ánh mắt liếc qua áo khoác của người đàn ông trên người Đoan Mộc Mộc thì bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, sau đó lắc đầu một cái, "Tôi thật sự phục cậu, trên lưng ngựa không gian có hạn như vậy, cậu cũng có thể làm? Không hổ là loại. . . . . ."
"Lâm Ám Dạ, cậu câm miệng cho tôi!" Lãnh An Thần cắt đứt lời anh ta, mà Giảm Ưu đã từ sau lưng Lâm Ám Dạ nhảy xuống.
"Mộc Mộc, cậu không có việc gì chứ? Tớ lo lắng gần chết, tớ còn . . . . . ." Giảm Ưu đúng là bắn liên hồi.
"Cô ấy không có việc gì, chỉ có điều nếu về sau cô dám để cho người đàn ông khác dạy cô ấy cưỡi ngựa, thì người có chuyện chính là cô." Lãnh An Thần cắt ngang lời của Giảm Ưu, sau đó nghiêm túc cảnh cáo.
Giảm Ưu bị anh rống tới sững sờ, sau đó liền nhìn thấy anh dán vào Đoan Mộc Mộc, ghé vào bên tai nói nhỏ cái gì đó.
"Hôm nay trước hết bỏ qua cho em, chỉ là lần sau cũng đừng nghĩ may mắn như vậy nữa." Âm thanh ác độc của anh vang lên bên tai, khiến đại não Đoan Mộc Mộc kêu ong ong, sau đó tay anh buông lỏng, Đoan Mộc Mộc bị ném xuống khỏi lưng ngựa.
Đoan Mộc Mộc còn chưa đứng vững, liền nghe “giá” một tiếng, Lãnh An Thần đã phi ngựa rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lẽo.
"Thật là người đàn ông khốn kiếp." Giảm Ưu đỡ Đoan Mộc Mộc run rẩy không ngừng, không nhịn được mắng chửi người.
Ánh mắt Lâm Ám Dạ thủy chung dừng lại trên mặt Đoan Mộc Mộc, "Cô thật sự là vợ của Thần?"
"Rất nhanh sẽ không phải." Giảm Ưu liếc mắt qua.
Dường như hiểu ra cái gì, lâm Ám Dạ cười nhạt, sau đó tay nắm chặt dây cương, cũng chạy đi xa.
Trở lại phòng thay quần áo, sức lực của Đoan Mộc Mộc giống như bị tiêu hao hết, sợ hãi, kinh hồn khiến cô hoàn toàn mệt lả.
"Mộc Mộc, cậu không sao chứ?" Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, Giảm Ưu rất không yên tâm.
"Không sao, chỉ hơi mệt." Không biết sao, một chút hơi sức cô cũng không còn, toàn thân mềm nhũn giống như sợi mì, "Ưu Ưu, có thể tìm một chỗ để cho tớ nghỉ ngơi một chút hay không?"
Giảm Ưu chần chờ hai giây, sau đó gật đầu một cái, "Bên này có mấy phòng VIP, là phòng chuyên cung cấp cho những người có tiền nghỉ ngơi, tớ dẫn cậu đi."
Không tính tới diện tích phòng rất lớn, còn có giường, có TV, giống y như khách sạn, Đoan Mộc Mộc chỉ nhìn lướt qua, sau đó nằm dài trên giường nhắm mắt lại.
Thật sự rất mệt mỏi, chẳng biết tại sao?
Mới nằ bất động khoảng mấy giây, Đoan Mộc Mộc đã ngủ mất, cô nằm mơ thấy ba mình, nhưng cô không thể nào chạm được vào ông, hơn nữa tại sao khi cô gọi, ba cô giống như người xa lạ, nhìn cô rất hờ hững.
"Ba, ba. . . . . ." Cô gọi, cuối cùng tỉnh dậy.
Trên người toát mồ hôi lạnh, ướt át khó chịu, Đoan Mộc Mộc cảm thấy vẫn vô cùng mệt mỏi, lật người muốn ngủ tiếp một lát, nhưng lại nghe được âm thanh khác thường truyền đến, không biết là từ đâu truyền tới, nhưng càng ngày càng rõ ràng. . . . . .
"Ừ. . . . . . Anh thật là hư. . . . . . A. . . . . ." Tuy chỉ có mấy câu mơ hồ, nhưng trong nháy mắt Đoan Mộc Mộc đã hiểu ra cái gì.
Cau mày nhìn về phía vách tường, thật ra nói là tường, chẳng bằng nói là gỗ thì chuẩn xác hơn, phòng nghỉ ngơi của trường đua thường phải di chuyển, do vậy đều làm bằng gỗ mỏng.
Cho nên, cũng khó trách cách âm không được!
Ý tưởng muốn ngủ tiếp của Đoan Mộc Mộc hoàn toàn tan vỡ, cô phiền não xoa xoa đầu, không khỏi muốn mắng chửi người, ở nơi này mà cũng có thể động dục? Nhưng khi cô nhìn thấy áo khoác của người đàn ông kia trên người, không khỏi nhớ lại những nhục nhã trên lưng ngựa.
Lãnh An Thần khốn kiếp như vậy, ngay cả trên lưng ngựa cũng dám đối với cô như vậy, huống chi đây là phòng nghỉ ngơi, nghĩ lại người đàn ông sát vách ít nhất phải mạnh hơn so với Lãnh An Thần.
Tạp âm sát vách càng lúc càng lớn, khiến Đoan Mộc Mộc không thể nghe nổi, mặc dù vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô chỉ còn cách vuốt lại tóc, kéo cửa chạy ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua cánh cửa kia, lại phát hiện cửa kia không khóa chặt, hé ra một kẽ nhỏ, khéo hơn chính là giọng người phụ nữ không ngừng rên rỉ, lúc này gọi ra tên của người đàn ông ——
"A. . . . . . An Thần . . . . . ."
An Thần? Lãnh An Thần?
Bước chân của Đoan Mộc Mộc giống như bị đóng đinh, không thể bước đi được nữa, thêm vào đó bàn tay giống như là quỷ thần xui khiến, đẩy cánh cửa nửa che nửa hở ra, quả nhiên, một nam một nữ đang hôn nhau mãnh liệt, người phụ nữ áo đã mở ra phân nửa, bàn tay của đàn ông bao bọc trọn vẹn, đang dùng sức xoa nắn, vân vê. . . . . .
Chẳng biết lúc nào, bóng lưng của Lãnh An Thần đã in hằn trong trí nhớ của Đoan Mộc Mộc, giờ phút này chỉ hơi liếc mắt, cô đã nhận ra.
Là anh, quả nhiên là anh!
Nhất định là vừa rồi ở trên lưng ngựa chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên giờ phút này không nhịn được. . . . . .
Lãnh An Thần thật đúng là ngựa đực!
Người phụ nữ vẫn đang thở gấp, thế nhưng lúc này lại biến thành lưỡi dao sắc bén, cắt vào trong da thịt cô, cắt đến đau nhói, sâu như vậy.
Đoan Mộc Mộc không biết vì sao lại đau? Nhưng đau đớn này tồn tại rất chân thật.
Vốn vì giấc mơ mà toát mồ hôi khiến cơ thể lạnh lẽo, giờ phút này càng giống như bị đóng băng, lạnh thấu xương.
Cô rất muốn rời đi, nhưng hai chân giống như đổ chì, một bước cũng không đi được, cô chỉ có thể nhìn của họ hôn nhau.
Một hồi lâu ——
"A! Cô là ai?" Người phụ nữ đang bị ôm hôn hét chói tai.
Lãnh An Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy người đứng ở cửa, gương mặt trắng xám, không có chút sắc thái nào, ngay cả tròng mắt đều là màu xám tro, anh ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục vẻ mặt tự nhiên, dường như với anh mà nói, loại tình cảnh này cô nhìn thấy cũng không quan hệ gì.
"Tới bắt gGian?" Âm thanh của anh cao thấp không rõ, mang theo châm chọc nhàn nhạt.
Đoan Mộc Mộc lạnh đến tim cũng chết lặng, từ trong câu nói của anh dần dần hồi phục, cô khẽ ngẩng đầu lên, sống lưng cũng cố tình thẳng tắp, dường như chỉ có hình dạng này, cô mới có can đảm nói chuyện, "Tôi không có rảnh rỗi như thế."
Âm thanh của cô rất nhẹ, nghe vô cùng bình tĩnh, chỉ có cô mới biết chính mình phải dùng bao nhiêu sức lực, mới không để mình bị run rẩy.
Cho tới giờ, cô cho rằng tim mình thành lũy cứng cáp, thế nhưng trong khoảnh khắc này cô mới phát hiện ra tra1im tim của mình ngay từ lúc anh nhìn thấy anh hư hỏng thì đã sụp đổ.
"An Thần , mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục!" Người phụ nữ dán tới, quấn lên cánh tay của anh, thậm chí còn đem bộ ngực đã lộ ra ngoài cọ sát vào ngực anh, không cảm thấy xấu hổ một chút nào, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Mộc càng tràn đầy khiêu khích.
Đoan Mộc Mộc nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy đỏ mặt, chẳng lẽ phụ nữ bây giờ không cần liêm sỉ như vậy rồi sao?
"Bảo bối, nhưng cô ấy là vợ anh!" Lãnh An Thần nâng cằm người phụ nữ lên, nhẹ nhàng hôn nhẹ từng cái vào môi cô ta.
Cũng là khiêu khích, nhưng hơn thế nữa là nhục nhã.
"Vợ mà ngay cả chồng cũng không ăn được no, hoàn toàn không xứng chức." Người phụ nữ cười nhạo.
Nghe thế, Đoan Mộc Mộc cảm thấy nếu tranh luận, thì sẽ làm đi mất thân phận của mình, chỉ là cô cũng không phải là người mặc cho người khác muốn vo tròn hay bóp méo đều được, ngắm nhìn bộ ngực cỡ bự của người phụ nữ lộ ra ngoài, cô lắc đầu thở dài, "Đúng vậy a, MM của cô lớn như vậy, dĩ nhiên có thể đút anh ta ăn no, vậy thì cứ đút cho tốt đi!"
Cô vừa dứt lời, thì thấy sác mặt của Lãnh An Thần rất khó coi, cô đây không phải là đang mắng anh sao? Mắng anh ăn MM, mắng người phụ nữ bên cạnh trở thành mẹ anh rồi sao?
Đoan Mộc Mộc đối với những biến hóa của Lãnh An Thần làm như không thấy, tiếp tục nói, "Tiểu thư, có chuyện tôi còn muốn tốt bụng nhắc nhở, chức năng đó của chồng tôi rất mạnh, đề nghị khi cô và anh ta làm, nên chuẩn bị nhiều BCS một chút, bởi vì anh ta quá đói khát, mà phụ nữ quá nhiều, bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu cũng sẽ động dục, không biết lúc nào thì dính bệnh đường sinh dục, giang mai, lậu, hay HIV gì đó. . . . . ."
Muốn cưỡi trên đầu cô sao, vậy còn phải hỏi Đoan Mộc Mộc cô có đồng ý hay không đã chứ?
Một câu nói, khiến sắc mặt người phụ nữ phách lối lập tức trắng bệch còn hơn quả cà, thậm chí còn tránh Lãnh An Thần ra ba bước xa, mà Lãnh An Thần cũng không khá hơn chút nào, gương mặt gần như biến thành màu xám tro.
Hừ! Chị đây không phát uy, thì họ còn tưởng chị đây là mèo bệnh !
Đoan Mộc Mộc nhếch môi, ung dung rời đi!
Nhưng vừa đi ra khỏi trường đua ngựa, Đoan Mộc Mộc liền không chịu nổi, ngồi xổm xuống nôn mửa, không biết tại sao buồn ói, dù sao chính là muốn ói.
Nôn ói một hồi lâu, dường như ngay cả tâm can phèo phổi cũng nôn ra hết, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng những khó chịu trong tim lại giống như một cái cây đang mọc rễ, giờ phút này cô rất hy vọng nội đau trong lòng cũng giống như cơm trắng, cùng nôn ra hết!
Nhưng không thể, hoàn toàn không thể!
Nước mắt, từ khóe mắt Đoan Mộc Mộc chảy xuống, lành lạnh. . . . . .
Cuộc đời của cô từ khi bắt đầu gặp phải Lãnh An Thần đã trở nên thảm hại, hơn nữa còn càng ngày càng thảm hại, cô có cảm giác chống đỡ không được nữa.
Căn biệt thự kia, cô không bao giờ muốn trở về nữa!
Ban đêm, biệt thự Lãnh gia rất tĩnh lặng, mọi người dường như đều tiến vào mộng đẹp, nhưng còn có một người vẫn tỉnh, đó chính là Lãnh An Thần, nhìn khoảng trống sau lưng anh, quả đấm buộc chặt.
Đoan Mộc Mộc còn chưa trở về!
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, chẳng lẽ cô tính không về ngủ?
Sao lại về trễ, cô đang ở chung một chỗ với ai?
Tô Hoa Nam? Hình như không phải anh ta, bởi vì hiện tại anh ta ở nước ngoài xa ngàn dặm.
Khang Vũ Thác? Cũng không thể, hiện tại cậu ta đang ở Australia quay phim, năm ba tháng cũng chưa trở lại.
Hồ Tiểu Liệt . . . . . .
Trong đầu lướt qua những người có khả năng, nhưng nhất nhất lại bị loại bỏ, nhưng sau khi loại bỏ cô có thể ở cùng với một người đàn ông, thì một ý niệm đáng sợ hơn lại hiện ra trong đầu——