Lâm Ám Dạ vẫn đứng ở hành lang bệnh viện, Tiết Chi Hằng cũng như thế, hai người đàn ông này im lặng, mỗi người một suy nghĩ.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra, Lãnh An Thần sải bước đi ra ngoài, Tiết Chi Hằng đi tới, thu lại sự lưu manh thường ngày, "Lão đại, chị dâu nhỏ không sao chứ?"
Không trả lời, anh ta bị Lãnh An Thần đẩy ra, anh chạy thẳng tới Lâm Ám Dạ, còn chưa kịp phản ứng, trong không khí liền truyền đến tiếng quả đấm rơi xuống.
"Đừng, lão đại. . . . . . lão Tam cũng không phải là cố ý. . . . . ." Tiết Chi Hằng tiến lên khuyên can, dùng sức lực thật lớn mới kéo được anh ra.
Lâm Ám Dạ trước sau vẫn không nhức nhích, khóe môi bị đánh chảy máu, anh cũng không đánh lại, ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh An Thần, giống như là trên người anh có vật gì rất cổ quái.
"Anh em với nhau, đừng vì một người phụ nữ mà tổn thương hòa khí!" Tiết Chi Hằng lại khuyên can, móc khăn giấy ra đưa cho Lâm Ám Dạ, nhưng bị hất đi, Lâm Ám Dạ bước về phía trước một bước, cách Lãnh An Thần chỉ nửa cánh tay.
Ánh mắt đen giống như biển sâu, thâm thúy khiến người ta không nhìn thấy đáy, anh ta lên tiếng, âm thanh khan khàn, "Cậu tức giận vì cô ấy? Cậu yêu cô ấy?"
Lãnh An Thần như bị tên bắn trúng, giật mình, anh yêu Đoan Mộc Mộc?
Đúng lúc này, liền nghe Lâm Ám Dạ hỏi tiếp, "Còn Tần Quỳnh? Chẳng lẽ cậu đã quên mất cô ấy?"
Giọng nói Lâm Ám Dạ chợt khàn khàn, đột nhiên già đi như một ông lão, cũng khiến Lãnh An Thần đau lòng.
Tần Quỳnh là điều cấm kỵ giữa bọn anh, đã rất lâu chưa từng nhắc tới, nhưng hôm nay Lâm Ám Dạ lại nói ra, chắc là phản ứng của mình hơi quá đáng, nhưng trong tích tắc khi anh ta nhìn thấy Đoan Mộc Mộc té nhào vào trong ngực anh, nhìn cô như một cành hoa bị gió lạnh thổi gãy, thân hình mảnh khảnh yếu ớt, mềm mại giống như bị nhổ tận gốc thì thật sự chuyện gì anh cũng không còn nhớ nữa, dường như trong sinh mệnh của anh chỉ có cô.
Lâm Ám Dạ và anh, còn có Tần Quỳnh là bạn tốt của họ, nhưng hai người bọn anh đều thích cô ta, tuy nhiên người Tần Quỳnh lựa chọn là Lãnh An Thần, vốn cho rằng bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng mấy năm trước đột nhiên xảy ra biến cố, Tần Quỳnh bỏ đi, vì thế, Lâm Ám Dạ trở mặt với Lãnh An Thần, nói là anh vô tình từ bỏ cô ta, cách một năm nay, hai người mới dần dần đi bỏ đi hiềm khích, khôi phục lại quan hệ thân thiện, nhưng không ngờ hôm nay bởi vì Đoan Mộc Mộc, hai người lại trở mặt một lần nữa.
"Sao cậu có thể phụ lòng cô ấy?" Lâm Ám Dạ níu chặt cổ áo của Lãnh An Thần, "Cậu không xứng với tình yêu của cô ấy, không xứng . . . . ."
Gào xong, Lâm Ám Dạ buông anh ra bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng cô độc, dưới ánh đèn bị kéo dài vô hạn, giống như mũi khoan khoan vào tim của anh .
Một lúc lâu, Tiết Chi Hằng mới vỗ vỗ vai Lãnh An Thần, "Lời của lão Tam đừng để trong lòng, chuyện năm đó cũng không trách cậu. . . . . ."
"Tôi yêu cô ấy sao?" Lãnh An Thần lẩm bẩm hỏi nhỏ, giống như hỏi Tiết Chi Hằng, cũng giống như hỏi chính anh .
Tiết Chi Hằng sững sờ, quay đầu lại liếc vào phòng bệnh, nghĩ đến chuyện trước đó anh như điên khùng, khóe môi nâng lên một đường cong đẹp mắt, "Chị dâu không có lỗi, đáng giá cho cậu yêu. . . . . . Lão đại, tôi thấy tình yêu của cậu sống lại mà vui mừng."
Tiết Chi Hằng đấm một đấm vào ngực Lãnh An Thần, chấn động khiến anh đau, rất đau, rất đau, loại cảm giác này đã rất lâu chưa từng có.
Mấy năm nay, mặc dù phụ nữ bên cạnh Lãnh An Thần không thiếu, nhưng bạn bè của anh cũng biết là anh gặp dịp thì chơi, cho dù anh rất cưng chiều Lam Y Nhiên, nhưng cũng chỉ vì cô có mấy phần tương tự Tần Quỳnh mà thôi.
Tình yêu của Lãnh An Thần vì sự ra đi của người phụ nữ kia mà chết rồi.
Đêm đã khuya, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng không khí đang lưu động, Lãnh An Thần cúi người nhìn người phụ nữ ngủ trên giường, bên tai vang lên câu nói của Lâm Ám Dạ.
Cậu yêu cô ấy sao?
Thật sự yêu sao?
Thật ra thì ngay cả anh cũng không xác định được, nhưng nếu như không yêu, tại sao khi nghe cô có chuyện, anh sợ hãi tới nỗi không nhớ tới chuyện gì nữa, tại sao khi nhìn thấy cô bị thương, tim của anh dường như cũng rất đau?
Yêu. . . . . .
Chữ này khiến lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn ra, ánh mắt rơi vào cần cổ của cô, một khối bầm tím đâm vào mắt, bác sĩ nói trên người cô có nhiều chỗ bị thương, mặc dù không nguy hiểm, nhưng sẽ rất đau, có thể kéo dài khoảng một tuần.
Anh không dám mang cô về nhà, một là sợ lão phu nhân lo lắng, hai là trong nhà rất nhiều chuyện, liền đưa cô tới biệt thự tư nhân này, đây là nơi năm đó đã xây theo ý thích của Tần Quỳnh, nhưng biệt thự còn chưa xây xong, Tần Quỳnh đã đi rồi.
Sau khi biệt thự xây xong, Lãnh An Thần đã thề trên đời này trừ Tần Quỳnh thì không còn ai có tư cách ở nơi này, cho dù cả đời cô ta không trở về, anh cũng muốn giữ lại cho cô ta, nhưng hôm nay anh lại như bị quỷ thần xui khiến đưa cô tới đây.
Chẳng lẽ đây là ý trời? Hay là tình yêu của anh dành cho Tần Quỳnh đã bị người phụ nữ nhỏ bé này thay thế?
Lãnh An Thần nhìn màn đêm đen nhánh, muốn tìm đáp án, nhưng chưa nghĩ ra, đã bị tiếng kêu đột ngột kinh động ——
"Đừng...đừng. . . . . ." Chợt, người trên giường hoảng sợ nói mê.
Lãnh An Thần biết cô lại gặp ác mộng, bèn đưa tay đè tay cô đang giãy giụa, "Đừng sợ, đừng sợ, anh đang ở đây!"
Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, ánh mắt chạm vào hình ảnh xa lạ, cô nhất thời sợ hãi hét chói tai, ngồi bật dậy, cho đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt, cô mới nhào qua ôm cổ của anh, "Có quỷ, có quỷ. . . . . ."
Lần này đúng là dọa cô không nhẹ!
Lãnh An Thần không khỏi đau lòng ôm chặt cô, một cỗ ẩm ướt theo cổ trượt vào ngực của anh, không cần nhìn cũng biết đó là cái gì?
Từ trước đến giờ cô đều kiên cường, lần này nếu như không phải quá sợ hãi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi lệ, có lẽ lần này cô đã quá sợ, nghĩ tới những vết thương trên người cô, còn có lúc này cô rất nhu nhược, Lãnh An Thần không khỏi tự trách .
Mặc dù Lâm Ám Dạ nói vì cô làm cho anh ta nhục nhã nên báo thù, nhưng Lãnh An Thần biết Lâm Ám Dạ làm như vậy cũng có lòng riêng, bởi vì Tần Quỳnh nên anh ta không thích Đoan Mộc Mộc, thậm chí còn ghét Đoan Mộc Mộc đã cướp đi tình yêu trong lòng Lãnh An Thần vốn nên thuộc về Tần Quỳnh, cho nên mới ghi hận cô như vậy.
Thành thật mà nói, anh mới là nguyên nhân khiến cô bị hại, vì anh nên cô mới bị thương như vậy.
Nghĩ tới đây, Lãnh An Thần chợt có chút cảm thấy không mặt mũi nào nhìn cô, ngón tay lạnh lẽo lau mặt của cô, vì cô mà lau nước mắt, anh nhẹ nhàng mở miệng, "Không cần sợ, bây giờ đã không sao, đây là biệt thự riêng của anh."
Đoan Mộc Mộc quan sát xung quanh một chút, màu tường màu xanh biển, trên bức tường là một con cá heo đang nhảy, là phòng ngủ sao? Chính là thế giới thần thoại.
"Thật đẹp!" Đoan Mộc Mộc không khỏi tán thưởng, thậm chí tạm thời quên mất sợ hãi.
"Thích sao, về sau sẽ ở đây!" Những lời này Lãnh An Thần không khỏi bật thốt lên, nhưng khi chạm vào ánh mắt sững sờ của Đoan Mộc Mộc thì lòng anh hoảng hốt, vội vàng nói, "Em đói bụng không, anh đi lấy cháo."
Trước đó anh đã kêu người làm nấu xong thức ăn, bởi vì biết cô tỉnh lại sẽ đói, từ lúc tan việc hôm qua đến bây giờ cô chưa ăn cơm, thêm vào đó không phải cô nói bao tử không tốt sao? Nếu đói bụng, sẽ nghiêm trọng hơn .
Ánh đèn sáng trưng, khiến lòng người ổ định, mặc dù Đoan Mộc Mộc vẫn còn sợ hãi khi nhớ tới khu nhà xác, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, sau khi Lãnh An Thần rời khỏi phòng, cô vẫn không nhịn được một lần nữa bắt đầu đánh giá căn phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc giường dưới người mình.
Thiết kế kiểu hình thuyền, khiến người ta có cảm giác như đang ngủ giữa biển, ga giường cũng là màu xanh dương, hoa văn là những lớp bọt sóng trắng xóa, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng. . . . . .
Chiếc giường này đã có người phụ nữ khác ngủ qua? Mà thiết kế của căn phòng này cũng rất nữ tính. . . . . .
Theo suy nghĩ của bản thân, Đoan Mộc Mộc liền nghĩ đến những điều này, trong thoáng chốc, cô không buồn ngủ nữa, từ trên giường bật dựng lên, kết quả khiến toàn thân đau đớn, cô lại té trở về.
Lúc Lãnh An Thần bước vào, cô đang nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng tràn đầy khổ sở rối rắm.
"Sao thế?" Trong tay Lãnh An Thần bưng một cái đĩa, phía trên để chén cháo, còn có chút thức ăn.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh chằm chằm, "Tôi không muốn ngủ ở đây, tôi muốn về nhà."
Lời nói của cô, còn có giọng nói không tốt khiến Lãnh An Thần cau mày, "Tại sao?"
Cắn cắn môi, Đoan Mộc Mộc nhíu mày lại thành chữ M, "Dù sao tôi cũng không muốn ngủ ở đây."
Lãnh An Thần để đĩa cháo qua một bên, đi tới, quan sát cô ở khoảng cách gần, "Đã hơn nửa đêm em còn ầm ĩ cái gì? Không phải là sợ hãi đến choáng váng chứ?" Nói xong, bàn tay to của anh đặt lên trán của cô, lại bị cô đẩy ra.
Động tác này quá mạnh, nhất thời động tới vết thương trên người, cô đau thở ra một hơi khí lạnh.
"Em bệnh thần kinh à?" Lãnh An Thần tức không phải vì cô gạt tay mình, mà tức vì cô không biết thương bản thân.
Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ căn phòng, rồi chỉ chỉ cái giường, "Lãnh An Thần, tôi không điên, tôi chỉ không muốn ngủ trên chiếc giường mà anh và người phụ nữ khác đã từng hoan ái qua!"
Một câu nói khiến Lãnh An Thần sửng sốt, nhưng tiếp theo anh liền cười, "Em thích sạch sẽ? Hay là em ghen?"
Đối với vẻ mặt tự sướng của anh, Đoan Mộc không nói một câu, liếc mắt, cô trả lời anh, "Tôi sợ bị lây bệnh, bệnh đường sinh dục."
Thì ra là cô ghét bỏ anh, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như không phải là cô đang bị bệnh, anh thật muốn giờ phút này cũng khiến cô dơ theo, xem cô sau này còn dám nói anh hay không?
"Tôi bẩn sao?" Lãnh An Thần ngồi ở bên giường, quan sát cô.
Miệng của cô lại trở nên sắc bén, so với vẻ nhu nhược trước đây, anh vẫn thích cô bây giờ hơn, mạnh như rồng như hổ, để anh ít nhất không cần lo lắng cô vì sợ hãi mà để lại di chứng gì.
"Xem ra em khôi phục rất nhanh!" Anh đột nhiên nghiêng người, khiến khỏang cách giữa họ gần thêm vài cm.
Gương mặt tuấn tú mập mờ sát vào mặt, Đoan Mộc Mộc chợt sợ hãi nhảy dựng lên, cô giơ tay đẩy anh ra, "Anh...anh muốn làm gì?"
Lãnh An Thần cười quỷ dị một tiếng, "Nếu em không có chuyện gì nữa, vậy đêm hôm khuya khoắt, chúng ta cô nam quả nữ, em nói xem có thể làm gì?"
Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc đỏ bừng, người đàn ông này thật đúng là t*ng trùng lên tới óc mà, sao trong đầu đều là loại chuyện đó!
"Đừng!" Đoan Mộc Mộc bảo vệ mình, cô vẫn sợ hãi, âm thanh run rẩy, "Lãnh An Thần, anh...anh chớ làm loạn, tôi...tôi. . . . . ."
"Em cái gì em?" Nhìn cô sợ co rút về sau, vì vậy mà lại động tới vết thương trên người đau đến há miệng, Lãnh An Thần không giỡn với cô nữa, đứng dậy, chỉ chỉ chiếc giường dưới người cô, "Ngu ngốc, em là người phụ nữ duy nhất bước vào cái phòng này, cũng là người phụ nữ duy nhất ngủ trên cái giường này."
Hai mắt Đoan Mộc Mộc nhíu lại, nhìn anh nửa tin nửa ngờ, " Anh đừng nói dối nữa, chưa ai ngủ qua, sao cái giường này có thể thơm như vậy? Hơn nữa còn là mùi hương hoa Dành Dành (Chi Tử, Sơn Chi Tử, Hoàng Chi Tử, Hoàng Kê Tử). . ."
Lần này đổi lại là Lãnh An Thần mắt trợn tròn, ai nói cho cô biết, giường của đàn ông nên thúi?
Về phần mùi hương Dành dành, đó là bởi vì Tần Quỳnh thích, cho nên dù một ngày cô cũng chưa ở đây, Lãnh An Thần cũng dặn dò người giúp việc sau khi quét dọn xong thì phun loại nước hoa này, ngay cả nước giặt quần áo cũng đều là loại hương này.
"Tại sao không nói chuyện? Bị tôi đoán trúng đi!" Đoan Mộc Mộc không được tự nhiên, "Anh nên đưa tôi đi, tôi không muốn ngủ ở đây."
Lãnh An Thần đè cô lại, "Cô ầm ĩ đủ chưa, tôi đã nói ở đây không có người phụ nữ nào, tại sao cô lại không tin đây?"
Đoan Mộc Mộc đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt thành một cục, "Tôi không muốn tin, ai kêu anh suốt ngày lêu lổng với phụ nữ?"
Là uy tín của anh có vấn đề, hay là muốn chất vấn cô?
Lãnh An Thần thừa nhận ở phương diện thật sự mình rất chừng mực, nhưng cũng lười tranh cãi với cô, anh chỉ chỉ cháo đầu giường, "Em có ăn hay không?"
"Ăn, dĩ nhiên ăn!" Đoan Mộc Mộc đã sớm đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, nhưng chỉ vừa động, thân thể đau đớn khiến cô lập tức ngã xuống, nhất thời chổng vó giống như con rùa lật ngửa.
"Ha ha ——" Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần bật cười.
"Đau —— tôi đau chết, anh còn cười?" Đoan Mộc Mộc uất ức méo miệng.
Lãnh An Thần đưa tay dìu cô, không ngờ cổ áo ngủ của cô trợt xuống một nửa, lộ ra da thịt tím bầm, mặc dù trong bệnh viện Lãnh An Thần đã nhìn thấy, nhưng giờ khắc này ở dưới ánh đèn, những vết thương này vẫn lập tức làm đau nhói ánh mắt của Lãnh An Thần, tay của anh không khỏi đưa tới.
"A! Sắc lang, Anh muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc cảnh giác bảo vệ mình, nhưng cô vừa động thì toàn thân đều đau.
"Đừng động!" Lãnh An Thần trầm giọng, "Tôi xem một chút!"
"Không có gì đẹp mắt!" Đoan Mộc Mộc đỏ mặt rũ mí mắt xuống, nhưng bàn tay của anh đã không cho phép cô tranh cãi bèn vén áo cô ra.
Đập vào mắt là những vết tím bầm, lớn nhỏ không đều, đặc biệt là sau lưng có vài chỗ đã rách da, ngay cả bờ vai mượt mà cũng là vết thương chồng chất, trái tim Lãnh An Thần đau nhói từng hồi, kể cả ánh mắt nhìn cô cũng trở nên thâm trầm, nhìn Đoan Mộc Mộc với vẻ tự trách.
Đây là câu mà Đại Thiếu Gia có thể nói sao? Hơn nữa, chuyện lần này dường như không thể trách anh !
Khoan hãy nói cả ngày đã quen nhìn thấy bộ dạng lưu manh xấu xa của anh rồi, nên Đoan Mộc Mộc thật đúng là không quen khi thấy anh nghiêm túc, cô cố ý nhếch miệng cười một tiếng, "Chuyện này không liên quan đến anh, hơn nữa chuyện bị thương đối với tôi mà nói căn bản là việc rất nhỏ, anh biết không? Lúc nhỏ tôi rất bướng bỉnh, có một lần cùng một học sinh nam tranh tài leo cây, kết quả từ trên nhánh cây cao hơn một thước té xuống, lúc ấy té xuống bị choáng, ba tôi còn tưởng rằng tôi sẽ chết, nhưng sau đó tôi. . . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, Lãnh An Thần đã cúi đầu chặn môi cô lại, hôn cô thật sâu, sau đó một đường hôn xuống phía dưới, đầu lưỡi liếm lên những vết thương của cô, như muốn xóa đi những vết thương kia.
Nụ hôn này không có chút tạp niệm tình dục nào, chỉ như muốn nói lên sự quan tâm của anh, ân hận của anh, hình như còn có sự yêu thương. . . . . .
Mặc dù chưa xác định được có đúng là anh thật sự yêu cô không, nhưng khi nghe thấy cô bị thương, anh không chịu nổi.
"Bà xã, về sau không cho bị thương nữa, không cho có biết hay không?" Anh lẩm bẩm thành tiếng, mang theo bá đạo cố hữu.
Cô sững sờ nhìn anh, giống như vẫn chưa hồi phục tinh thần do bị anh hôn đột ngột, lại nghe thấy lời nói dịu dàng của anh, "Em bị thương, anh sẽ đau lòng!