Người ta nói... nếu hai người cùng đeo một đôi... thì số phận của họ sẽ mãi gắn liền với nhau...
Liệu tôi có tin được không?!
——————-
Xe dừng lại ở một trạm xe buýt khác, cũng là lúc Xư Bi vội vàng tóm lấy tay Yul, kéo bật dậy trước ánh mắt mơ màng đang ngái ngủ vì phải dậy sớm của hắn...
- Hưm... cô làm cái gì thế!!!
Mặc Yul càu nhàu, vẻ mặt ỉu xìu của hắn cũng chẳng thể làm giảm bớt đi sự hào hứng của con bé được.
- Dậy dậy mau!! Đến nơi rồi!!
Lục cục bước xuống xe, Yul nhìn quanh, rồi hắn chỉ thấy mùi thực phẩm đã cũ...
- Cái chỗ quái nào thế này!!!
Chợt chỉ tay về phía mấy gian hàng nhỏ bên đường, Xư Bi vội vàng nắm lấy tay Yul rồi kéo vụt đi.
- Chợ bình dân đấy!! Ở đây có thể mặc cả thoải mái!! Thích lắm!!!
Vừa bị lôi phắt đi, Yul lại vừa gào toáng lên tức tối.
- Cô nghĩ nhà chúng ta thiếu tiền hay sao mà phải đến đây hả!!!
Bỗng, nó quay ngoắt mặt lại, rồi thả tay Yul ra, nói rất dõng dạc.
- Hôm nay tôi sẽ xài tiền của tôi, không phải của anh! Nên đừng bận tâm.
" Trời ạ!... " – Yul lại lầm bầm...
.........................
Bước tới mấy gian hàng nho nhỏ xung quanh, nó chợt dừng lại ở một tiệm lưu niệm bên đường, nhìn mấy vật phẩm đã cũ được bày bán la liệt, mắt con bé lại sáng lên trông thấy!
" Cô ta thì thích cái quái gì ở những thứ rẻ tiền như thế này chứ!! " – Yul khẽ làu bàu.
Mặc kệ lời Yul nói, con bé vẫn chăm chú nhìn vào những thứ mình thích, rồi đột nhiên, nó chợt nhảy cẫng lên khi đã chấm được một món đồ.
Con bé bắt đầu đon đả.
- Hey!! Ông chủ! Bán cho tôi chiếc vòng này được không.
Nói rồi, nó liền chỉ vào một chiếc vòng bạc có màu bóng như đồng, trên đó còn khắc những hình thù gì đó rất kỳ quái... nhưng mà con bé vẫn rất thích, vì đó chính là chiếc vòng cổ có in hình trong một câu chuyện cổ tích mà nó từng đọc qua hồi bé, đến bây giờ... nó vẫn nhớ như in vậy.
Thấy con bé nhìn chiếc vòng có vẻ say sưa, ông chủ hàng lại bắt đầu giở giọng buôn bán.
- Ồ! Cô bé này có mắt tinh đời đấy! Đó là chiếc vòng cổ được chạm khắc rất tinh xảo! Chỉ có một cặp trên đời thôi!
Nghe đến đây, Xư Bi lại càng thích thú, nó liền hỏi giá ngay.
- Vâng! Bao nhiêu hả ông chủ?!
- 50.000 won. Tôi bán ngay!
Hự! Lời lão nói ra thản nhiên mà ngọt như cả nhát gừng chém vào mặt con bé.
" Hức hức! Những 50.000 won lận, dù thích lắm, nhưng còn biết bao nhiêu kế hoạch tiếp theo... thôi đành dành dụm sau vậy! ".
Nghĩ vậy, nó liền xị mặt, rồi vội vàng bước đi cho khỏi bị níu kéo >"
Yul thấy vậy thì rất lạ, nhưng cũng chẳng vội đuổi theo, vì rõ ràng là hắn đã đọc được những dòng suy nghĩ của con bé rồi mà... Có vẻ là nó rất thích, nhưng lại không đủ tiền mua, thế mà vừa nãy thì cứ liên miệng nói " tôi giỏi mặc cả ở chỗ này lắm "! Thế đấy! Đúng là đồ con gái...
Thở dài một cái, rồi Yul quyết định hỏi mua. Dù sao thì nó cũng là "vợ" hắn. Ngoái đầu lại xem thử! Chợt... Yul cũng cảm thấy như bị chiếc vòng bắt mất hồn... thực ra là thấy rất bắt mắt!
Hắn vội vàng cầm chiếc vòng lên, rồi hỏi ông chủ để lý giải nốt những điều khó hiểu của mình.
- Này ông chủ! Chiếc vòng này... tôi sẽ mua. Nhưng hãy nói cho tôi biết ý nghĩa của nó được không.
Nghe Yul nói vậy, thì lão lại có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật gù cho biết.
- Chà! Cậu có vẻ tinh ý nhỉ! Đúng là chiếc vòng này có ý nghĩa sâu xa thật đấy...
" Thực ra nó là một chiếc vòng đã rất cổ, có ý nghĩa ban phước cho một đôi yêu nhau. Nếu người này tặng người kia thì sẽ đem lại điều phúc lành cho người được tặng. Ngoài ra, nếu cả hai người đều đeo một cặp vòng này, thì duyên phận mãi mãi sẽ được gắn liền bên nhau, không bao giờ phải chia rời... "
- Ông nói là có hai chiếc vòng?!
- Phải! Chỉ có hai chiếc trên đời này...
Nói rồi, lão liền rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc vòng nữa, rồi đặt lên bàn song song với chiếc vòng kia... Quả nhiên giống hệt nhau. Những điều tưởng như mê tín ấy lại khiến Yul chợt trở nên hồi hộp. Hắn liền đặt cả xấp tiền lên bàn.
- Ông khắc thêm cho tôi dòng chữ này lên cả hai chiếc vòng được chứ?!
................................
Cầm chiếc vòng màu bạc đã cũ trên tay, Yul nắm chặt rồi vội vàng chạy đuổi theo con bé.
" Na Xư Bi!! " – Tiếng hắn chợt cất lên từ phía sau khiến nó giật mình quay ngoắt lại.
Đột ngột cầm lấy bàn tay con bé, hắn khe khẽ đặt vào bên trong một vật gì đó khiến nó thấy sững cả người! Từ từ mở ra, nó như chết đứng khi thấy chiếc vòng mà mình hằng ao ước... Nhưng kỳ lạ ghê... Yul đã mua cho nó ư??!!
Vô cùng xúc động, nhưng vẫn phải trấn tĩnh lại mình, khẽ ngước đôi mắt nghi ngờ lên nhìn " ông chồng tốt bụng ", Xư Bi chau mày.
- Anh lại " xâm nhập " vào tâm trí tôi phải không?!
Nghe con bé nói... hắn lại cứng đờ cả người... lắp bắp không dám chối quanh...
- Ơ... tôi... thực ra...
Thậm chí còn chẳng để cho Yul nói hết câu, Xư Bi đột ngột nhảy cẫng lên rồi ôm trầm qua vai hắn, con bé vui sướng đến nỗi muốn thốt lên thành lời.
- Lần này thì tôi cho phép đấy Yul ạ! Anh thật tốt quá!!
Trước cái ôm bất ngờ của con bé, mặt Yul bỗng chốc nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp. Hắn bối rối, rồi vội vàng đẩy mạnh con bé ra một cách lúng túng.
- Yà!! Làm cái gì thế hả!! Cô đúng là đồ dê cụ!!!
- Hà hà!!! Thích quá lại cứ làm trò! Mặt anh nóng bừng lên rồi kìa...
- Đâu có!! Tại trời nóng quá đấy chứ!!!
- Eo ơi!!! Xạo vừa thôi!! Giữa mùa đông lấy đâu ra mà nóng!!
- Thì tại đông người... nghẹt thở thế này cơ mà...
Yul vừa đi, vừa làu bàu cãi cố...
................................
Dắt hắn sang dãy phố Trung Hoa, nơi có đủ thứ hàng buôn từ thực phẩm đến đồ đạc hạ giá tụ tập về đây. Trên các dãy hàng bán bên đường, những thứ mùi thơm phưng phức lập tức khiến nó như bị hút hồn, rồi sà vào ngay một cửa tiệm hủ tiếu.
Vội vàng ngồi xuống, con bé cất giọng hí hửng.
- Bác ơi! Cho cháu một bát mì hủ tiếu!
- Có ngay!!!
Thấy con bé ngồi ăn rất là ngon, nhưng nhìn bát mì lục đục đủ các thứ hỗn hợp, Yul lại khẽ chau mày, lè lưỡi... khiến nó ăn cũng mất cả ngon.
- Hừ!! Không ăn thì ra chỗ khác, đứng lởn vởn bình luận làm người ta nuốt không trôi!!!
Yul thờ ơ rồi cũng đưa chân chạy vội, hắn lượn lờ trên các con phố nhỏ cũ kỹ, rồi dường như bị thu hút bởi một món ăn Trung Hoa – đó là những cây kẹo có màu đỏ, viên tròn tròn trông rất bắt mắt. Lập tức, Yul đủng đỉnh bước tới gần... rồi tiện tay, làm luôn vài cái mà không thèm xin phép. Thản nhiên đứng ăn một cách rất vô tư, khiến cho ông chủ hàng chỉ biết đứng trố mắt ra nhìn... Rồi bất thình *** h, hắn lại vơ cả một rổ kẹo, chẳng nói chẳng rằng... cắm cúi chạy về phía con bé!!!
Nó đang ăn, rất chuyên tâm và vô cùng ngon miệng, thì đột nhiên... bị phá đám bởi ông chủ hàng từ đâu bước tới, miệng liên tục gào thét và tiến về phía nó... mà thực ra là tiến về phía Yul đang ngồi ngay cạnh nó.
Lão ta gào lên tức tối.
- Cái cậu kia!!! Có trả kẹo cho tôi ngay không thì bảo!! Tính ăn kẹo mà không trả tiền à!!
Con nhóc cứ trơ mắt nhìn, rồi từng lời rành rọt đập vào tai nó khiến con bé sững cả người, nhưng khi quay ra... định mắng thì lại thấy Yul đang ôm hộp kẹo có vẻ rất là nâng niu, hắn cứ giữ khư khư như thể... yêu quý mấy cây kẹo lắm ý! Xư Bi đành chẹp miệng, rồi đưa mắt hỏi Yul.
- Yà! Anh thích mấy cây kẹo này lắm hả?!
Yul không trả lời, hắn chỉ gật gật. Ừm, thế là đủ hiểu rồi, vì Yul ít khi biểu lộ cảm xúc thực của mình lắm mà, thế mà lần này hắn lại gật đầu, thôi thì...
- Ông chủ! Tôi sẽ mua hết chỗ kẹo hồ lô này! Đừng có mắng anh ta nữa.
Nó cất tiếng trả tiền nhưng mà lòng thì... đau nhoi nhói...
Sau khi lão bán hàng đã đi rồi, Xư Bi mới bắt đầu quay sang cau có với Yul hết lời.
- Yul!!! Sao anh ăn mà không trả tiền!!! Tài phiệt mà như thế hả?!!!
Yul thở dài, nhưng kẹo thì vẫn giữ trong tay...
- Vì tôi đưa séc mà ông ta không chịu nhận...
- Ôi trời ơi!!! Ở cái chỗ này thì ai xài séc mà thanh toán cho anh!!!
" Đúng là đôi lúc, hắn cứ như tên ngố ý mà... " – Xư Bi lại làu bàu rồi kéo phắt hắn đi...
....................................
Mãi mới được trở lại " thế giới văn minh ", Yul thở phào nhẹ nhõm khi thấy Xư Bi kéo hắn tới một tòa nhà cao ốc là trung tâm giải trí của khu này. Vừa đi, Xư Bi lại vừa lẩm bẩm tính toán.
- Yà! Cô đang lầm bầm cái gì thế hả?!
Nghe thấy Yul hỏi, Xư Bi lại gắt ầm lên...
- Anh ý!!! Còn làm gì nữa!! Vốn tôi định ăn thêm bao nhiêu món, nhưng cuối cùng lại bị tiêu hết vào chỗ hồ lô của anh rồi!!!
Biết mình có lỗi, nhưng Yul vẫn cố cãi đài.
- Còn lâu đi!! Có mà tại cái đồ con sâu ăn tạp nhà cô ngấu nghiến với chỗ mì lục đục ý!!!
- Yà!!! Anh nói cái gì cơ?!! Anh bảo ai là con sâu ăn tạp!!! Anh bảo cái gì là thứ mì lục đục hả!!!
Xư Bi vừa dứt lời... mặt hắn lại câng lên, rồi vờ huýt sáo líu lo... chảnh thấy ớn!
......
Nhưng thôi được rồi, tạm tha cho hắn, vì Xư Bi còn phải bận giải quyết nốt "mấy thú vui" của mình mà. Quả nhiên, đúng là như vậy, ngay khi nhìn thấy cửa hàng Bowling ở tầng chúng vừa đi qua, con bé vội vàng kéo phắt tay hắn rồi lôi xềnh xệch lại, hí hửng...
- Chơi cái này nhé!
...................
- Yà!! Nhìn đây này!!!
Vừa dứt lời, Xư Bi chợt cầm quả bóng bowling lên, mắt hướng tâm, rồi ngắm ném có vẻ rất là chuyên nghiệp... Nhưng ôi thôi, mỗi lần nó ném, là một lần bóng lăn sang sàn bên khác, không thì cũng lọt khe... Mặt cả hai đứa tái dại, rồi đần đần...
" Cô ngu quá!! " – Yul bất giác lên lời.
" Tôi ngu thật!! " – Xư Bi đành gật gù chấp nhận.
Nói rồi, nó lại giật mình, rồi quắc mắt sang nhìn Yul vì vừa bị hắn chửi đểu mà không biết, đặt quả bóng xuống, nó lại buông giọng thách thức.
- Yà!!! Anh nghĩ là anh giỏi lắm hả??!! Có giỏi thì ném thử xem nào!! Đừng có ở đó mà nói tôi!!
Yul nghênh mặt, rồi giật phắt quả bóng trong tay con bé, đưa lên tay mình...
- Ném thế nào...
- Sặc! Anh không biết ném hả?!!
Yul ậm ừ, có vẻ ngường ngượng vì cái nhìn khó hiểu của mọi người xung quanh lập tức đổ dồn tới hắn.
- Ừ thì... ừm... từ nhỏ tôi có bao giờ tập cái này đâu...
- Thế anh tập cái gì?!
- Bắn súng, cưỡi ngựa, đánh gold... mấy thứ đó thì tôi đều biết!
Bỗng, nó chợt nhảy cẫng lên khi Yul vừa dứt lời, rồi tỏ vẻ thích thú.
- Haaa!!! Anh biết nhiều vậy sao?! Vậy khi nào dạy tôi cưỡi ngựa nhé?!!
- Hừm... để xem xét đã...
Nói rồi, Yul lại được thể vênh mặt, khẽ hắng giọng gắt con bé dạy hắn chơi bowling.
" Này... anh phải để tay vào đây nhé, cúi người xuống thế này, vừa lực thôi... rồi ngắm mục tiêu, và ném!" – Xư Bi cũng cúi xuống, và hướng dẫn rất tận tình.
Nhưng mặc nhiên, Yul lại chơi cho một gáo nước lạnh vào đầu.
- Nói chuyên nghiệp thế mà làm như con gà! Ha ha!!
- Hừ! Đồ chết tiệt... Có giỏi thì anh...
" Viuuuuu!!! Rầmmmm!! "... Thậm chí, Xư Bi còn chưa kịp dứt lời, thì Yul đã nhanh tay ném vù một cái khiến các chướng ngại vật phía trước bất giác đổ cái rầm... không chừa lại một tên.
Mặt nó nghệt ra, rồi như bị bắt mất hồn, con bé há hốc mồm lên nhìn hắn!!
- Anh dùng phép thuật đấy hả?!! Rõ ràng là phép thuật phải không!!
Mặc Xư Bi làu bàu, hắn biết thừa là con bé đang " ghen ăn tức ở " nên cũng chả thèm cãi lại mà vẫn thản nhiên tiếp tục... Cho đến khi, đám người xúm lại xem hắn ném mỗi lúc một đông...
" Wow!! Cậu ta chơi giỏi quá!! "
" Ừ! Trăm phát trăm trúng luôn ý!! "
" Uầy! Dáng đẹp mà chơi cũng chuẩn nữa! Ngưỡng mộ thật!! "
Tiếng mấy người nói xì xào xung quanh cất lên khiến Xư Bi ngượng chín cả người, nó lại chợt gắt lên tức tối vì thấy mình quá bị nép vế khi đi cùng với Yul.
- Anh!! Có trả lại tôi bóng ngay không thì bảo?!!
Nói rồi, nó lập tức nhảy phắt lên giật bóng, nhưng Yul vẫn giữ chắc trong tay, quát lại.
- Yà!! Cô làm cái gì thế hả?!! Tôi đang chơi mà!!
- Mặc kệ anh!! Anh đang chơi bằng tiền của tôi đấy nhá!!!
- Yà... cô đúng là cái đồ ích kỉ mà!! Rủ tôi đi chơi sao còn tính toán chứ!!!
- Cái gì!! Anh chơi sắp nhẵn túi tôi đến nơi rồi!! Sao còn đi xem phim được!!!
- Thì thôi!! Không xem phim nữa! Cô rủ tôi đi chơi thì phải bao tôi chứ!!
- Yaaa... tôi bao hết vào cái chỗ hồ lô ngọt lợ đấy của anh rồi còn gì!!
- Nó không ngọt lợ, mà nó ngọt lịm...
- Sao cũng được!! Mặc kệ anh!! Trả tôi đây!!!
- Không!! Tôi đang chơi, chưa đã mà!!!
Vừa nói, hai đứa vừa nhảy cẫng lên cãi nhau, rồi giành giật quả bóng đến tội nghiệp ( tội nghiệp quả bóng ý).
Thấy vậy, tất cả mọi người đều nghệt mặt, rồi tản đi xa... kẻo lo... có án mạng -__-"!
Ở phía xa xa, nhưng thật ra là cũng ngay cạnh đó, ông chủ hàng đã chú ý tới tụi nó từ lâu, ngay từ khi hai đứa vừa bước chân vào cửa hàng. Rồi quyết định làm trò gì đó, ông bất ngờ gạt một chiếc cần trên bàn điều khiển, khiến cho tất cả những dãy đèn trên trần nhà đều bất ngờ vụt tắt... nhưng thay vào đó... là những tia sáng lấp lánh ánh lung linh được lan tỏa nở rộ nơi sàn nhà như những bông hoa bé tí. Chúng " nở " thành từng dãy khiến cho căn phòng mỗi lúc một lãng mạn với tiếng nhạc du dương bất ngờ cất lên từ đâu đó. Hai đứa đều ngơ ngác nhìn, rồi quay sang hỏi nhau.
- Lại một trò phép thuật nữa à?! – Xư Bi khẽ chau mày.
- Không! Cái này thì tôi không biết! – Yul vội xua tay.
- Hì! Dù sao thì cũng tuyệt thật! Chúng đẹp quá!! – Xư Bi trầm trồ.
- Yà!! Nhưng còn một trò phép thuật hay hơn nữa đó! Muốn xem không?!
Vừa dứt lời, Yul chợt lôi tờ séc trong ví mình ra, rồi bất ngờ đột ngột biến chúng thành một tập tiền dày cộp... khiến cho con bé há hốc mồm, mắt sáng trưng!!
- Waa!! Ở đâu ra mà nhiều vậy!!
- Phép thuật của Quỷ đó baby! – Yul khẽ nhếch môi cười tự đắc!!
- Ha ha!! Tuyệt thật!! Thế này thì chơi đã rồi!! – Xư Bi cười phá lên thích thú.
Nói rồi, nó liền vội vàng chạy lăng xăng đi khắp các dãy, hai đứa hồn nhiên thoải mái chơi " điên cuồng " mà chẳng phải sợ ai phá đám... " vì Yul đã phù phép cho tất cả mọi người ra ngoài rồi mà ^^! ".