Dừng lại trước cửa nhà Xư Bi, con bé cứ bấm chuông mãi, nhưng cũng chẳng có ai ra trả lời. Nhìn cái vẻ mặt hào hứng của nó mỗi lúc một xị lại, Yul bắt đầu đùa cợt.
- Yà!! Thì ra cô rủ tôi đi chơi là có mục đích cá nhân hả!
Con nhóc câng mặt lên, dường như nó chẳng thèm chối, vì tất cả các địa điểm cần đi con bé đều lên kế hoạch trong ngày rồi mà.
- Ờ đấy! Thì làm sao?! Ngày của tôi, tôi thích làm gì chả được.
Nhìn mặt con bé cứ mỗi lúc một sưng lên vì chẳng có ai ra mở cửa, chắc hẳn đang thất vọng lắm... nên Yul cũng chẳng buồn đùa. Hắn lại giục về.
- Thế bây giờ về được chưa?! Tôi đói lắm rồi!!
Bỗng, con bé nghĩ một hồi, rồi nó lại đột ngột quay ngoắt ra nhìn hắn, nắm chặt lấy tay thằng bé, kéo vụt đi trong sự háo hức của mình!
- Chơi một lát đã!
...........................
Trước mặt hai đứa bây giờ là một khu sân chơi đã cũ kỹ với vài thứ đồ tẻ nhạt như: cầu trượt, xích đu, hố cát vv.... Nhưng con bé vẫn mỉm cười thật tươi rồi tung tăng chạy đến đó. Hắn thở dài rồi lê bước lại gần. Nhìn con nhóc hí hửng xúc từng làn cát một cách chăm chút để xây lên lâu đài mà hắn khẽ phì cười " không biết là cô ta dễ thương thật hay giả nai nữa! ".
Đang lơ mơ suy nghĩ, bỗng... tiếng con bé cất lên gọi khiến hắn giật cả mình.
Cầm cái xẻng xúc cát trong tay, Xư Bi đưa cho Yul một cái rồi bắt xúc cùng.
- Yà! Xây cùng tôi lâu đài cát đi! Trò này vui lắm đó!
Nhìn con bé cứ hì hục xúc cát, rồi đắp lấy đắp để, Yul lại bật cười mà gắt toáng lên.
- Cái đồ ngốc này... Cô mấy tuổi rồi đấy hả?!! Trẻ con hay sao mà chơi trò này chứ?!!
Nghe Yul quát... mặt Xư Bi chợt xị lại... rồi dường như sắp rưng rưng nước mắt...
Nó vứt phẹt cái xẻng xúc cát xuống đất rồi hậm hực...
- Hức... Sao anh lại mắng tôi... Tôi chơi thì xía gì đến anh chứ... Hồi nhỏ tôi vẫn hay chơi trò này cùng các chị mà... Chỉ là... bây giờ... Hức...
Trước nước mắt của con gái, Yul lại chợt thấy chạnh lòng, hắn lúng túng, rồi ngập ngừng vài câu mà không biết phải dỗ dành như thế nào!
- Yà... đừng có khóc nữa... Này!! Tôi mới nói có thế mà đã khóc thật đấy à! Yà... cái con nhóc này...thiệt tình...
Vừa nói, Yul lại vừa cúi xuống, *** *** nước mắt của con bé. Nhưng bất thình *** h, nó chợt bật dậy rồi vung cả một nắm cát vào mặt Yul, chống nạnh đứng lên cười ha hả.
- Ha ha ha!! Tưởng tôi là đồ con nít hay sao mà dễ khóc dữ vậy!!! Trêu anh chút thôi nhá!! Đúng là đồ cả tin mà!!!
Bất ngờ bị cát bắn vào mắt, mà lại là từ con nít ranh như thế, Yul dụi dụi một cách tức tối rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo.
- Gru... con nhỏ kia!!! Có đứng lại không thì bảo!! Tôi mà tóm được thì cô chết mới tôi!!!
Vừa chạy, nó lại vừa quay mặt lại lêu lêu một cách thích thú, rồi vội vàng nhảy tuột lên chiếc cầu trượt, phi vòng tròn cho Yul khỏi bắt được ^__^!
- Hà hà!! Thế cơ mà! Giỏi thì tóm hộ cái!!
Yul cũng hùng hục đuổi theo, nhưng ngay khi chạy đến cầu trượt, vừa mới định trượt xuống một cái... thì hắn kẹt... Kẹt bởi nỗi người quá đô và chân quá dài nên không thể nào trượt được, đành kẹt dính ở đó! Xư Bi đứng nhìn mà cười khoái trá.
- Ha ha ha!! Chết chưa!! Chân dài cho lắm vào!!
Yul nhìn Xư Bi mà mặt cứ sưng lên, mỗi lúc một cau có, nhưng cũng chẳng làm gì được nên đành hậm hực ngồi im.
- Yà!! Thế mà có người muốn chân dài như tôi cũng chả được đấy!
- Thế cơ mà!! Vậy thì cứ ngồi đó đi nha!!
Nói rồi, nó lại giả vờ chạy đi chỗ khác khiến cho Yul lo phát sốt, chả lẽ lại chịu kẹt ở đây!!! Mà đang chỗ công cộng nên hắn cũng chẳng thể biến hình, thật rắc rối!
Tuy là nói rằng bỏ đi như thế, nhưng thực chất con bé đã lẻn ra đằng sau tự khi nào. Với ý định bất thình *** h đạp cho thằng bé một cái, nó quyết định nhẹ nhàng tiến ra phía sau, rồi đột ngột xuất hiện... khiến cho Yul ngỡ ngàng còn chưa kịp choáng... thì nó đã nhanh chân đạp thẳng hắn bắn ra hỏi cái cầu trượt rồi. Chống nạnh cười thích thú, con nhóc vỗ tay với đầy vẻ đắc ý của mình.
- Ha ha!!! Thế là trượt được rồi nhá!!!
Thoát nạn rồi, Yul mới bắt đầu sắn tay áo lên tính sổ, mắt nhìn nó, quắc lên lườm, hằm hè...
- Quả này thì cô chết thật rồi! Con sâu ăn tạp ạ!!
Vội vàng đứng dậy, đóng kín mấy ô cửa trên cầu trượt, nó vội xua tay.
- Này... Từ từ đã! Anh làm thế là lấy oán báo ơn đấy nhé! Tôi vừa mới... đạp anh xuống cho khỏi kẹt cơ mà!!!
Đứng bên ngoài " căn nhà bé nhỏ " treo veo trên chiếc cầu trượt, Yul khoanh tay thở dài hậm hực rồi cố gắng ngó vào bên trong, hắn thấy nó đang ngồi co ro rúm ró, chắc là sợ mình rồi!
- À há! Cô giúp tôi hay nhỉ?! Mà tính ngồi trong đó mãi hả?!
- Kệ tôi!! Ngồi trong đây cũng được!!
- Hờ hờ! Tí nữa bọn trẻ con nó ra thì nó phá cho... sập nhà!!
Ngơ ngác ngó ra ngoài, thấy chẳng có " bọn trẻ " nào cả, Xư Bi lại nghênh mặt tuyên bố.
- Quên cái chuyện đó đi! Đây là nhà của tôi! Lãnh thổ của tôi! Thách đứa nào dám phá!!!
- Ôi má ơi!! Lãnh thổ của cô á!! Cô có bị ấm đầu không đấy hả!!!
- Có anh ấm đầu thì có!! Từ nhỏ đây đã là nhà của tôi mà. Mỗi lần bị bố đánh, giận quá tôi đều trốn ra đây...
- Trốn ra đây... Qua đêm luôn à?!
Nói đến đây... bỗng, giọng nó chợt dịu lại, rồi có vẻ như là không muốn đùa nữa.
- Ừm! Cũng được mà, sau mỗi lần " dạt nhà " như vậy là bố thương tôi hơn lắm lắm. Nhưng cũng chỉ được một thời gian thôi rồi ông lại đâu vào đó. Tuy thế, nhưng sau này tôi cũng biết là làm thế là không phải, để bố mẹ lo là mình không tốt...
Nghe con bé nói, Yul lại trầm ngâm.
- Ồ... con sâu ăn tạp cũng biết đúng sai cơ đấy...
" Hừ!! Hắn lúc nào thì cũng trêu được!! Điên mất!! " – Nghĩ vậy, nó liền nhảy phắt ra ngoài, rồi lại đối mặt chí chóe!!
- Tôi là con người chứ không phải con sâu nhớ!!
- Thì cô cũng béo ục ịch như con sâu vậy!! Ha ha!!
- Không phải... tôi không béo TT___TT!! Đồ tảng băng tự kỷ!!
- Hử... cô nói ai là tảng băng tự kỷ cơ??!
- Anh chứ ai!! – con nhóc lè lưỡi kiên quyết.
- Ya!! Có cái đồ con sâu ngốc nhà cô thì có!!
Nói rồi, hắn chợt gào ầm lên khiến cho con bé cũng phải to tiếng, cứ thế, hai đứa cứ không ngừng cãi nhau... mặc nhiên, đám người chú ý xung quanh cũng mỗi lúc một nhiều. Cho đến khi, hai bà chị bất ngờ đi qua.
- Hơ... đằng kia có phải Xư Bi nhà mình không?! – Chị Xư Man chỉ trỏ.
- Ha... đúng là cái Xư Bi nhà mình rồi đó! Thế còn cái cậu bên kia...aaa... – Bất thình *** h, bà Xư Min hét toáng lên choe chóe.
" Đẹp trai quá!!! " – Nói rồi, cả hai bà đều chạy quýnh lại rồi hét toáng lên phấn khích khi nhìn thấy tên Yul.
Bà Xư Man đập vào vai cái Xư Bi bùm bụp rồi tít mắt cười.
- Yaaa!! Xư Bi này!! Không ngờ em cưới chồng rồi mà còn đi ngoại tình đó nha!!
Bà Xư Min thì không ngừng... sờ soạng, *** mói đến từng milimet trên body của Yul, rồi lại xuýt xoa.
- Ui cha!! Cậu bồ xinh trai quá!!! Thế này mà không giới thiệu cho bọn chị!!!
" Em thật là một cô gái hư đó Xư Bi! " – Nói rồi, hai bà lại nắm lấy tay nhau rồi đột ngột chỉ về phía con bé, cười nhăn nhở.
Trước cảnh tượng " quái dị " như vậy, cả hai đứa cùng nghệt mặt rồi quay sang nhìn nhau, thở dài. Yul ghẹ vai Xư Bi, nói thì thầm.
- Bệnh này là di truyền đúng không?!
Biết Yul có ý khích đểu mình, con bé liền véo ngoắt vào tay hắn một cách thật mạnh rồi quắc mắt hằm hè.
- Anh thích chết hả?!
Thấy hai đứa kẻ cấu, người véo, mấy bà chị lại bụm miệng cười rồi tỏ ý muốn mời tụi nó về nhà chơi. Nhưng lúc này cũng đã quá chiều, nhìn quanh một lúc rồi Yul lại giả vờ ho hắng vu vơ khiến Xư Bi cũng đủ hiểu. Mà gặp được hai bà chị cũng là tốt rồi, chỉ còn thiếu bố nữa thôi, tò mò... nó lại hỏi.
- Ba có nhà không chị?!
Nhắc đến ba, nét mặt hai bà chợt có vẻ buồn buồn...
- Ừm... ba hả... ba không có...
- Ủa?! Sao giờ này ba còn chưa về?!
Bà Xư Min vội cười cười rồi nói tránh đi.
- À... ba đi về quê có chút việc rồi ý mà! Thôi cũng muộn rồi đó! Hai em về sớm đi kẻo tối!!
Nhìn thái độ của hai bà có vẻ không bình thường, nhưng tụi nó vẫn phải gật gù cúi đầu chào rồi nhanh bước trở về, tuy trong lòng đều có chút nghi nghi.
" Yul này! Anh có thấy hai bà ý đang giấu giếm chuyện gì không?! " – Xư Bi đăm chiêu hỏi.
" Ừm... hình như là có! " – Yul cũng ậm ừ.
" Vậy anh có biết không! " – Con bé quay sang ngơ ngác.
" Cô bị hâm à!! Làm sao mà tôi biết được! " – Yul lại gắt lên.
" Híc... Thì tôi tưởng anh đọc được suy nghĩ của người ta mà... " – Con bé cúi đầu xuống rụt rè...
" Xì! Chẳng phải cô bảo tôi không được làm thế nữa còn gì... " – Yul nói chậm rồi vội bước đi...
Xư Bi ngơ ngác nhìn theo, như giật mình hiểu ý... – " Hắn... coi trọng lời nói của mình sao?! ".
....................................
Trên đường về, nó vẫn hoang mang nghĩ mãi về lời cái Chun từng nói. Rồi bất giác, nó mở miệng hỏi Yul.
" Yul này! Nếu có một ngày, Thiện Quỷ không muốn đi thu bắt linh hồn nữa, mà lại muốn bước vào thế giới của Quỷ thì sao?! ".
....
" Này Yul... tôi đang hỏi anh đấy... anh... " – Còn chưa kịp dứt lời, nó chợt quay sang gọi, thì đã thấy Yul ngủ tự khi nào rồi. Con nhóc khẽ mỉm cười, rồi chăm chú ngắm nhìn Yul, nhìn cái vẻ đẹp lạnh lùng ấy được truốt lên bởi một lớp nắng trông cũng thật dịu hiền dưới ánh mắt lim dim. Và cũng chẳng thể lý giải gì sao, lúc đó, nó cứ muốn lặng im nhìn mãi như thế...
..............
Thực ra thì Yul nghe thấy cả. Người như hắn kể cả khi đã thiếp đi vẫn có thể nghe rõ từng lời rành rọt xung quanh mình mà...
Nhưng, riêng lần này, cái con người lạnh lùng ấy... lại có ý nghĩ kỳ quặc đến nỗi... rằng... " Xư Bi muốn làm Quỷ ".