Và lần này... tôi không tin... tôi không tin vào những gì tôi thấy!
—————————-
Yul đờ người nhìn con bé bước tới, bất thình *** h, nó tặng cho hắn một cái tát đau điếng! Nhưng đau không phải là ở trên má... mà là ở trong tim! Xư Bi bước đi... mà nước mắt hắn rơi... rơi ở trong lòng.
Lạnh lùng khẽ ngước qua YuMi, hắn trừng đôi mắt đang long sòng sọc những ánh lửa giận lên rồi gằn giọng nói:
- YuMi! Em có biết em đang làm cái quái gì không đấy!
Dù đã hết sức ngạc nhiên trước cái tát giáng trời mà Xư Bi bất thình *** h tặng cho Yul – người mình yêu, nhưng YuMi vẫn nghênh mặt, nó tự đắc vì chẳng còn biết sợ là gì nữa cả!
- Ồ! Tất nhiên là biết chứ! Không biết sao em dám làm!
Nắm chặt bàn tay, Yul chỉ khẽ cất lên bằng giọng cảnh cáo.
- Được lắm! Nhưng chỉ duy nhất một lần này nữa thôi! Nếu những chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa... thì anh nhất quyết sẽ không bỏ qua cho em đâu!
Nói rồi, hắn lại lẳng lặng bước đi, không một cái nhìn nào nữa, nhưng lòng lo lắng... vì những gì sắp xảy ra. Có lẽ sẽ là một cuộc chiến!
YuMi phì cười, rồi nó chỉ khẽ nhếch môi khinh khỉnh, ngước ánh mắt đăm đắm nhìn theo Yul, có chút gì lạnh lùng mà xót thương trong đó.
- Yul ạ... cứ nói đi, rồi xem anh có thể làm gì được em không?! Mọi chuyện đã đi quá xa rồi... chúng không thể dừng lại được nữa!
...........................
Sau khi Yul đi, chỉ còn lại mình YuMi trong căn phòng vắng, lúc này, Chun và Hắc Linh Sứ mới từ từ bước ra từ trong bóng tối, bọn chúng cúi chào và hết sức kính cẩn khi đối mặt với YuMi. Con nhỏ khẽ nhoẻn cười với ánh mắt và vẻ mặt hài lòng.
- Làm tốt lắm Bạch Linh Sứ! Có lẽ sau lần này ta có thể thực sự tin tưởng ngươi rồi đấy!
Nhưng ngay khi Ji Chun còn chưa kịp cất lời cám ơn thì Hắc Linh Sứ đã vội vàng chen vào và đưa ra ý kiến.
- Sẽ là tốt hơn nếu chúng ta đâm thêm cho cô ta một đòn giáng trời từ sau lưng chứ nhỉ?!
- Ngươi nói vậy là sao?! Hắc Linh Sứ?!
Hắn khẽ nhoẻn cười rồi lại ngước qua nhìn Ji Chun, đó là một nụ cười thực sự nham hiểm.
- Sẽ thành công, nếu ngài Bạch Linh Sứ chịu cùng giúp đỡ!
Thực sự không hiểu nổi hàm ý trong câu nói này là gì, tuy có chút lo lắng nhưng Ji Chun vẫn phải đành gật đầu đồng ý, nó nói bằng giọng chắc nịch mà không có chút miễn cưỡng nào.
- Bất kể điều gì mà nữ hoàng muốn, thưa ngài!
.......................
Trở về nhà, sau khi bay qua những tầng mây và vượt qua giới hạn của địa ngục, con bé vội đóng rầm cửa lại và khóa kín phòng để không một ai có thể bước vào – ngoài nó. Yul cũng vội vàng trở về theo, nhưng không vào phòng con bé, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, định giơ tay lên và gõ cửa để giải thích một điều gì đó, nhưng nghĩ ngợi đôi điều... hắn lại buông tay xuống và nhanh chóng trở về phòng mình. Cũng đóng kín cửa y như thế!
........
Xư Bi biết là Yul đang đứng ở bên ngoài. Nhưng tại sao hắn lại không vào?! Tại sao lại lẳng lặng bỏ đi như thế?! Dẫu biết là vẫn đang rất bực... nhưng dù sao... nó vẫn cần một lời giải thích chứ! Có thể thờ ơ như thế được sao?! Chẳng nhẽ nó cứ nói đừng là hắn lại dừng luôn và im lặng một cách thản nhiên như thế được à?! Tại sao lại không thể cúi mình níu kéo. Nếu lúc ấy, hắn chỉ cần cố gắng với nó lại thêm một chút nữa thôi... tại sao cứ luôn giữ cái vẻ lạnh lùng và cao ngạo như thế chứ! Cái tôi của hắn cao quý đến thế cơ à!! Vậy thì đừng mong nó hạ mình mà xuống nước nhé! Trong chuyện này nó không phải người có lỗi, vậy nên, nó sẽ không chịu bắt tay làm hòa trước đâu!
Nghĩ thế, con nhóc vẫn cứ khóa chặt cửa và ở yên trong phòng, một mình lầm lì suy nghĩ... Mà thực ra thì những thức suy nghĩ ấy cũng đâu có liên quan gì mấy đến chuyện giận hờn. Chúng còn đáng sợ, và khó quyết đoán.
Tại đây, ngay bây giờ, bên trong tâm trí nó... là những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng khiến con bé không tài nào quyết định được!
Một là ở lại, hai là ra đi! Chọn cái nào đây?!
Tại sao Yul lại là Quỷ Vương, là đấng tối cao của vương quốc Quỷ, là người không thể thiếu đối với vận mệnh của thế giới thứ ba. Còn nó, nó đã là vợ hắn, nếu nó chấp nhận hắn, chấp nhận sự thực này và chấp nhận vị trí sắp tới của mình – nữ chủ nhân của vương quốc bóng tối, cũng đồng thời có nghĩa là con bé sẽ phải mãi mãi mất đi cuộc sống con người, cuộc sống mà nó đã cố gắng và hòng đeo đuổi suốt mấy tháng nay, đã phải ra tay bắt bao nhiêu linh hồn. Vậy mà... chỉ cho đến giờ giút này... con bé lại phải bối rối... trước hai ngưỡng hoàn toàn cửa trái ngược nhau.
Nó sẽ phải quyết định như thế nào đây?!
.........................
Cuộc chiến tranh lạnh diễn ra cũng là lúc bóng tối và sự im lặng lập tức bao trùm cả căn nhà băng giá, khiến mọi thứ đều trở nên vô động, tất thảy mọi người đều không dám cười đùa hay to tiếng với nhau, suy ra cũng chỉ vì sự giận hờn của hai đứa. Và tất nhiên, sự im ắng đến lạ thường này cũng không thể nào lọt qua nổi tầm mắt của Mom, bà đã bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc và vội vàng tìm đến gặp Yul, để hỏi chuyện.
........
Bược vào căn phòng của bậc đế vương bóng tối, Mom ngồi xuống bên cạnh và khẽ thở dài. Bà nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi của hắn mà lòng khẽ nhói đau, Mom liền cất tiếng hỏi.
- Tại sao con không cho con bé một lời giải thích! Dù sao thì nó cũng là con gái... con gái rất yếu mềm...
Chắp hai tay lên trán, Yul lại cất tiếng thở dài, giọng kiên quyết.
- Con không thể... và cũng không muốn!
Khá ngạc nhiên, bà lại nheo mày vẻ khó hiểu.
- Ý con là sao?! Vậy chẳng lẽ con lại cứ để như thế này mãi?!
- Không... không phải! Cũng không hoàn toàn. Nhưng con không muốn phải cố giải thích với « một cái đầu nóng » như thế. Khi nào cô ấy thực sự muốn tin con, lúc đó con sẽ sẵn sàng mở lời.
- Ừm. Vậy ta tin vào con!
Mom chỉ nói có vậy, rồi bà lại khẽ vỗ vai hắn và lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nhẹ nhàng như làn gió.
......................
Đang đưa bước nơi hành lang, bỗng, nghĩ ngợi một hồi, bà lại chợt dừng lại nơi cửa phòng con bé, khẽ gõ nhẹ.
- Ta vào được không?!
Nghe thấy tiếng Mom, đang khóc, nó lại khẽ giật mình, gạt vội dòng nước mắt đương vương trên khóe mi, nó khẽ bật dậy rồi ậm ừ mở khóa. Vừa nhìn thấy con bé với khuôn mắt hốc hác và khóe mắt đỏ hoe, bà đã đoán ngay ra rằng nó đang phải chịu đựng những điều đau khổ ghê gớm lắm. Ừm thì bị lừa dối bởi người chồng đã ở cùng nhà với mình gần hai tháng trời, chắc hẳn cảm giác ấy giống như bị phản bội, thật nặng nề! Nhưng nếu để suy nghĩ kỹ hơn, con bé vẫn cần chín chắn thêm chút nữa. Nghĩ vậy, Mom liền đến bên nó và hỏi thăm, mong có thể đưa ra được vài lời khuyên bảo.
- Con không sao chứ?!
Khẽ nhoẻn cười, một nụ cười thật nhạt, nó đáp lại bằng vẻ miễn cưỡng.
- Con ổn...
- Con chắc chứ!
- Cũng không hẳn ạ! – Con bé khẽ thở dài.
- Có thể kể cho ta nghe vài chuyện được không... – Vừa nói, Mom vừa từ từ ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ nhàng hỏi thăm.
.....................
Sau khi đã kể lại toàn bộ câu chuyện cùng những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng trong đầu mình cho Mom nghe, nó cũng cảm thấy nhẹ người và sẵn sàng lắng nghe những điều bà nói.
Nhìn thẳng vào mắt Xư Bi, Mom hỏi.
- Con cảm thấy khác nhau như thế nào khi nghĩ Yul là Quỷ và Quỷ Vương?!
" Quỷ... và Quỷ Vương sao?! " – Mom nói thế là có ý gì, chẳng phải cả hai đều là một... Nhưng, phải rồi! Cả hai đều là một, đều là một loài quỷ. Vậy có khác biệt gì khi biết hắn là Quỷ Vương?! Chẳng phải trước đó con bé cũng đã biết hắn là quỷ rồi sao! Vậy nhưng, tại sao, lúc này, nó lại có những suy nghĩ tiêu cực đến thế! Có lẽ, một phần là vì bị nói dối, bị Yul gạt đi câu hỏi mà nó đã muốn hắn trả lời thực sự lúc trước. Chính hắn đã không thành thực trả lời cho con bé... Và chuyện hắn lại là Quỷ Vương thì lại càng lớn hơn. Nhưng con bé vẫn chưa bao giờ nghĩ... giữa Quỷ và Quỷ Vương thì có gì khác nhau?! Liệu sau này khi trở thành người, nó có thể sống cùng một con Quỷ?! Chẳng phải vẫn rắc rối như vậy đấy thôi! Chuyện này thật khó hiểu... Nhưng xét ra thì vẫn là tệ lắm! Nó vẫn phải lựa chọn...
Và để phải chọn lựa ngay lúc này thì thật khó!
Thấy con bé vẫn cứ ấp úng chưa thể trả lời, Mom lại mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp. Như thể đang cố gắng thuyết phục nó đừng bỏ đi vậy!
" Xư Bi à, ta không biết là con có nhận thấy hay không... Nhưng trước kia, thằng bé chưa bao giờ cười, thậm chí còn chẳng biết giận dữ hay ghen tuông, việc hạ mình để làm những việc tầm thường cùng một người khác là không thể. Nhưng đến khi quen con, ta thấy nó bắt đầu biết quan tâm đến người khác, biết khoan dung và trở nên rộng lượng. Sự thay đổi ấy khiến chính ta, người đã chăm sóc nó suốt 200 năm còn không thể tin được. Dường như nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác, đôi khi còn rất ngốc nghếch và trẻ con. Đó là một phẩm chất không – hề – vốn – có của Quỷ Vương. Vì chỉ tới khi quen con, trái tim lạnh lùng buốt giá của nó mới được mở ra ấm áp, vậy chẳng nhẽ con lại lỡ lòng nào nhẫn tâm đóng chặt nó lại thêm một lần nữa. Ta tin, làm vậy, nó sẽ vỡ tan ra mất! ".
.............
Những lời Mom nói đều khiến nó phải suy nghĩ thật nhiều...
Có thật là con bé đã làm nên được một kỳ tích?!
Nhưng kỳ tích ấy lại sắp bị phá vỡ chỉ vì lòng tự trọng của con bé?!
Như thế có đáng hay không?!
Điều ấy còn phải xem xét...
......................
Tối hôm đó, khi đã nhắm mắt lại và chìm mình vào giấc ngủ say, nó miên man đi vào giấc mơ vô ảo vô thực, nhẹ nhàng tới một thế giới dường như quen mà vẫn xa lạ lắm. Đó là ngôi trường ấy – trường trung học SoRoYang, vẫn lớp học ấy, vẫn khung cảnh ấy, nhưng tại sao... mọi thứ ở đây lại gợi cho nó một cảm giác xa lạ đến thế! Không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ có tiếng gió khẽ lay lá xì xào như đang thì thầm trong đêm tối. Tất cả đều khiến nó lạnh ngắt!
Bỗng, trở lại phía hành lang, nó cứ đi lang thang, để rồi dừng lại nơi cuối đường, đó là lúc còn bé nhìn thấy một cánh cửa tủ bỗng dưng mở toang... và nó tò mò tiến lại gần xem thử. Chợt nhận ra đó chính là chiếc tủ đựng đồ hàng ngày của mình, nhưng lại sao nó lại bị mở toang, và ai đã vô tình đặt một lá thư vào trong đó?! Mà liệu có phải vô tình hay là chủ ý?! Vì lá thư có bọc màu đen, bên trên còn in hình một đôi cánh dơi màu bạc, liệu... thứ này... chỉ có thể là...
Thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, con bé vội vàng mở ra xem.
Và dòng chữ đầu tiên mà nó đọc được là...
" Chào cô bạn Quỷ thân mến!
Cô đã quyết định như thế nào rồi?!
Về việc ở lại và ra đi ấy.
Cô muốn sống như một con người, hay gạt bỏ cơ hội sống đã đeo đuổi suốt hai tháng trời của mình để đi theo ngài Quỷ Vương. Cô nghĩ sao nếu gia đình mình biết cô coi trọng một con Quỷ hơn cả ba người họ?! Và cơ hội sống để trở lại làm người của mình sẽ vĩnh viễn ra đi. Nếu cô đến với Yul, cô sẽ hoàn toàn phải an phận thủ thường dưới nơi lòng đất, cô sẽ mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời, và không bao giờ được gặp lại người thân của mình nữa. Cô có cam chịu được không?! Nếu không, tôi sẽ cho cô một cơ hội.
Để quyết định được nhanh hơn thôi! Tôi sẽ cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cô nghĩ sao... nếu rút gọn thời gian ba tháng?! Chỉ với một con Quỷ có sức mạnh linh hồn gấp trăm lần những hồn ma yếu ớt kia... Cô sẽ phải đánh thắng nó và nắm lấy hi vọng sống của mình. Cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ bằng một trận đấu thôi! Cô không muốn quyết định được nhanh hơn sao?! Tôi tin là cô sẽ đồng tình với suy nghĩ của tôi đấy!
Còn nếu cô không chịu tán thành, đó sẽ lại là một chuyện khác. Từ nay sẽ không còn bất kỳ một hồn ma lởn vởn nào nơi trần thế cả. Tôi đã tiêu diệt chúng hết cả rồi, vậy nên, cô đừng có mong tự mình hành động nữa. Chỉ có thể dùng đến sự giúp đỡ của tôi thôi. Cô hãy suy nghĩ đi, nghĩ kỹ vào. Và đừng để tôi thất vọng...
Ha ha ha...
Ha ha ha...
Ha ha ha ha... "
Kết thúc bức thư cũng là lúc cái tiếng cười ghê rợn ấy cứ vang vọng mãi, âm lặp từng đợt dai dẳng không ngớt trong giấc mơ của nó khiến con bé phải bất giác giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi mồ kê rơi nhễ nhại... thấm ướt cả một vùng chăn gối. Chưa bao giờ nó gặp phải một cơn ác mộng đáng kinh sợ như vậy! Sao YuMi lại có thể xâm nhập vào giấc mơ của nó được cơ chứ?! Và liệu những gì cô ta nói có phải là sự thật?! Nó sẽ phải quyết định sao đây?!
Càng ngày càng có nhiều lựa chọn. Mà càng nhiều thì lại chỉ càng chỉ khiến cái đầu nhỏ bé của nó muốn nổ tung ra thôi!
.........................
Cố gắng trấn tĩnh lại mình, hôm nay nó sẽ quyết định đến trường để xem xét tình hình. Không biết là có giống như những điều YuMi nói không nữa!
Vội vàng thay quần áo và uể oải bước xuống nhà, nó bắt gặp Yul.
Thấy bóng hắn đã bước đi từ trước, hắn đang ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo tài xế Kang. Tuy có chút nghi hoặc nhưng con bé vẫn giả vờ thờ ơ. Nói đúng ra thì cái lòng tự trọng của nó cũng cao lắm chứ! Không thể hạ mình mà bắt chuyện trước được. Nghĩ thế, nó lại đành làm ngơ. Mặc Yul đi, Xư Bi không thèm gọi lại.
Nhưng Xư Bi nào có biết... đó sẽ là lần cuối cùng... nó còn nhìn thấy bóng hắn ở trong căn nhà này.
.........
Ngày hôm nay đến trường, mọi sự đều im ắng đến lạ thường, trống không và lạnh ngắt, thậm chí một chút âm khí cũng chẳng còn, đúng như nó nghĩ vậy!
Mọi người đâu hết rồi nhỉ?! Chun đâu?! Chan đâu?! Và cả mấy thằng đầu heo lớp nó nữa?! Sao chẳng thấy tiếng cười?! Mọi hôm đều rộn ràng lắm cơ mà?!
Vậy mà... tại sao... chỉ sau một lời nói... chỉ qua một giấc mơ... mọi vật đã trở nên như thế này?! Tất cả đều đang cố gắng ruồng bỏ nó hay sao...
........................
Cầm chiếc vòng thánh giá lặng lẽ dạo quanh trường, cả một buổi sáng, thậm chí, nó còn chẳng thấy một chút lấp lánh nào nơi mặt vòng. Tại sao lại thế nhỉ?! Chẳng nhẽ đúng như lời YuMi nói, nó đã tiêu tán hết đám vong hồn!
Khốn thật! Biết vậy phải làm sao!!
" A... haaaa....!!! " – Bỗng, con bé chợt reo lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc vòng chợt lóe sáng, một thứ ánh sáng hoang ảo và mơ hồ, lung linh chưa từng thấy. Tại sao tín hiệu lần này lại phát ra mạnh đến vậy nhỉ... Phải chăng?!!!
Vội vàng lần theo dấu vết, thứ ánh sáng ấy cứ dần dần đưa nó tới một nơi quen thuộc, đó là căn phòng thể chất phía sau ngôi trường. Căn nhà đó... vừa nhìn thấy đã gợi cho nó biết bao kỉ niệm quen thuộc. Đó chính là nơi mà lần đầu tiên con bé bị phục kích, rồi được Jen cứu, nó đã thân với anh nhiều hơn qua ngày hôm ấy, rồi lại tự phát hiện ra sức mạnh của mình, cùng với sự giúp đỡ thầm lặng của Yul. Ừm! Phải rồi, cái ngày hôm ấy... mãi sau nó mới biết là Yul.
Nghĩ tới Yul, con bé lại chợt mỉm cười.
Nhưng vội vàng gạt bỏ đi những ý nghĩ vẩn vơ đang vương vấn trong đầu mình. Nó tự nhủ rằng không được nghĩ tới Yul nữa, tuy gần đây những hình ảnh ấy lúc nào cũng ngập tràn... nhưng như thế lại thật tệ!!
Con bé khẽ mím môi và dằn mình bước tiếp.
Dừng lại trước cánh cổng sắt kia. Một tay khẽ đẩy lên, nó thấy người ấy, gần như một vị thiên sứ, mặc áo choàng trắng với mái tóc vàng thanh khiết... nhưng... nhưng lại mang một đôi cánh dơi! Chắc hẳn chính là con Quỷ mà YuMi nhắc tới!
Vừa bước tới gần, thứ ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc vòng trên cổ nó mỗi lúc một lớn dần. Rồi, vụt tắt!
Con bé giật mình và vô cùng hồi hộp khi người ấy đang từ từ quay mặt lại...
Dường như chết đứng... khi thấy nó thật quen...
Vẫn vẻ mặt ấy...
Vẫn nụ cười ấy...
Vẫn ánh mắt ấy...
Nhưng sao lại khiến nó chẳng vui... Vì... đó là Chun!!!