Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, nó đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay con bé và tặng cho nó một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Con bé khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó... khiến nó cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực nó, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Con bé chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Gyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Gyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Gya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Xư Bi khiến con bé giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Gya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức =.=!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí nó còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn bọn nó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Gya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Nó khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Xư Bi chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, nó liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ nó sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Xư Bi vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Gya thở dài, rồi bất ngờ, nó gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Xư Bi.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại nó không thì lại là điều khó tưởng.
......................
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Con bé trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Xư Bi vội vàng lùi lại, miệng nó lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu nó đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Nó ngỡ ngàng, dường như sững người, con bé tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Xư Bi hét toáng lên trong sợ hãi. Nó sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Xư Bi vừa chấm dứt thì cũng là lúc Gya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Xư Bi và lạnh lùng nhìn con bé, nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Xư Bi khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng con nhỏ Gya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Nó nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Nó biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Gya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Xư Bi kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến nó khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến nó phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Nó tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho nó cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân nó đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho con bé không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh của nó dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân nó, lôi tuột con bé vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Nó hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
.............................
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, nó thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, nó thấy cái Gya đang ngồi vắt vẻo trên đầu con bé, giận tím mặt, nó hét toáng lên trong tức tối.
- Gyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Gya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Xư Bi ngơ ngác lắng nghe những lời Gya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
...................
Xư Bi vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay con bé rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Xư Bi khẽ sặc... Nó nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Xư Bi khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của nó.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Gya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua... phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Xư Bi khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Gya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Gya khẽ cười khẩy khi thấy nó đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Con bé chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Xư Bi lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng cái Gya quát toáng lên khiến nó giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, nó phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
...................
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Xư Bi đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, nó lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa của Việt Nam, ví dụ như...
***
Tằng tằng bước tới đằng xa chính là anh Chí Phèo! Còn được giang hồ đồn đại là Chí Pro với tuyệt chiêu Chém Gió Thần Công, Phi Lông Thần Chường.
Bước tới ngay sau đó, không phải ai xa lạ khi mà chính " kỳ phùng địch thủ " của hắn – Bá Kiến đương xuất hiện với bộ dạng lầm lì khó đỡ.
Còn hai bạn cuối cùng là ai?!
Tất nhiên là miss Tấm baby cute với em gái " thân yêu có tiếng " của mình là nàng Cám lacoste chứ ai =]]. Thật đúng là một cặp đôi hoàn hảo! Nhưng tại sao họ lại có mặt ở đây nhỉ?! Nhất là Tấm với Cám ý?! Nếu như mà theo trong chuyện Bụt từng kể cho nó được nghe lại, thì chỉ có Cám – nhân vật xấu xa mới bị đày xuống Địa Ngục thôi! Chứ sao ở đây lại cả Tấm cũng vậy?! Cái bà Cheery này viết truyện lung tung kiểu gì thế!
.....................
Lại gần hỏi chuyện, dường như có vẻ rất hứng thú với hai nhân vật ấn tượng này. Xư Bi khẽ tóm lấy vai Tấm và kéo lại một đằng, thì thầm to nhỏ, nghe có vẻ bí mật lắm ( không muốn cho Cám biết mà!).
- Này! Nghe nói trong truyện Tấm Cám thì chỉ có em gái cô là nhân vật xấu xa cùng với bà mẹ kế. Thế tại sao hôm nay cô cũng phải xuống đây cùng với nó vậy?! Còn " bà mẹ già " kia đâu?!
Nghe câu hỏi của Xư Bi mà Tấm thấy nẫu cả lòng, nàng liền thở dài vài ba đoạn rồi lại ngân nga thánh thót.
- Híc híc! Biết làm sao được! Chả hiểu bọn phiên tòa Sống Chết nó xét xử ra làm sao mà lại dám gắn cho tôi cái tội giết Cám, đối xử tàn nhẫn với mẹ kế!! Thế có khổ không cơ chứ!! Hức hức hức... – Vừa nói, Tấm vừa sụt sùi khóc, vẻ như oan ức lắm.
- Cái gì! Cô mà cũng giết người sao?!! Mà giết từ bao giờ... – Xư Bi trố mắt ra hỏi Tấm.
Nói đến đây, chợt, Tấm ngước mắt qua nhìn về phía độc giả, vẻ mặt cay đắng nhưng đầy mâu thuẫn với nước mắt đang rơi.
- He he he! Thì cái lần con nhỏ đó hỏi tôi làm sao được da trắng chứ sao! Tôi liền chỉ cho nó cách tắm nước sôi nghìn độ. Thế mà nó cũng ngu dại làm theo! Thật là con ngốc! Há há há!! – Nói rồi, cô ta lại hất mặt lên trời và cười man rợ.
Tan nát hình ảnh nàng Tấm ngây thơ, nhưng không sao, vì mình cũng chẳng ngây thơ cho lắm – Xư Bi thầm nhủ như thế và nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình.
Nó e hèm hắng giọng rồi lại hỏi tiếp.
- Thế còn tội đối xử tàn nhẫn với mẹ của Cám?! Cô đã làm gì mà để bị tội đến vậy?!
- Thì đấy! Cô có nhớ lúc tôi lấy thịt của con Cám rồi nhân thành thịt viên cho mẹ nó ăn không! Bà ta sau khi biết được sự thật đã sock nghẹn họng lên mà chết vì đau tim. Nói đúng hơn là đột quỵ!! Ha ha ha!!! – Lại một tràng cười bất tận vang lên ha hả giữa chốn ồn ào...
" Hai con điên kia! Chúng mày làm gì mà rì rầm đằng ấy suốt thế hả! Tính nói xấu tụi tao có phải không! " – Bất ngờ, giọng của anh Chí vang lên khiến hai đứa giật bắn cả mình, bần thần quay lại. Nhìn ánh mắt đục ngầu đang rung lên vì tức giận, có lẽ hắn lại vừa uống rượu say và tâm trạng thì không được bình thường. Nghĩ tới việc hai đứa con gái đang thì thầm to nhỏ vì bộ dạng nhếch nhác của mình mà Chí không tài nào nén được cơn giận. Bất giác, hắn bấm chặt cái đôi môi dầy đầy sứt sẹo của mình rồi lầm lì bước tới. Trong tay cầm hai con *dao phay phóng nhanh như vũ bão về phía Xư Bi khiến cho con bé giật mình không kịp ứng biến.
* Dao phay là nói miệng thế thôi chứ thực ra ở đây thứ hắn đương cầm là cuốc.
" Chết cha! Cứ rượu vào là thằng này không sao kiểm soát được mình. Chắc lại lên cơn điên rồi! Khổ thân hai con bé! Nhìn tươi thế mà bạc mệnh! " – Lão Bá khẽ nhếch môi chậc miệng tiếc rẻ.
...................
Trong cơn hoang mang, cả người nó cứ cứng đờ ra vì sợ sệt. Sao tự dưng lại cảm thấy mình bạc nhược thế này không biết nữa. Nhưng lý do vì sao thì cũng đành chịu!!!
Nhắm chặt mắt lại, vẫn như những nghĩa cử anh hùng, Xư Bi liều mình đưa thân ra đỡ cho bạn Tấm bằng tất cả sự dũng cảm của mình, cho dù lưỡi cuốc đã kề ngay sát mặt!
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình *** h vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến nó giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Gya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn, và cả Chí cũng thế, hắn đờ người, lặng nhìn hai cây cuốc đã vỡ vụn trong tay, lúc đó, hắn mới biết mình đương gây ra chuyện gì.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Gya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát ngay phía dưới chân anh Chí bất ngờ nứt rạn ra và kéo tuột hắn xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...
Chỉ có tiếng hắn đương hét toáng lên trong cơn hoảng loạn như những con lợn đang bị chọc tiết và cố gắng vùng vẫy ra khỏi lưỡi dao của Tử Thần nhưng – vô ích! Chỉ vài giây sau, hắn đã biến mất, và lòng đất lại trở lại khép kín như ban đầu.
Gya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
.....................
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Chun đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Xư Bi đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
.......
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Chun quay lại, hắn hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía nó, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Chun vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Chun dừng lại, hắn chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ YuMi đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Xư Bi thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
.............
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, hắn vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Xư Bi với lòng đầy nghi hoặc, Chun đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.