Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Chương 27: Bị Đánh





Phù Dung đứng cười như con khờ, vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo.

Cô cứ bị cảm giác vui mừng này khiến cho hưng phấn không dừng được.
“Mày đúng là có máu M mà Phù Dung.”
Phù Dung tự lẩm nhẩm nói với bản thân mình.

Cô bị Từ Ngưng Viên hành hạ bao lâu nay, vậy mà chỉ vì một câu khen ngợi lại cảm thấy cảm kích anh ta? Cô đúng là điên rồi.
Phù Dung nhìn về phía cửa toilet, quyết định đi vào rửa mặt một chút cho tỉnh táo lại.

Còn cả đống việc đang chờ cô về xử lý kìa, không thể cứ đứng đây cười mãi được.
“Đứng lại.”
Một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Phù Dung dừng bước.

Cô quay lại, liền phát hiện người vừa bảo mình dừng lại chính là người phụ nữ khi nãy ở phòng làm việc của Từ Ngưng Viên.

Người này tên Ánh Vân, là trợ lý riêng của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung đã từng thấy chị ta rất nhiều lần trong công ty rồi nên cũng không xa lạ lắm.
“Dạ.

Chị tìm tôi có việc gì à?”, Phù Dung lịch sự cúi đầu một cái như chào Ánh Vân, sau đó cất giọng hỏi.
Thế nhưng người phụ nữ trước mặt lại không trả lời Phù Dung, chị ta cứ đi thẳng tới chỗ của Phù Dung.

Giơ tay cao lên, tát một cái thật mạnh vào mặt của Phù Dung.
Khi nỗi đau bên má truyền về não, mặt lệch hẳn sang một bên rồi, Phù Dung vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô bị trợ lý của Từ Ngưng Viên đánh? Vì sao chứ? Nhưng không cần Phù Dung hỏi ra tiếng, người vừa mới đánh cô đã tự khai ra lý do rồi.
“Đồ thứ trơ trẽn, mới đi làm không bao lâu mà đã muốn dụ dỗ sếp rồi?”, Ánh Vân căm hận nhìn Phù Dung rồi hét lớn lên.

Cô cảm thấy một cái tát vừa rồi vẫn chưa đủ.

Dụ dỗ đàn ông? Ra là vậy.

Phù Dung quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang bừng bừng tức giận trước mặt mình.

Cô cảm thấy rất buồn cười.
“Chị nói tôi dụ dỗ đàn ông? Con mắt nào của chị thấy điều đó vậy?”
Cú tát của Ánh Vân rất mạnh, khi cử động miệng Phù Dung càng thấy đau hơn nữa.
“Đúng vậy.

Nhìn cái bộ dáng không ra gì của cô là đủ hiểu rồi.

Cả người ăn mặc quê mùa, hôi thối vậy mà cũng dám mơ trèo cao.

Chắc mẹ cô cũng chẳng tốt đẹp gì nhỉ? Dạy dỗ ra một đứa con gái ti tiện như vậy.

Hừ!”
Ánh Vân khoanh tay lại, kênh kiệu mà nói chuyện với Phù Dung.

Cô ta còn chẳng muốn để Phù Dung vào mắt, sợ bẩn.

Thế nhưng khi nãy sau khi con nhỏ này chạy đi, Từ Ngưng Viên lại cứ ngơ ngẩn không tập trung.

Ánh Vân lại nhớ lại nụ cười ấm áp mà Từ Ngưng Viên dành cho Phù Dung thì sự ghen tức trong lòng ngực lại bùng lên dữ dội.

Không được, cô không thể để con nhỏ này cướp mất Từ Ngưng Viên của cô.
“Cô vừa nói cái gì đó?”, Phù Dung tức giận hét lớn lên.
Cái người phụ nữ này thật sự quá vô lý.

Cô ta bảo cô dụ dỗ Từ Ngưng Viên? Mắt của cô ả chắc chắn là mù rồi.

Vậy mà còn dám đem mẹ cô ra nói? Phù Dung siết chặt tay, trừng mắt nhìn Ánh Vân.

Cô tại sao phải đứng ngoan ngoãn nghe cô ta mắng chứ?
“Sao? Còn muốn tao nói lại? Cái thứ thấp kém như mày thì chắc nhà mày cũng chẳng khá hơn là bao.

Còn dám trừng mắt nhìn tao? Có gan làm mà không có gan nhận sao? Tao chính mắt thấy mày dụ dỗ đàn ông đó.”
“Dụ dỗ đàn ông?”, Phù Dung cười khẩy mà nhắc lại, liếc nhìn Ánh Vân từ trên xuống dưới, “Tôi thấy cụm từ đó phải dành cho chị đây mới đúng.

Cả ngày ăn mặc thiếu vải, lộ da lộ thịt.

Chị lượn lờ trước mặt đám đàn ông trong công ty thì mới gọi là dụ dỗ đàn ông đó.

Nhìn bọn họ thèm thuồng cơ thể chị thì chị thấy tự hào lắm sao? Còn tôi chỉ thấy chị thật là kinh tởm mà thôi.

Chị nhìn xem bộ dáng của chị hiện tại có khác gái điếm hạng sang là bao không?”
“Mày…”
Ánh Vân bị Phù Dung nói đến cả người khó chịu.

Ánh Vân tức giận giơ tay cao lên, định một lần nữa tát thật mạnh vào mặt của Phù Dung, khiến cô ta phải im miệng lại.

Thế nhưng bàn tay vừa hạ xuống nửa đường thì đã bị Phù Dung chính xác nắm chặt lấy cổ tay khiến cô không thể nào đánh xuống được.
“Chị lại muốn đánh tôi sao?”, Phù Dung nhếch môi cười, hất mạnh cánh tay của Ánh Vân ra xa.


Sau đó nhanh và chuẩn tặng cho chị ta một cái tát đáp lại.
“Bốp.”
Một bên mặt bỏng rát, Ánh Vân không tin nổi mà ôm lấy mặt mình.

Con nhỏ này dám đánh cô?
“Mày dám đánh tao?”, Ánh Vân rít lên, ánh mắt điên cuồng vì giận dữ, “Con khốn mày…”
“Bốp”, Lại một cú tát nữa đánh trúng bên má còn lại của Ánh Vân.
“Đúng.

Tôi dám đánh chị đó.

Tôi không những dám đánh chị.

Mà tôi còn đánh tận cả hai cái đó.

Làm sao bây giờ?”
Phù Dung nhìn thẳng vào gương mặt đầy hoang mang của Ánh Vân mà châm chọc.

Phù Dung không phải là một người hiền lành gì, chịu thiệt thòi ở chỗ Từ Ngưng Viên đã đủ khiến cô ức chế rồi.

Vì cô đã hứa hẹn với Nhạc Thanh Dao nên cô sẽ nhịn.

Thế nhưng người đàn bà này ở đâu ra tư cách đánh cô, mắng chửi cô? Hơn nữa còn dám mắng cả mẹ cô.

Cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi.

Muốn đánh mắng người sao? Cô cũng có thể làm được đó.
Ánh Vân đang bần thần vì cú tát thứ hai của Phù Dung, cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này.

Cô chầm chậm quay đầu lại, cô gái vừa đánh cô vẫn đang đứng trước mặt cô mà đắc thắng.

Ánh Vân nghiến răng, bàn tay nắm lại rồi mở ra, bên trong lại có thêm một thứ gì đó mà Phù Dung không nhìn rõ.
Ánh mắt của Ánh Vân trở nên ngoan độc hơn, Phù Dung cảm thấy bất an, vội lùi lại một bước.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói một người đàn ông vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa Phù Dung và Ánh Vân.
Ánh Vân giật mình, quay đầu nhìn lại thấy người đến là Từ Ngưng Viên thì vội vàng giấu tay ra sau lưng cô, vẻ mặt hơi chột dạ.


Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đến thì cũng bất ngờ nhưng không làm ra biểu cảm gì cả.

Từ Ngưng Viên liếc nhìn Ánh Vân, sau đó bước đến chỗ của Phù Dung, ân cần hỏi thăm.
“Cô có sao không?”
Phù Dung khó hiểu ngước nhìn lên Từ Ngưng Viên rồi nhìn lại Ánh Vân bên cạnh.

Mắt cô nàng đã đỏ ửng lên, rưng rưng nước mắt, hai má sưng đỏ trông cực kỳ đáng thương.

Ánh Vân cảm thấy rất oan ức, người chịu thiệt nhiều hơn là cô.

Nhưng Từ Ngưng Viên lại chỉ quan tâm đến Phù Dung.
“Từ tổng, cô ta…”, Ánh Vân tiến lên một bước, muốn cáo trạng tội lỗi của Phù Dung.
“Cô im đi”, Từ Ngưng Viên quay ngoắt người lại, thô lỗ cắt ngang câu nói của Ánh Viên, “Quay về bàn viết kiểm điểm cho tôi.

Ánh Vân, cô cũng biết tôi rất ghét nhân viên gây sự mà đúng không?”
Ánh Vân bị thái độ tức giận đó của Từ Ngưng Viên mà đứng trơ ra.

Cô vào trong công ty đã hơn một năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên mà Từ Ngưng Viên lại mắng cô như vậy.
“Còn không mau đi?”, Từ Ngưng Viên thấy Ánh Vân vẫn còn đứng im không nhúc nhích thì nhíu mày không hài lòng.
“Vâng ạ”, Ánh Vân cúi đầu đáp.

Sau đó quay lưng rời đi.

Trước khi đi cô còn có thể thấy được Từ Ngưng Viên quay lại nhìn Phù Dung, đưa tay chạm nhẹ vào bên má cô ta.

Đó là chỗ khi nãy đã bị đánh.

Ánh Vân thu ánh mắt lại, không nhìn nữa nhưng trong đó lại thêm một tia âm hiểm.
‘Cô gái này chắc chắn không thể giữ lại.’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.