Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 26



"Đừng khóc! Anh ở đây!"

Anh xoa xoa đầu cô rồi chúi mũi vào tóc cô mà ngửi, miệng cong lên thành một nụ cười hài lòng, tay tiện thể vén mấy cọng tóc bay lòa xòa không ngăn nắp của cô, ngón tay cái đặt lên cằm cô vuốt ve cưng nựng, đôi mắt cứ nhìn vào đôi môi cô

"Vợ à! Cho phép anh hôn em được không?"

Cô ngước mắt đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn hắn, đôi môi trở nên rung rẩy

"Vương Nguyên!"

"Ừ!"

Cô cúi đầu không nói gì, hắn nhìn cô cũng biết cô nghĩ gì, hắn hôn lên đầu cô ôm cô đặt nhẹ vào ngực mình rồi nhẹ nhàng nói

"Được rồi! Anh không hôn! Anh không hôn đâu mà! Vợ không cho anh nào dám hôn chứ!"

Đôi mắt hắn bỗng dưng buồn đến lạ, nụ cười châm chọc cô cũng từ từ tắt ngúm đi, hắn đã vô tình ba lần chảy máu, hơn ai hết hắn biết cơ thể của mình, có lẽ một thời gian ngắn sau nữa cả lúc nhìn cô hắn cũng không làm được

Cô trở về nhà mọi ngày, cô mong muốn hắn sẽ về chung, nhưng không hiểu tại sao một mực hắn lại muốn ở đó, là vì Tiểu Vi sao? Cảm giác của cô thật khó chịu, cảm giác cứ như cô ta đã cướp mất Vương Nguyên của cô vậy, phụ nữ luôn là như thế, dù có thế nào cũng không muốn bất cứ ai chạm vào người đàn ông mình yêu thương

Cô nằm trên giường không ngừng suy nghĩ đến hắn, nhớ đến lúc cô nhìn thấy hắn lần đầu tiên, đến tận bây giờ cô sống với danh nghĩa là vợ hắn, nhớ đến hắn nhìn cô, nhớ ánh mắt, nhớ đôi môi, nhớ vóc dáng, nhớ cả mùi hương trên người hắn, nhớ vô cùng, trên chiếc giường này hắn chưa một lần động phòng cùng cô, hắn luôn biết dừng lại khi cô không cho phép

Cô nằm tưởng tượng đến hắn rồi tự nhiên lại nghe thấy một tiếng khóc rất thê lương cất lên của một người phụ nữ, tiếng khóc rất nhỏ nhưng lại rất nghẹn ngào, không khỏi đau đớn

Cô men theo tiếng khóc đó thì đến được thư phòng, nơi cất sách và một số đồ đạc của hắn ngày còn sống, trong góc tối cô thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế quay lưng lại với cô, đôi vai run lên bần bật, tay lật lật một cái gì đấy, khi tiến lại gần thì đó là Vương phu nhân, là mẹ chồng cô, bà nhìn thấy cô thì chùi chùi nước mắt. Hỏi cô nhưng vẫn nghẹn

"Sao giờ này con chưa ngủ?"

"Mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc? Có chuyện gì hả mẹ?"

Bà đưa tay chỉ vào cuốn album ảnh trước mặt rồi nói

"Mẹ nhớ Nguyên quá con ạ!"

Album ảnh là hình mà bà chụp cho Vương Nguyên từ hồi mới sinh cho đến khi hắn trưởng thành

Lúc còn nhỏ hắn đã dễ thương vô cùng, gương mặt lém lỉnh, miệng thì chúm chím nhìn chỉ muốn hôn ngay lập tức, cô sờ vào tấm ảnh rồi mỉm cười, cô rung động thật sự

Nhưng những bức ảnh sau này khi hắn tầm 10 tuổi thì lại xuất hiện thêm một bé gái cùng lứa chụp chung với hắn, những tấm về sau cả hai đều chụp chung, từ tấm từ tấm một, khi đến tấm cả hai cùng học cấp 3 cô mới sửng sốt nhận ra, cô gái này chính là Tiểu Vi, hồn ma trên sân thượng của trường

Cô chỉ vào tấm ảnh rồi hỏi

"Cô gái này là ai hả mẹ?"

Bà sụt sùi trả lời

"Con bé là Tiểu Vi! Là cô hầu gái mà Vương Nguyên thương yêu nhất! Lúc 10 tuổi Vương Nguyên nhặt được nó ở ngoài đường rồi đem về nhà, cho ăn uống còn bảo gia nhân chăm sóc, xin mẹ cho con bé đi học, cả hai cùng lớn lên với nhau, mẹ thấy thằng bé thích nên cũng không nói gì, vẫn nuôi con bé! Nó xinh xắn thông minh lại còn rất hiểu chuyện, nó chăm sóc thằng bé tất tốt, nó có tình cảm với thằng bé tất nhiều!"

"Khi Vương Nguyên đột ngột qua đời thì cũng là lúc Tiểu Vi nhảy lầu tự sát, cả hai cùng ra đi khiến Vương gia mất mát quá nhiều!"

Cô giờ thì hiểu rồi! Lí do gì Vương Nguyên lại thương yêu cô ta như vậy, người ta lớn lên cùng hắn, chăm sóc lo lắng cho hắn như vậy, yêu thương hắn như vậy thì cô có là gì chứ? Một góc cô cũng không bằng!

Cô buồn bả an ủi Vương phu nhân rồi về phòng, cô khóc, khóc rất nhiều, cô đau đớn khi biết bản thân trước giờ vốn dĩ chẳng là gì

Cái đầu kia lăn lóc lại gần cô hỏi

"Hôm đó khí trời không tốt! Vương Nguyên có chuyện gì sao?"

"Vương Nguyên! Có chuyện gì?"

"Hắn xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

"Không có!"

"Chắc chắn có, mặt trăng hôm nay có màu rất đỏ, khi hút được máu của dòng dõi quỷ tộc thì mới như thế!"

"Vương Nguyên hình như chảy máu! Hình như...hình như là ba lần!"

Cô đặt tay lên tim rồi quỵ xuống, cô đau quá! Ba lần, đã ba lần rồi! Vương Nguyên phải làm sao?

"Vương Nguyên sẽ ra sao, nói đi!"

"Ba ngày sau khi trăng máu biến mất Vương Nguyên cũng....!"

"Vương Nguyên! Anh ấy sẽ biến mất sao?"

"Tôi đã cảnh báo cô rồi! Nhưng có điều trước giờ hắn chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào, tại sao hắn lại để cô làm tổn thương chứ?"

Cô quỳ xuống, cô đờ đẫn nhìn mặt trăng đỏ huyết ngoài cửa sổ, mặt trăng đã hấp thụ máu của Vương Nguyên

"Ba ngày! Chỉ có ba ngày! Chỉ còn ba ngày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.