Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 55



"Cô đặt tên cho con là Khả Di nhé!"

"Dạ!"

Nó nhoẻn miệng cười, tít cả đôi mắt, rồi cô đứng lên vẫy tay với nó

"Cô phải về rồi! Chồng của cô đang đợi ở nhà! Khả Di ngoan vào chơi cùng các bạn đi!"

"Tạm biệt cô! Cô ơi cô nhớ quay lại nhé! Cô đừng giống như mẹ con đi mà không trở lại!"

Trong một giây trái tim cô bỗng quặng thắt lại, lời trẻ thơ ngây ngô nhưng lại thật, trái tim cô yêu mến nó vô cùng

"Nó nghiêng đầu mỉm cười với cô, gương mặt nó thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp

Cô vẫy tay rồi ra về

Cả đêm hôm đó cô không ngủ được, cứ nhớ đến Khả Di thì miệng cô lại mỉm cười, cô thì thầm với chồng mình

"Ông xã à! Sau này mình đặt tên cho con gái mình là Khả Di nhé!"

Chồng cô quay sang ôm vợ vào lòng

"Ừ! Tên Khả Di!"

Chồng cô thầm nghĩ chắc vợ muốn có con quá đây mà, thôi thì trước mắt an ủi cô ấy vậy, bác sĩ đã bảo là cô vô sinh, sau này không thể đẻ con được

Cách vài hôm cô nhớ Khả Di quá nên thu xếp công việc rồi trở lại bệnh viện một lần nữa, lần này cô mua rất nhiều bánh kẹo và quần áo theo, và thêm một túi to đồ chơi các loại, cô không biết sao nữa nhưng lại rất háo hức khi nghĩ về bọn trẻ, cô cứ liên tục mỉm cười trên suốt đoạn đường, vì muốn tránh ánh của mọi người nên cô đành tự mình lái xe đi

"Mấy đứa à! Cô quay lại rồi nè!"

"Oa...oa...oa...Cô trở lại rồi! Oa nhiều đồ ăn quá! Quần áo đẹp quá! Oa có cả đồ chơi! Oa cô ơi!..."

Bọn trẻ la hét ầm ĩ cả lên, bọn chúng chạy lại đứa ôm chân đứa níu áo rồi nhảy nhót cười ríu rít, thật sự bọn trẻ rất vui, cô cũng cười không ngớt

Cả buổi cô quay quần bên lũ trẻ, cô gọi

"Khả Di à! Khả Di!"

Khả Di chạy ra gọi to

"Mẹ ơi!"

Cô sững người đi vài giây

"Mẹ? Mẹ sao? Con vừa...gọi mẹ sao? Khả Di à?"

Nó gật gật đầu

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Cả lũ trẻ cũng bắt chước gọi

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Mẹ đặt tên cho tụi con đi! Nha mẹ!"

"Được được!"

"...."

Cô quỳ xuống nước mắt rơi lã chã, ôm mấy đứa trẻ vào lòng rồi gật gật đầu

"Ừ...mẹ đây! Các con ngoan! Ngoan lắm mẹ đây!"

Cô cứ nghĩ suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể nghe được một tiếng gọi mẹ ơi, nhưng bây chỉ cô đã có con rồi, một lũ con của riêng cô

"Khả Di à! Váy công chúa con thích không?"

"Thích ạ! Con giống công chúa không mẹ?"

"Con là công chúa mà!"

"Mẹ ơi!"

"Hửm?"

"Mẹ muốn có em bé không?"

"Hửm? Sao Khả Di lại hỏi như vậy?"

"Khả Di muốn mẹ vui!"

"Mẹ chẳng phải đã có Khả Di rồi sao?"

"Mẹ à! Khả Di sắp đi rồi! Khả Di của mẹ sắp không được gặp mẹ nữa rồi!"

"Sao con lại nói thế?"

"Mẹ à! Con chỉ là một sinh linh bé bỏng yếu ớt trong cái vũ trụ đầy rộng lớn này, con không thể tồn tại mãi được mẹ à! Con không đủ mạnh để có thể tồn tại, con sợ một ngày con sẽ xa mẹ, thật ra mấy hôm nay có rất nhiều bạn đã hồn xiêu phách lạc rồi! Mẹ à! Nếu một ngày nào đó mẹ quay lại đây mà không thấy con...mẹ có buồn không?"

"Khả Di à! Con à!"

"Mẹ ơi! Con sợ, con rất sợ mẹ à! Con không sợ biến mất khỏi thế giới này! Con chỉ sợ sẽ biến mất khỏi thế giới của mẹ!"

"Con là một đứa trẻ hư phải không mẹ?"

"Không! Con là thiên thần!"

"Vậy tại sao mẹ ruột của con...lại từ bỏ một thiên thần? Con cứ nghĩ con là một đứa trẻ hư nên mới như vậy!"

Ánh mắt nó ngấn lệ ngước lên nhìn cô

"Mẹ ơi! Mẹ hứa với con một chuyện được không?"

"Ừm...Khả Di nói đi!"

"Nếu sau này con có biến mất thì mẹ hãy mua thật nhiều đồ ăn và quần áo cho các bạn của con nhé! Các bạn cũng như con, sợ đói! Sợ lạnh, sợ cô đơn nữa! Mẹ con bỏ con rồi mẹ con sẽ hạnh phúc phải không mẹ?"

"Mẹ hứa với con!"

"Khả Di à! Đừng nói nữa mà con!"

"Mẹ ơi! Con rất thích mẹ, rất yêu mẹ! Rất rất yêu mẹ!"

"Con rất yêu mẹ!...."

Mắt nó lim dim, môi nó mỉm cười

"Mẹ ơi! Mẹ có thể ôm con không?"

Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó, đôi mắt đã lệ dâng tràn

"Mẹ ơi...! Mẹ nắm tay con đi!"

"Khả Di ngoan! Khả Di của mẹ!"

Nó đưa tay sờ vào bụng cô và thủ thỉ

"Mẹ ơi! Mẹ muốn có em bé phải không?"

"Không muốn nữa! Mẹ chỉ cần Khả Di của mẹ thôi!"

Giọng nó thều thào

"Con phải đi rồi!"

"Khả Di đừng đi! Đừng đi mà!"

"Con yêu mẹ lắm! Ước gì con được mẹ sinh ra, làm con của mẹ! Thì tốt biết mấy mẹ nhỉ?"

"Mẹ có gặp mẹ của con thì hãy bảo với bà ấy rằng, con yêu bà ấy rất nhiều nhé! 7 tháng mang thai con cũng là một khoảng thời gian khó khăn rồi! Con không giận hờn nữa đâu!"

Rồi tiếng nói thỏ thẻ trong veo kia bỗng biến mất, lúc ấy cô nhận ra Khả Di đã không còn, con bé tan dần trong không trung, và rồi biến mất mãi mãi, mãi mãi....

"Khả Di à! Con gái của mẹ! Công chúa bé bỏng của mẹ! Con à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.