Bà bóp miệng cô rồi nhét vào một viên thuốc, đứng dậy rồi nói một câu trước khi rời đi
"Tôi không phải thương cô mà ra tay cứu vớt cô đâu, chỉ là sợ con trai tôi đau lòng thôi! Hazz cái thằng nhóc cứng đầu đó! Giống y đúc thằng cha của nó!"
Sáng sớm hôm sau cô chớp chớp mắt, dụi dụi, ánh sáng đã len lỏi vào phòng, bên ngoài đã nhộn nhịp, cảnh vật cũng tươi sáng hơn
Cô sựt nhớ đến hắn ta liền chạy nhanh ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy một cái gì tròn tròn bay thẳng vào người cô, nó đập vào ngực cô khiến cô ngã nhào về phía sau, cô ôm nó trong tay rồi la lên một tiếng hoảng hốt
"Có chuyện gì? Mạng người quan trọng tại sao lại còn dài dòng không chịu lôi người ra?"
"Xếp ơi! Xếp lại xem đi ạ!"
Ông xếp bực mình đẩy đám người ra rồi bước đến xem xét ông ấy bỗng tái mặt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt
Người lái xe đang hấp hối, trên cổ bị quấn một lọn tóc dài đen nhánh, lưỡi lè ra dài ngoằn, máu mũi máu miệng máu tai chả ra ròng ròng, mắt trợn ngược lên tay chân co quắp về phía sau y như không có xương, nhưng ông ta vẫn còn thở nặng nhọc phát ra âm thanh khì khì, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bước lại gần
Như Hoa hốt hoảng nhìn về phía đó, một cái bóng đen ngồi trên nóc xe, không phải Tiểu Đào, là...cô nữ sinh bị Tiểu Đào giết, cô ấy nhìn Như Hoa mỉm cười