"Tắt đèn đi! Em gái tôi nói không thích ánh sáng! Nó nói tối nay sẽ ngủ với tôi nên bà chị chịu khó ra phòng khác ngủ nha!"
Cô thấy nó ngủ rồi mới bước ra ngoài, ra ngoài canh chừng chứ cô nào có rời khỏi đó! Lát sau cô lại hé mở tý cửa xem bên trong, cô thấy nó ngủ rồi! Cô yên tâm mà bỏ đi
Đi được vài bước thì bỗng nghe thấy nó cười khúc khích, cô hé cửa ra, thấy nó giơ giơ tay lên trần nhà mắt nhắm tịt nhưng miệng cứ cười khúc khích khúc khích
Lát sau cái gì tròn tròn lăn lại đụng vào chân cô làm cô giật mình
"Suỵt...."
"Tiểu...Tiểu Hoan..."
"Đi theo tôi!"
Cô lén lén đi theo nó, đến một góc nó nói
"Con nhỏ đó sắp chết rồi!"
Cô giật mình hỏi, nhưng sợ hãi
"Cái gì? Ai cơ?"
"Ây...thì con nhỏ ngủ ở trong phòng đấy!"
"Nó không quá tuần này sẽ chết!"
"Tiểu Hoan à! Sao lại như vậy?"
"Ây da thì tại nó ngu! Lúc chiều cô không có ở nhà tôi thấy nó nói chuyện với một vong nhi! Vong đó nó ghê lắm! Bị phá thai nên chết, lòng oán khí dữ lắm, sợ muốn bắt con nhỏ kia đi đấy!"
Cô đi tới đi lui, mẹ nó chết sớm, đẻ có mình nó thì làm sao mà phá thai đứa trẻ là em gái của Lam Như được, cô rối trí nên gọi điện thoại gấp cho ba nó
"Alô chú à! bây giờ chú nói thật cho con biết đi! Chú và vợ có phá đi đứa trẻ nào không?"