Bà mỉm cười, con trai bà trưởng thành rồi, bà không ép nó, giơ tay ra đeo lên cổ tay nó một sợi dây
"Đi đi! Mẹ cho phép hai đứa hẹn hò! Nó đang đợi con đó, đi đi con trai của mẹ!"
Hắn mỉm cười hôn lên mặt bà, rồi vội bước đi, bà ngồi thộp xuống che mặt khóc, nó đã sắp chết rồi mà còn không hay biết hay sao, cô gái ấy lại quan trọng hơn bản thân nó hay sao chứ?
Hắn chạy lại nhà Vương gia, mở cửa bước vào như một con người bình thường, hắn sang phòng Vương phu nhân, hắn cúi xuống hôn lên trán bà, hắn thấy bà mỉm cười trong mơ
"Mẹ ơi! Con trai về rồi! Con rất nhớ mẹ!"
Khẽ đắp chăn cho bà hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng
Bà mỉm cười rồi nhắm mắt nói trong mơ
"Vương Nguyên của mẹ! Mẹ rất nhớ con! Con trai à!"
Hắn mở cửa, bước vào phòng hắn, vợ hắn ngủ say trên giường, hắn leo lên giường rồi chui vào chăn, ôm cô chặt vào lòng, hôn lên môi cô. Đôi môi hắn ấm nóng, không còn lạnh lẽo nữa, cô lơ mơ tỉnh giấc, mở mắt ra xoe mắt nhìn hắn, cô bất ngờ ngồi bật dậy
Cô sờ sờ lên mặt hắn rồi khẽ lay lay hắn, vỗ vỗ vào mặt mình
Bất ngờ hỏi
"Vũ Hạo? Người anh ấm? Trái tim anh đập? Anh...anh...anh là người sống thật sao? Anh là người bình thường rồi sao?"
"Gật gật đầu"
"Mẹ anh cho phép anh làm người, để hẹn hò với em! Và...anh sẽ nó với mẹ Vương lời cảm ơn và xin lỗi lúc trước chưa kịp nói ra!"