Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 6: Tranh thủ vì bản thân



Ngửi được ở khóe miệng chính là vị ngọt ngào của máu, Vân Phi Tuyết mới phản ứng lại, nàng ngạc nhiên, nàng bị đánh sao, hiện tại mới cảm giác được trên mặt rất đau rát, hắn cư nhiên dám đánh nàng, nổi giận đùng đùng, nàng trừng mắt nhìn hắn vừa muốn mở miệng mắng hắn, đột nhiên nhìn thấy hắn mắt hắn là một màu đỏ khát máu, đang muốn cắn nuốt nàng, thật là dọa người mà, nàng nhanh chóng ngậm miệng lại, không biết câu nói kia của chính mình lại đắc tội với hắn rắn.

“Mắng nữa đi, như thế nào lại không nguyền rủa ta nữa à?” Tiêu Nam Hiên nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng, mâu quang hiện lên tia nhìn muốn giết người làm cho người ta thật sợ hãi, hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh về cái chết bi thảm của mẫu phi, hắn thấy rất phẫn nộ, tay cũng không tự giác tăng thêm lực.

“Ngô.” Không thể động đậy Vân Phi Tuyết chỉ có thể phát ra một chút thanh âm rất nhỏ, sắc mặt từ từ thay đổi theo, từ đỏ bừng biến thành trắng bệch, chuyển sang màu trắng xanh, cuối cùng biến thành màu xanh tím, cổ họng giống như bị gọng kìm bóp nghẹn, trong lồng ngực một trận đau đớn, trong đầu ong ong không còn suy nghĩ được gì, chân tay dần dần nhũn ra, cảnh tượng chung quanh trở nên mơ hồ, trước mắt đột nhiên xuất hiện rất nhiều ngôi sao, ý thức tựa hồ dần dần chìm vào trong bong tối…………

Tiêu Nam Hiên bất ngờ buông nàng ra, con ngươi đen, sắc bén nhìn thẳng chằm chằm vào nàng, mấp máy đôi môi bạc mà không thốt lên một lời, âm trầm đến cực điểm, sắc mặt ảm đảm như sương gió đã phủ một lớp từ cả Thiên niên kỷ trước.

Vân Phi Tuyết cảm giác được cảnh thượng đột nhiên buông lỏng, hít được một chút không khí, nàng kịch kiệt ho ra, thật vất vả mới dừng lại được, trừng mắt nhìn hắn quát: “Ngươi thật sự là người điên, có bản lĩnh ngươi bóp chết ta đi, đánh nữ nhân, ngươi không phải là nam nhân ?”

“Có phải là nam nhân hay không, ngươi rất nhanh sẽ được biết.” Thanh âm lãnh, không mang theo một chút độ ấm, Tiêu Nam Hiên mâu trung màu đỏ dần dần biến mất, thay vòa đó là một tia nhìn lãnh khốc và tàn nhẫn, sau đó xoay người áp thượng nàng.

“Tưởng cường bạo ta sao? Có bản lĩnh ngươi buông ta ra, cường bạo một nữ nhân không có năng lực phản kháng, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Vân Phi Tuyết bên môi gợi lên một ý châm chọc, lạnh lùng nhìn hắn, nàng phải đấu tranh cho chính mình, chưa đến thời điểm cuối cùng, tuyệt đối không được bỏ cuộc, đây là nguyên tắc của nàng từ xưa đến nay.

“Hừ.” Tiêu Nam Hiên cười lạnh một tiếng, mân bạc thần, không bỏ qua cho nàng, dùng tay tách ra đùi ngọc trắng tuyết của nàng, từ từ tiến đến.

“Ta bất động như một một xác chết, ngươi vẫn thấy có cảm giác sao? Làm như vậy có thú vị sao?” Vân Phi Tuyết cố ý nói thực khủng khiếp, lúc này nàng lại thấy bình tĩnh lạ thường.

“Kia bổn vương có phải hay không là nên buông ngươi ra?” Tiêu Nam Hiên dừng lại động tác, tuấn mâu bí hiểm ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

“Ngươi nghĩ sao?” Vân Phi Tuyết cũng lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không có biểu hiện, trong lòng có chút mừng thầm, chỉ cần hắn cởi bỏ huyệt đạo của nàng, kia nàng còn có biện pháp đào thoát.

“Đáng tiếc………” Tiêu Nam Hiên lấy tay xẹt qua cơ thể nàng………..

Vân Phi Tuyết căng thẳng, nhìn chằm chằm vào hắn, đáng tiếc cái gì?

Hắn mâu quang đột nhiên lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, bổn vương thích tiêm thi.(xác chết)” Vừa dứt lời, một cái động thân liền tiến nhập vào nàng.

“A………” Hạ thể bị xé rách, một trận đau đớn truyền tới, làm cho Vân Phi Tuyết nhịn không được thét lên một tiếng chói tai, nhưng nam nhân trước mặt không có một chút thương tiếc, hắn cuồng phách xâm nhập, không cần quan tâm đến thống khổ của nàng, không nhìn của nàng ngây ngô non nớt, chính là dùng hết toàn lực phát tiết để thỏa mãn chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.