Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 23



Tịch Thần Hãn giao bà nội cho Đông Thanh đỡ lấy, mình chậm rãi đi về phía Vũ Tiểu Kiều.

Lão phu nhân với mái tóc bạc trắng, mang phong phạm của phu nhân, tuy tuổi tác đã cao những khí chất vẫn cao quý như cũ, đôi mắt quắc thước tinh thần, nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.

Cô bé này rất đẹp, đôi mắt linh động quyến rũ, người tỏa ra hơi thở tươi mát, mang đến cho người cảm giác như ánh mặt trời giúp tâm tình tốt hơn.

Tịch lão phu nhân thầm thở dài trong lòng, cô gái như vậy luôn khiến đành ông không thể đề kháng được.

Tịch lão phu nhân thấp giọng hỏi Đông Thanh ở bên cạnh: “Hãn nhi có biết cô ấy không?"

Đông Thanh kính cẩn cúi đầu: “Dạ thưa lão phu nhân, tôi không biết."

Tịch Thần Hãn bước dưới ánh đèn đi tới, trên khuôn mặt đẹp trai với những góc cạnh rõ ràng của anh phủ bóng đêm u tối, nhìn càng có vẻ phiền muộn lạnh lẽo.

Vũ Tiểu Kiều ê ẩm trong lòng, vô thức lui về phía sau từng bước một.

Cô nhìn thấy rõ trong đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng của anh, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi kiếm, sắc bén như nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Vũ Tiểu Kiều thở dốc nặng nề, chợt thấy trước mắt trở nên tối đen lại, cơ thể tê liệt mềm nhũn ra.

Tịch Thần Hãn duỗi cánh tay dài ra, giữ lấy ở eo thon của cô, cơ thể mềm mại của cô ngã vào trong vòng tay kiên cố của anh, mùi hương thoang thoảng như có như không chỉ riêng cô mới có xộc thẳng vào trong khoang mũi anh, khiến trái tim anh đột nhiên rung động.

Khóe môi mỏng của anh nhếch lên nở nụ cười mỉa mai, người phụ nữ này đúng là biết dùng chiêu trò!

Vũ Tiểu Kiều thấy trong mắt anh tràn đầy vẻ khinh miệt, vô lực thầm thì một câu.

"Chúng ta quen biết nhau à…"

Tịch Thần Hãn nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong ngực mình, đôi mắt dần nheo lại, ánh sáng sắc lạnh bắn ra bốn phía.

Người phụ nữ này lại giả vờ như không nhận biết anh!!!

Giữa bọn họ, đã từng cùng chung một đêm điên cuồng, sau đó cô còn nhận chi phiếu ba triệu của anh.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tất cả mọi người đều câm như hến, không dám thở mạnh.

Người phụ nữ kia đã ngã vào trong vòng tay của Thần thiếu Kinh Hoa! Thần thiếu luôn chẳng bao giờ gần nữ sắc, lại không đẩy người phụ nữ kia ra!

Đúng lúc này, hình ảnh khiến mọi người kinh hãi hơn xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Tịch Thần Hãn chậm rãi cúi đầu xuống, đến gần người phụ nữ trong vòng tay, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn lạnh như băng, nhưng lại lộ ra sự mềm mại không thể che giấu được ánh mắt người ngoài.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, đến cả Tịch lão phu nhân cũng giật mình cảm thán.

Tịch lão phu nhân hiểu rõ cháu trai bảo bối của mình nhất, đừng nói có phụ nữ ngã vào trong vòng tay anh, cho dù có phụ nữ đến gần anh, anh cũng ghét người ta giống như quân ngoại lai dám xâm lược lãnh thổ của anh, người xù lên đầy gai nhọn.

Tịch Thần Hãn lạnh lùng nói: “Phụ nữ, cô cố tình!"

Hai người liên tục gặp nhau ở bệnh viện, nếu nói chỉ là trùng hợp, mà không phải là đã dự mưu từ trước, Tịch Thần Hãn anh quả quyết không tin!

Hàng lông mi dài rũ thấp của Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng run rẩy.

Cô rất muốn tỉnh lại, đáng tiếc mí mắt quá nặng nề, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.

Cô chỉ có thể cảm giác rõ được, bây giờ mình đang ở trong một vòng tay kiên cố. Rõ ràng đối phương không được thân thiện cho lắm, quanh thân tỏa ra khí lạnh rùng mình khiến cô lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn có cảm giác an toàn, rất muốn dựa vào trong vòng tay này, ngủ đến quên trời quên đất.

Cô trút tất cả những kiên trì của mình xuống, chìm vào trong bóng tối vô tận

Tịch Thần Hãn thấy Vũ Tiểu Kiều không có phản ứng gì, sắc mặt trắng bệch ra, anh gầm nhẹ.

"Bác sỹ!"

Vũ Tiểu Kiều được đưa vào phòng bệnh, bác sỹ và y tá bận rộn qua lại ở trong phòng bệnh.

Tịch Thần Hãn âm trầm đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trầm giọng hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy!"

Bác sỹ lau lau mồ hôi hột trên trán, nhỏ giọng đáp lại: “Vị tiểu thư này bị mệt nhọc quá độ, bị rơi vào trạng thái hôn mê."

Trái tim của Tịch Thần Hãn thắt lại, mệt nhọc quá độ?

Cô đã làm gì? Dẫn đến mình mệt mỏi thành thế này!

“Nghiêm trọng như vậy cơ à!" Tịch Thần Hãn khẽ quát lên, trong mắt bắn ra luồng ánh sáng sắc lạnh.

Bác sỹ lại lau lau trán: “Cũng cũng cũng không nghiêm trọng lắm! Cô ấy chỉ đang ngủ mê man thôi!"

"Là bất tỉnh, hay là ngủ!" Tịch Thần Hãn không muốn nghe mấy câu trả lời hàm hồ không rõ nữa.

"Dạ dạ dạ ngủ."

"…"

Tịch Thần Hãn tức giận xoay người, cất bước rời đi, bóng lưng cao lớn kia đã phủ đầy lửa giận.

Bác sỹ lại lau lau trán, toát hết mồ hôi lạnh với Vũ Tiểu Kiều ngủ say trong phòng bệnh.

Tịch lão phu nhân ngồi ở trên ghế mềm cách đó không xa, Tịch Thần Hãn đi tới, nhẹ nhàng đỡ Tịch lão phu nhân lên, tất cả ý lạnh đều nhanh chóng được xua tan, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cùng với người đáng sợ vừa nãy giống như hai người hoàn toàn khác nhau 

Chỉ khi nào ở trước mặt Tịch lão phu nhân, anh mới có thể dịu dàng như nước.

"Bà nội, để cho bà phải chờ lâu rồi."

Tịch lão phu nhân mỉm cười hỏi anh: “Hãn nhi, cô bé kia là ai vậy?"

"Không biết!" Tịch Thần Hãn trả lời cực kỳ tuyệt tình.

Tịch lão phu nhân không tin cho lắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tịch Thần Hãn rất lạnh, đành bỏ qua không hỏi thêm gì nữa.

Tịch Thần Hãn tự mình đỡ bà nội, đưa bà nội đi đến phòng bệnh cao cấp ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, lơ đãng quay đầu liếc nhìn về phía phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, khóe môi không tự chủ được cong lên.

Trên thế giới này, lại vẫn có thể có phụ nữ ngủ đến không biết trời đâu dất đâu ở trong vòng tay của Tịch Thần Hãn anh!

Tiếng chuông điện thoại ầm ĩ không ngừng vang lên, đánh thức Vũ Tiểu Kiều tỉnh giấc khỏi giấc ngủ ngon.

Cô ngủ ở trong phòng bệnh cả ngày, rốt cuộc cũng cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, đầy máu sống lại. Lục lọi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là Cung Cảnh Hào gọi tới, cô vội vàng ngắt điện thoại.

Đại ma đầu đó gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là không có chuyện tốt gì!

Thế nhưng Cung Đại thiếu gia lại gọi điện thoại tới, Vũ Tiểu Kiều tiếp tục ngắt điện thoại.

Cung đại ma đầu không gọi điện thoại tới nữa, cuối cùng thế giới cũng được an tĩnh!

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn phòng bệnh, day day huyệt thái dương đau nhức, mơ hồ nhớ tới trước khi ngất xỉu, hình như mình đã nhìn thấy người đàn ông rất đẹp trai.

Lúc này, An Tử Dụ gọi điện thoại tới.

"Kiều Kiều, không xong rồi…"

"Xảy ra chuyện gì vậy An An?" Vũ Tiểu Kiều lo lắng hỏi.

"Cung Cảnh Hào… anh ta… anh ta, anh ta tuyên bố muốn đuổi cậu ra khỏi Styland! Anh ta còn nói cho cậu nửa tiếng, cậu phải xuất hiện ở trước mặt anh ta!"

"Nếu không… nếu không thì chờ nhận được thư thông báo đuổi học đi."

"Cái gì?!"

Một khi trường đại học Styland gửi thư thông báo đuổi học, điều đó đồng nghĩa với việc sinh viên kết thúc sự nghiệp học hành.

Sẽ không có trường đại học nào dám nhận sinh viên bị trường đại học quý tộc Styland đuổi, ít nhất là đừng nghĩ tới chuyện bước chân vào tất cả các trường đại học ở thành phố Kinh Hoa này.

"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Vũ Tiểu Kiều hỏi.

"Phòng ký túc xá của chúng ta!"

Vũ Tiểu Kiều nhìn thời gian, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Y tá giữ ở ngoài cửa muốn ngăn cản, bị Vũ Tiểu Kiều đẩy ra.

Vũ Tiểu Kiều lao ra khỏi bệnh viện, nhanh chóng bắt xe, hỏa tốc chạy về ký túc xá trường học.

Lúc Vũ Tiểu Kiều thở hồng hộc đẩy cửa ký túc xá ra, nhìn thấy trong phòng ký túc xá của mình đã trở thành mớ hỗn độn.

Tất cả sách vở đều bị vứt trên sàn nhà, mặt trên còn in hằn dấu chân lớn.

Không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai, chính là dấu chân của Cung đại ma đầu đang ngồi ở trên ghế!

Cung Cảnh Hào nhìn lướt qua Vũ Tiểu Kiều, cô chạy như điên trở về ký túc xá, bây giờ mệt đến mức không thở được, hai gò má đỏ ửng, hiện lên màu sắc mê người.

Cung Cảnh Hào hạ thấp tầm mắt, nhìn đồng hồ đắt giá trên cổ tay mình.

"A! Thật đáng tiếc, cô đã tới muộn ba phút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.