Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 8



Vũ Tiểu Kiều bắt xe taxi về trường học.

Hiện tại cô không một xu dính túi, lại không có di động, đành phải mượn di động của tài xế, gọi điện thoại cho cô bạn thân nhất An Tử Dụ, bảo cô ấy tới trước cổng trường học cứu giúp.

Vũ Tiểu Kiều ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng quay đầu lại xem phía sau, sợ Cung Cảnh Hào đuổi theo.

Tài xế một bên không kiên nhẫn chờ, một bên nói: “Cô gái, cãi nhau cùng bạn trai đừng động thủ trên đường cái, cho cậu bạn trai kia chút mặt mũi!”

“Anh ta không phải bạn trai tôi!” Vũ Tiểu Kiều nói.

Bọn họ là đối thủ một mất một còn, là kẻ thù!

Tài xế hiển nhiên không tin: “Người bạn trải của cô ở khách sạn Hải Long kia, nhất định là con nhà giàu có! Cô có thể đi học ở trường học dành cho quý tộc này chắc cũng là dựa vào bạn trai kia của cô đi?”

“Không phải bởi vì anh ta!” Vũ Tiểu Kiều giận bực.

Là mẹ của cô, không biết từ nơi nào có được danh sách giấy báo nhập học, cô mới may mắn được học tại đây.

Tài xế dùng ánh mắt khác thường, liếc Vũ Tiểu Kiều một cái: “Tiền xe cô còn trả không nổi, giả bộ có tiền làm cái gì! Trường đại học này, cũng không phải làcó quan hệ là có thể được học! Những người học sinh có thể đi học ở chỗ này, đều là con của tỷ phú có tài sản giá trị lên đến trăm triệu”

“Đây là bạn trai cô, nếu người phụ nữ của tôi mà không cho tôi chút mặt mũi như cô, tôi đã sớm đuổi theo đánh cô ta!”

Vũ Tiểu Kiều oán hận trừng mắt nhìn tài xế một cái.

Lúc này, An Tử Dụ chạy chậm lại đây, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc dài hơi cuốn màu nâu ở trong gió, trên cổ đeo một cái vòng cổ kim cương quang mang lộng lẫy, toàn thân lộ ra một cổ hơi thở danh môn thục viện, giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được xuất thân bất phàm.

An Tử Dụ cho tiền xe, lại cho thêm tiền boa, tài xế mừng rỡ không khép miệng được, liên tục gật đầu cúi người, đầy mặt nịnh nọt.

“Xuất thân danh môn, chính là xa hoa!” Tài xế nịnh hót một tiếng.

Vũ Tiểu Kiều rất không thích xem những tình huống như vậy, lúc trước khi xuống xe, hỏi tài xế một câu.

“Chú chưa có vợ phải không?”

“Tại sao cô lại biết?”

Vũ Tiểu Kiều đối với tài xế cười khinh miệt, kéo cánh tay An Tử Dụ, hai người cùng nhau đi vào cổng trường “đại học Sử đế lan”.

Đại học Sử đế lan——đại học nổi tiếng nhất trong nước của con nhà quý tộc.Học sinh được học ở chỗ này, phi phú tức quý, tất cả xuất thân đều là hào môn thế gia và con cháu nhà quý tộc, con nhà có tiền trong trường chỉ nhỏ bé không đáng nói đến. Giáo viên nơi đây đều là bậc nhất, không ít con nhà giàu ở nước ngoài, cũng tới nơi này cầu học, chỉ mong sau khi tốt nghiệp có bằng tốt nghiệp của đại học Sử Đế Lan, chứng minh địa vị hào môn của mình.

Đương nhiên, rất nhiều người tới nơi này cầu học, cũng là vì kết thêm nhiều mối quan hệ, tương lai có thể trợ giúp nhau trên thương trường.

Nhưng mà Vũ Tiểu Kiều lại là một trường hợp ngoại lệ, xuất thân của cô không phải là hào môn thế gia, cũng không có bối cảnh hiển hách.

Mặc dù mẹ cô là một nhà thiết kế có tiếng, trong nhà cũng miễn cưỡng có biệt thự, có người hầu, nhưng ở Sử Đế Lan, cô chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.

Huống hồ với hoản cảnh của nhà cô, căn bản không có vẻ vang như vậy, cô vẫn như cũ phải đi làm thêm để kiếm tiền đóng tiền sinh hoạt.

Mà hiện tại, cô còn đang gặp phải khó khăn rất lớn.

Chính là kiếm đủ ba trăm vạn để cứu me.

Trở lại ký túc xá, An Tử Dụ nhẹ giọng hỏi: “Kiều Kiều, cậu biến mất một ngày một đêm, rốt cuộc đi đâu vậy? Gọi di động cho cậu, lại luôn không bắt máy.”

Vũ Tiểu Kiều cắn môi, nỗ lực không cho cô thấy vẻ mặt túng quẫn của mình.

“Di động cùng túi của mình, đều ở chỗ Tào Xuyên.”

“Tại sao lại ở chỗ của anh ta?”

“Cái này...”

“Không phải các cậu ở cùng nhau đấy chứ!” Đôi mắt to của An Tử Dụ sáng, giật mình mà che miệng lại.

“An An, mình không phải loại người như vậy!”

Nghĩ đến Tào Xuyên, ngực của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên tê rần, ngược lại lại chột dạ, cũng không biết tối hôm qua có bị người...

Trong đầu vẫn là trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, ở hộp đêm Kim Sa, bị người ta chuốc rượu... Chẳng lẽ là bởi vì trong ly rượu kia có hạ dược, cho nên mới sẽ mất đi một đoạn thời gian ký ức?

“Kiều Kiều, buổi sáng hôm nay, cha cậu tới tìm cậu, nghe nói cậu không ở trường học nên rất tức giận. Kiều Kiều, có phải nhà cậu xảy ra chuyện gì phải không?”

“Không có việc gì, An An, cậu đừng nghĩ nhiều. Bây giờ mình đi tắm rửa trước đã nhé!”

Vũ Tiểu Kiều chạy nhanh vào phòng tắm, tránh thoát sự tra hỏi của An Tử Dụ.

Bây giờ cả người cô đều đau nhức, lại bị Cung Cảnh Hào đuổi ra rời gân cốt, thể lực bị tiêu hao quá mức, đứng ở trước gương, nhìn vết bầm xanh tím trên người, lại là một trận tim đau như cắt.

Nhất định sẽ không!

Cô nhất định không có thất thân!

Vuốt ve dấu vết loang lổ trên da thịt, nhắm mắt lại thật sâu, liều mạng mà nói cho chính mình, hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng gom đủ ba trăm vạn cứu mẹ!

Nhưng mà kỳ hạn còn chỉ còn lại có một ngày, cô đi nơi nào gom góp nhiều tiền như vậy?

Tắm rửa xong, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cha, hỏi cha tại sao cô đi hộp đêm Kim Sa lấy tiền lại bị một đám đàn ông đuổi theo như vậy. Di động mới vừa cầm lên, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người ta một chân đá văng.

Cung Cảnh Hào vẻ mặt thịnh nộ mà xông vào, trực tiếp xông lên trước mái tóc dài ướt dầm dề của Vũ Tiểu Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.