Lại qua 10 phút nữa, chiếc Land Rover quay đầu lại phi như bay trở lại chỗ vừa dừng xe, cũng chính là chỗ Hứa Ý xuống xe.
Xe dừng chưa bao lâu, Hứa Ngạn Chi cũng đi từ xa đến, hắn chỉ mắc áo sơ mi trắng, vì lái xe đêm nên đeo thêm một chiếc kính vô cùng văn nhã, đôi mắt nâu đậm như hoà vào trong đêm tối, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Cửa sổ xe hạ xuống, Cố Thâm Viễn nghe thấy Hứa Ngạn Chi hỏi:
“Túi của cô ấy đâu?”
Cố Thâm Viễn không đáp lại, anh xuống xe, trực tiếp lách qua người hắn, đi về chiếc xe phía trước.
Cửa xe Hứa Ngạn Chi đã khoá, không thể mở từ ngoài vào được, cho dù Cố Thâm Viễn có qua đó cũng chỉ nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế phụ qua lớp kính, phần lớn tóc đã che đi gương mặt nhỏ nhắn, trên lễ phục tinh khiết còn đắp một chiếc áo vest thủ công của nam.
Cô ngủ rồi.
Trong khi anh đến nhìn cô, Hứa Ngạn Chi đã lấy được túi xách của Hứa Ý trên chiếc Land Rover.
“Cô ấy sao vậy?”
Cố Thâm Viễn cứng giọng hỏi.
Hứa Ngạn Chi không quá khách khí:
“Mới đầu chỉ nghĩ cậu không thích cô ấy, bây giờ xe ra cậu chẳng giống con người, thu điện thoại rồi vứt cô ấy giữa đường, giờ còn mặt mũi đến hỏi cô ấy thế nào ư?”
“Không phải chuyện của anh.”
Hứa Ngạn Chi bị mấy chữ này làm cho buồn cười, hắn cũng chẳng kiêng nể mà bật cười thành tiếng:
“Cô ấy là người Hứa gia, cũng chính là người của tôi, sao lại không liên quan đến tôi đây?”
Hắn nhìn ôn hoà nhưng khí thế không hề thua kém, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại khi cười, quả thức mang dáng dấp của một cáo già, khiến người khác khó mà đối phó.
Hứa Ngạn Chi lấy được đồ cũng không tranh luận với Cố Thâm Viễn.
Sau khi lên xe, Hứa Ngạn Chi mới phát hiện Hứa Ý vốn không hề ngủ.
Hoặc nói là Cố Thâm Viễn chắn ngoài cửa ghế phụ cô đã tỉnh rồi.
Chẳng qua cô khép mắt, không động đậy nên khiến người khác cảm thấy như đang say ngủ.
Nghỉ ngơi được một lúc, tâm trạng của Hứa Ý cũng đã được ổn định lại, cô nhận túi từ tay Hứa Ngạn Chi rồi nói cảm ơn.
“Nói cảm ơn với chú làm gì?”
“Bởi vì thực sự muốn cảm ơn ạ.”
Hứa Ý không giống như Hứa Ánh Hoạ, bình thường cô sẽ không vì một món đồ đáng giá không thực dụng nào đó mà xin xỏ Hứa Ngạn Chi, nịnh bợ hắn, làm nũng với hắn, nhiều lúc, Hứa Ý cũng chỉ cư xử với Hứa Ngạn Chi như một bậc cha chú mà thôi.
Chút ơn huệ nhỏ quả thực không cần cảm ơn.
Nhưng đêm nay cô rất cần trợ giúp, mà hắn lại xuất hiện kịp thời mà vươn tay cứu giúp, nếu hắn không xuất hiện, Hứa Ý có thể đoán được ngày mai mình sẽ thành một người phụ nữ lang thang với đôi chân phồng rộp.
Ánh mắt Hứa Ý chân thành lại tha thiết, quả thực đang thành tâm cảm ơn.
“Có một chuyện cha cháu chưa từng nói cho cháu biết, vốn dĩ đêm nay cháu sẽ được biết, thực ra cháu không phải….”
Lời nói bỗng im bặt.
Hứa Ngạn Chi thấy Hứa Ý tháo vòng cổ xuống.
Hứa Ý vốn không hề chú ý đến Hứa Ngạn Chi, cô tháo đai an toàn, chuẩn bị rời đi mới hỏi:
“Chú vừa bảo thực ra cháu không phải cái gì cơ?”
Hứa Ngạn Chi nhìn vòng cổ trên tay cô rồi chuyển chủ đề:
“Cháu đi đâu?”
“Cháu sẽ về ngay thôi.”
Vòng cổ trong tay Hứa Ý chính là chiếc vòng mà Cố Thâm Viễn chọn cho cô.
Ngày trước lúc đón tết anh bỗng nhớ ra bèn bảo trợ lý tuỳ ý chọn vào món quà, tặng Hứa Ý cho có lệ, nhưng lần này lại thực sự chủ động chọn, cô cũng tưởng anh thực sự quan tâm đến mình, hoá ra là chỉ vì lợi ích mà thôi.
Mà cô cũng giống như lời anh nói, dễ dỗ dành.
Hứa Ý đi thẳng đến chỗ Cố Thâm Viễn đỗ xe.
Cách một tấm cửa kính, nương theo ánh đèn đường sáng ngời, trong ánh mắt người đàn ông chỉ thấy cô bước đến thật nhẹ, gương mặt như đang cười hệt như lúc vừa mới kết hôn, mỗi khi nhìn thấy, cô đều trong dáng vẻ chạy về phía anh bất cứ lúc nào.
Không biết là trời tối hay do trang điểm khiến anh cảm thấy gương mặt này ánh lên vẻ xinh đẹp kiều mị mà trước nay chưa từng có.
Cửa xe bị Hứa Ý mở ra.
“Biết trở lại rồi sao?”
Cố Thâm Viễn thản nhiên chế nhạo một câu.
Hứa Ý mím môi, cô không muốn giải thích nhiều, lại không ngồi vào vị trí phó lái như anh đã nghĩ mà cô chỉ ném chiếc vòng cổ vào tay anh rồi nói:
“Đồ của anh, trả lại cho anh.”
Nói xong cô lập tức cất bước rời đi, không hề nhìn thấy vẻ lo lắng ngập tràn trong đôi mắt Cố Thâm Viễn.
Hành lý ở Thấm viên đã bị mang đi hết rồi.
Thứ nên trả cũng đã trả lại rồi.
Cô không có ý định sẽ trở lại Thấm viên với anh nữa.
…….
Xe của Hứa Ngạn Chi đi thẳng đến biệt thự nhà họ Hứa.
Trong nhà không còn ai khác, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy tối đen như mực, không giống tầng lầu ở nơi khác có bật đèn vàng ngoài ban công, vừa đến bàn ăn thì cửa sổ phòng bếp cũng sẽ sáng lên.
Lần đầu tiên Hứa Ý hiểu được cảm giác của Hứa Ánh Hoạ.
Chị gái gả đi chỉ còn một mình em gái sống trong căn nhà trống vắng, bất kể là buổi sáng yên tĩnh hay buổi đem vắng lặng thì đều có thể dễ dàng phóng đại nỗi cô đơn của con người đến cực hạn.
Tắt xe, không gian kín hẹp khiến tiếng hít thở như rõ ràng hơn, Hứa Ngạn Chi khẽ liếc nhìn cô:
“Nếu đã xác định ly hôn thì để mai chú bảo công ty gia đình cho một dì giúp việc qua đây nấu cơm cho hai đứa.”
Hứa Ý nghiêng đầu:
“Cháu tự mời….”
Vừa mới nói xong, cô chợt nhận ra mình nhỡ lời, mắt mở to, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Chú nhỏ à….”
“Sao lại muốn lừa chú?”
“Sao chú biết cháu xác nhận ly hôn?”
“Nghe lén đấy.”
“…..”
Hứa Ý cười xoà, sao người này lại có thể nói nghe lén một cách ngay thẳng vậy chứ.
Có thể lúc cô và Cố Thâm Viễn nói chuyện ly hôn thì Hứa Ngạn Chi cũng ở quanh đó nên nghe được.
Ngập ngừng một hồi cô bèn thở dài:
“Nếu chủ nhỏ đã biết thì hãy giúp cháu giấu trước đã, cháu còn chưa biết nên ăn nói sao với bà nội Cố.”
Hứa Ngạn Chi đáp:
“Cháu có thể suốt ngày suy nghĩ cho người khác được không?”
Suy nghĩ vì nhà họ Hứa, suy nghĩ vì Cố Thâm Viễn, vì bà nội cố, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.
Hứa Ý yên lặng mỉm cười.
Thấy cơ thể Hứa Ý không thực sự thoải mái, Hứa Ngạn Chi giúp cô chỉnh đèn xong cũng không rời đi luôn, trong nhà không có cô phụ bếp nên hắn tự đến phòng bếp đun nước, sau đó lại tự mình mang nước ấm ra cho Hứa Ý.
Tâm trạng cô không tốt nên hắn ở lại cùng cô chừng một tiếng, đợi khi Hứa Ánh Hoạ về thì dặn qua vài câu rồi mới rời đi.
Ngủ được một giấc, sáng hôm sau Hứa Ý bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Theo giờ sinh học nên bình thường tầm 6-7 giờ sáng cô sẽ rời giường rồi cùng giúp việc chuẩn bị những thứ cần thiết trước khi Cố Thâm Viễn đi làm, giờ về nhà mình lại khiến cô có lại thói quen ham ngủ nướng thời còn đi học.
“Alo….”
Hứa Ý mơ màng đáp một tiếng.
“Dậy rồi sao.”
Là giọng của Cố Thâm Viễn.
Hứa Ý tỉnh táo lại một chút:
“Bây giờ đi sao?”
“Em nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Ừm.”
Gác điện thoại xong, Hứa Ý luôn cảm thấy Cố Thâm Viễn đang rõ ràng nhắc nhở cô hiểu rằng, một khi ly hôn thì bọn họ sẽ không thể trở lại như trước được nữa, thế nên đừng vì một phút bốc đồng mà làm ra chuyện đáng hối hận.
9 rưỡi, Hứa Ý đến cục dân chính chuẩn giờ.
Ngoại trừ cầm sổ hộ khẩu ở Thấm viên đến, Cố Thâm Viễn còn cầm giấy thoả thuận ly hôn, lúc gặp nhau anh bèn đưa bản thoả thuận còn dư cho cô.
Khác hẳn với suy nghĩ trước kia của Hứa Ý, ở mảng này anh làm cực nề nếp, việc phân chia tài sản cũng được phân chia rất tỉ mỉ.
“Tôi không cần.”
Hứa Ý lướt nhanh đến chỗ mấy toà nhà trong trung tâm thành phố thì lập tức rời mắt.
“Tôi không thiếu mấy thứ này của anh.”
Cô sẽ không ký.
Cũng không phải vì không muốn được cho không thứ gì đó.
Mà vì nếu như cô lấy thì cũng chẳng khác nào đó là tiền công mấy năm ngủ cùng của một cô giúp việc có giá nào đấy thôi.
“Em có ký hay không cũng như nhau, tôi sẽ viết tên của em.”
Cố Thâm Viễn không vì việc cô muốn giữ danh dự mà có thay đổi gì quá lớn, anh vẫn tự làm theo ý mình như cũ.
Theo sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ lần lượt điền bản kê khai cũng như làm thủ tục.
Lúc kết hôn phải chụp ảnh, lúc ly hôn cũng phải chụp ảnh.
Chẳng qua trên bức ảnh ly hôn hai người đã tách xa nhau.
Ảnh thẻ của Cố Thâm Viễn không khác hai năm trước, ngũ quan tuấn lãng lãnh đạm, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Cùng so sánh nhưng ảnh thẻ của Hứa Ý đã khác xa hai năm trước, không còn vẻ vui sướng khi được đứng trước máy ảnh của hai năm trước, cô của hiện tại lại bình tĩnh thong dong, mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại ẩn chứa sự khó nhọc của tuổi ba mươi.
Hứa Ý mặc váy trắng thắt eo thuần khiết, búi nửa đầu, hai bên tai có sợi tóc vương ra, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên trước nắm lấy túi xách, nhìn như bất an nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như nước.
Lấy được giấy chứng nhận ly hôn đỏ chói xong, Hứa Ý nhẹ nhõm thở ra.
Như mây đen tản ra trời ló rạng vậy.
Lúc chờ thang máy Hứa Ý nhân được điện thoại của chú nhỏ.
Hứa Ngạn Chi hỏi cô:
“Xong xuôi rồi sao?”
Tối qua hắn đưa cô về xong là đi luôn, Hứa Ý không biết sao hắn lại đoán được hôm nay cô đi làm thủ tục ly hôn, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của hắn, bảo cấp dưới hỏi nhân viên ở đây một chút thì cũng chẳng khó để biết được vừa có chuyện gì.
Hứa Ý thừa nhận.
Hứa Ngạn Chi lại nói:
“Có một quán đồ Nhật mới mở ở đường Thành Dân Đông, chú đưa các cháu đến đó thử.”
“Ánh Hoạ cũng đi ạ?”
“Thế nào, không có con bé thì cháu không chịu đi ăn cơm riêng với chú hả.”
“Không phải đâu, chỉ là con nhóc kia mà biết đi ăn ngon mà không bảo thì nhất định sẽ gây rối với chú.”
Hứa Ngạn Chi cười:
“Yên tâm đi, con bé cũng đến.”
Hứa Ý đồng ý, cũng không chú ý đến sắc mặt đã trầm xuống của người đàn ông bên cạnh, cô toàn tâm toàn ý nhìn số tầng.
Toà hành chính của nơi này mới xây chưa bao laai, thang máy còn chưa trang hoàng xong, nhiều người đều sợ xảy ra sự cố nên chọn đi thang bộ, thế nên vừa rồi trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ.
Trong không gian chật hẹp vô cùng yên tĩnh, hơi thở của hai người như đang trao đổi với nhau.
Buổi sáng Hứa Ý đã dùng dầu gội của Hứa Ánh Hoạ để gội đầu, hương dầu gội của cô gái nồng đậm nhưng cũng rất dễ ngửi, từng làn hương cứ bay đến bên mũi người đàn ông.
Khiến anh không thể không nhớ tới những lời cô nói lúc ở dưới người anh “anh đè vào tóc em rồi”, “anh nhẹ thôi”.
Mỗi một hình ảnh lại như một bộ phim tua ngược lại trong đầu anh, không gạt đi được, cứ vậy khắc sâu.
Trước đó, Cố Thâm Viễn không hề phát hiện ra người phụ nữ này từng có những điểm rất mỹ lệ, cũng không biết rằng mỗi chuyện vụn vặt trong cuộc sống của anh đều có bóng dáng của cô.
Nhưng sau khi bọn họ làm xong thủ tục ly hôn, anh mới không khỏi nhớ lại từng khoảng khắc thân mật giữa bọn họ.
Đại khái đây chính là bệnh chung của đám đàn ông.
Hứa Ý không để ý rằng mình bị người khác nhìn ngắm, cô cúi đầu trả lời Wechat của Hứa Ánh Hoạ.
Thang máy chưa được làm xong nên không quá ổn định cũng không có thanh đỡ, lúc đi từ tầng trên xuống, Hứa Ý không ổn định được trọng tâm bèn vô ý ngả sang bên cạnh.
Thật không khéo đụng lên người anh.
Phần tay áo sơ mi của Cố Thâm Viễn bị Hứa Ý xô vào tạo thành từng nếp gấp nhỏ, mà nửa thân trên của cô lại dán vào người anh như một chú gấu túi.
Ý thức được hành động vô ý của mình, Hứa Ý hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy ý không vui lộ rõ trong mắt anh.
Lúc trước không phải hai người chưa từng tiếp xúc thân mật, thân mật hơn thế này còn có, nhưng chưa bao giờ bị anh ghét bỏ đến như vậy.
Sửa sang lại vệt nhăn do cô xô vào, Cố Thâm Viễn mới lạnh giọng buông một câu:
“Nếu đã ly hôn rồi thì đừng động vào tôi nữa.”
Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng nện bước rời đi, trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Xuyên qua tấm cửa thuỷ tinh, Hứa Ý nhìn bóng dáng dần xa của người đàn ông, hai tay buông thõng dần nắm thành quyền.
Lấy chìa khoá xe trong túi ra, lúc cô chuẩn bị rời đi thì dạ dày lên cơn buồn nôn, cô không khỏi vịn vào cột đỡ mà nôn một trận.