Phổ Sầm Tư không có cách nào nảy sinh hứng thú với con người.
Sinh vật có thể khiến ánh mắt hắn nán lại lâu nhất cũng chỉ có những vật thí nghiệm lưu lạc đến trên tay hắn này.
Đầu ngón tay Phổ Sầm Tư lướt trên mặt 337: "Vật nhỏ dùng giao lưu tinh thần thử một chút đi."
337 nghe thấy, nhưng em lại không làm như vậy.
Em vùi đầu vào trong ngực Phổ Sầm Tư, rầu rĩ nói: "Người phụ trách ở bên 337 một lát nữa là được rồi."
Phổ Sầm Tư nắm gương mặt em: "Hiện giờ cậu không ổn định như vậy, lỡ hấp dẫn những sinh vật khác đến đây thì phải làm sao bây giờ?"
Loại tình huống này Phổ Sầm Tư chưa từng gặp, hắn không có biện pháp để chứng thực suy đoán của mình, nhưng chỉ cần nó có 1% khả năng xảy ra thì cũng tồn tại nguy hiểm.
"Người phụ trách để 337 ôm một lát là được rồi."
Loading...
Phổ Sầm Tư không còn cách nào khác, đành phải để 337 ngồi trên đùi hắn, để em ngả đầu lên vai hắn.
Đây là lần đầu tiên 337 ôm Phổ Sầm Tư, cho dù đương là lúc phát tình, sự mừng rỡ lan tràn trong lòng em vẫn ngọt ngào như nước đường, nụ cười nở bên môi rất lâu.
Cánh tay em vòng qua eo Phổ Sầm Tư, sự khô nóng trong cơ thể càng sôi sục trào dâng.
Phổ Sầm Tư có chút không biết phải làm sao với vật nhỏ trong ngực.
"Cậu có biết hiện giờ cậu dán vào tôi như thế sẽ truyền toàn bộ cảm giác của cậu cho tôi không?" Phổ Sầm Tư nắm lấy eo 337: "Giống như lúc này, tính đợi đến lúc cậu tiêu hao hết năng lượng lại quay trở về làm cái thứ sinh vật đen như mực còn không to bằng lòng bàn tay tôi kia, rồi tiếp tục chịu đựng?"
Phổ Sầm Tư đã hiểu rõ hơn nhiều về sức mạnh của 337: "Đến lúc đó, cậu có muốn giao lưu tinh thần cũng không làm được."
"Nhưng mà người phụ trách không thích 337 chạm vào thế giới tinh thần..."
"Còn nói nhảm nhiều như vậy nữa?" Phổ Sầm Tư bóp eo 337 một cái: "Cậu vẫn còn chưa hiểu ý tôi?"
"... Vậy ngày mai người phụ trách không thể mắng 337 tiến hành giao lưu tinh thần với anh."
Đầu dây thần kinh của bọn họ chạm vào nhau, 337 vẫn có chút thẹn thùng hơn Phổ Sầm Tư, không dám quấn vào quá gần.
Có hơi giống ân ái trong tưởng tượng.
Nhưng cảm giác lại là chân thật, bởi vì loại khoái cảm kia có thể truyền thẳng vào đầu.
Dường như đang có hai cơ thể mơ hồ quấn lấy nhau ở trên giường, người tấn công có bờ ngực nhễ nhại mồ hôi, người nhận lấy đầu ngón tay nắm chặt ga giường không thả.
Trong thế giới tinh thần, bọn họ cứ ôm lấy nhau như vậy.
Nhưng đầu dây thần kinh của bọn họ.
Đang trải qua việc còn điên cuồng hơn cả việc ái ân.
Thật ra Phổ Sầm Tư có thể chạm vào 337 ở trong thế giới tinh thần, nhưng hắn thật sự không thể dấy lên dục vọng với con người.
Trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời của Phổ Sầm Tư, dục vọng là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Dù thỉnh thoảng phát tiết dục vọng, hắn cũng không cảm nhận được thứ gọi là khoái cảm.
Từ sâu trong lòng hắn, hắn cực kỳ phản cảm loại chuyện đó.
Còn về nguyên nhân, có lẽ phần lớn có liên quan đến chuyện hồi nhỏ của hắn.
Hắn sống như một con người bình thường.
Nhưng lại không giống một con người bình thường.
337 nhắm mắt lại, thở hổn hển nơi cổ Phổ Sầm Tư, cánh tay em ôm lấy Phổ Sầm Tư, không nhịn được mà nắm chặt lấy lưng áo hắn.
Cuộc ân ái này của bọn họ có thể diễn ra trên bãi cỏ mùa xuân, cũng có thể là trong bể bơi giữa mùa hè.
Chỉ cần bọn họ muốn.
Đầu dây thần kinh có thể mang lại tất cả sự kích thích mà bọn họ muốn.
Sức mạnh tinh thần của 337 có hơi không chịu nổi, khoảnh khắc em cảm nhận được cao trào, bởi vì họ đang ôm lấy nhau mà thứ cảm giác đó cũng trực tiếp truyền lại cho Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư mở mắt ra, lấy kính xuống, nghiêng đầu nhìn 337 với khuôn mặt đỏ hồng. Hắn hơi cúi xuống, trong tích tắc khi bờ môi sắp tiếp xúc với nhau.
Hắn nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một chút ở đây."