"Toàn đất cát, bẩn, sau này đừng chạy lung tung ra ngoài nữa."
337 chớp mắt: "Vâng, người phụ trách, vốn Tứ Mộc định núp trong bụi cỏ, cho anh một niềm vui bất ngờ thật là to, nhưng mà..."
337 có chút ngượng ngùng: "Đến trưa 337 không cẩn thận ngủ quên luôn ở đây."
Loading...
Thể tích của 337 đã được nuôi lớn hơn nhiều, dáng vẻ của nó cũng đã thay đổi, nếu mang về phòng thí nghiệm, chỉ cần nhân viên nghiên cứu không bị mù là có thể nhìn ra được sự biến hóa của nó.
Nó vẫn còn đang lải nhải trong ngực Phổ Sầm Tư: "Hình như Tứ Mộc vừa mơ đó, Tứ Mộc mơ thấy người phụ trách đứng trên ban công, còn... Tứ Mộc biến thành người, anh nói xem, nếu cái này là sự thật thì tốt biết bao."
"Cố chấp chuyện này làm gì?" Phổ Sầm Tư chỉnh độ ấm của nước, bỏ 337 vào trong bồn tắm: "Em không cần phải biến thành người."
"Hình như tôi đã nói với em, tôi không thích con người." Phổ Sầm Tư thoa sữa tắm khắp cơ thể 337, 337 duỗi xúc tu ra quấn lấy cổ tay hắn.
Nó nói: "Em có thể cảm giác được, người phụ trách, anh không cần phải an ủi em. Em không hề cố chấp không chịu tỉnh ngộ, em thật lòng muốn làm đồng loại với anh, dù sao thì cảm giác yêu đương này, chỉ tồn tại giữa đồng loại thôi. Mặc dù em là quái vật nhỏ đến từ vũ trụ, nhưng em có thể vì anh mà thay đổi mọi thứ nha, anh xem Tứ Mộc bây giờ đi, có phải đáng yêu hơn trước nhiều rồi không?"
Phổ Sầm Tư nặng nề búng cái đầu nhỏ của 337: "Em không cần phải thay đổi gì hết, dù em có như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện tôi vứt bỏ em."
337 dùng xúc tu cọ lên cổ tay Phổ Sầm Tư, con mắt nó cong cong, đựng đầy mừng rỡ.
"Người phụ trách, anh vẫn không hiểu vì sao Tứ Mộc muốn trở thành con người rồi." 337 ôm lấy đầu ngón tay Phổ Sầm Tư: "Nếu Tứ Mộc trở thành đồng loại với anh, thì Tứ Mộc có thể đứng ở cạnh anh rồi. Những ngày hoàng hôn chưa buông xuống, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo mát, cũng có thể ra ngoài dạo phố, em không cần phải nằm trên vai anh nữa, mà có thể nắm tay anh, đường đường chính chính tựa lên vai anh, chúng ta có thể cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tuyệt đẹp đó."
Ngón cái của Phổ Sầm Tư khựng lại trong khoảng một giây, hắn khe khẽ ừ một tiếng, tiếp tục tắm rửa sạch sẽ cho 337.
Ban đêm ở thế giới tinh thần lại càng thêm dịu dàng vô cùng, mặt trăng cong cong tỏa ra ánh sáng trắng mềm mại, thiếu niên cố ý trốn sau gốc cây, khi nghe thấy tiếng bước chân hắn đi tới, bèn thò đầu ra nở nụ cười mê người.
"Người phụ trách, anh có phát hiện ra là thế giới tinh thần này trở nên rộng lớn hơn rồi không?"
Năng lực của 337 càng ngày càng mạnh, phạm vi của thế giới tinh thần đã lớn hơn rất nhiều. Hiện giờ nơi này đã như một thế giới bình thường, tất cả cảnh vật quy luật đều giống y hệt thế giới gốc, ngoại trừ việc nơi này không có bất kỳ người nào khác.
Thế giới tinh thần như thể tồn tại vì riêng bọn họ.
"Gần đây sức mạnh của em hình như ổn định hơn nhiều." Phổ Sầm Tư mặc một chiếc áo khoác dài, hắn theo thói quen ôm 337 vào trong ngực: "Sau khi rời khỏi đây thì không thấy em teo nhỏ nữa."
"Sao có thể phụ lòng người phụ trách được." 337 ngửa đầu nhìn về phía trăng khuyết, mặt mày cũng cong cong như vầng trăng kia: "Là người phụ trách đã dạy cho Tứ Mộc nhiều thứ như vậy."
Em vùi đầu vào trong lồng ngực Phổ Sầm Tư, vòng tay ôm eo hắn: "Tứ Mộc còn không biết bản thân có những sức mạnh này mà."
Đầu ngón tay vén lên sợi tóc trên trán 337, Phổ Sầm Tư nhìn đôi mắt chỉ cần nhận được chút tử tế là sẽ tràn ngập ý cười.
Ánh trăng nhu hòa, giọng hắn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.