Nguyên vốn đám lính đánh thuê hơi có chút dao động, sau khi nghe nói như thế, tất cả đều làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Không có ai là kẻ ngu ngốc, nếu là quý tộc địa phương nơi khác, các lính đánh thuê khẳng định sẽ tránh qua một bên không tham dự chiến đấu, nhưng Bá tước Bỉ Khắc này chiến đấu với thành Bỉ Khắc, những người mình đều phụ thuộc vào thành
Bỉ Khắc, theo như lời đối phương đó chỉ là lừa gạt mà thôi.
Nhìn thấy động tác của đám lính đánh thuê, Hách Nhĩ Phu khinh thường bĩu môi, nếu không phải muốn giảm bớt thương vong để tăng cao công huân của mình, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể diệt sạch đám người này.
Tuy rằng như thế, Hách Nhĩ Phu vẫn hướng về phía Khang Tư bên này, rõ ràng là một đoàn thể địa phương hô lên:
- Đoàn lính đánh thuê bên kia! Đám lính đánh thuê độc lập đó nguyện ý đi theo nghịch tặc, đoàn lính đánh thuê các ngươi có hiểu rõ đại nghĩa
hay không vậy? Gia nhập phía lĩnh chủ, nguyên chủ nhân lính đánh thuê
thật có cơ hội đạt được đề cử tư cách kỵ sĩ đấy!
Nghe nói như thế, các lính đánh thuê khác đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Khang Tư.
Mà mấy người Bỉ Lâm Đặc Tư bên Khang Tư thì hai mắt đều phát ra hào
quang cực nóng. Bọn họ nhưng biết, chỉ có thành công làm kỵ sĩ mới có tư cách trở thành quý tộc, bọn họ đã khát vọng làm quý tộc từ lâu, sao có
thể chịu đựng được sức hấp dẫn như vậy.
Nhưng thật đáng tiếc,
bọn họ chỉ là nô bộc, hết thảy đều do chủ nhân quyết định, bằng không
chỉ sợ sẽ là người đầu tiên thoát ra.
Khang Tư đi ra, nét mặt khẽ mỉm cười nói
- Thật có lỗi! So với lời hứa hẹn mờ mịt của ngươi không biết năm nào tháng nào mới sẽ xuất hiện danh ngạch kỵ sĩ, ta càng để ý tới tài phú
sắp vào tay hơn.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người nghĩ đến
Khang Tư nói tài phú là chỉ phí dụng của lính đánh thuê, tất cả đều nghĩ rằng Khang Tư là kẻ ngu ngốc: khoản tiền phí lính đánh thuê cấp cho
ngươi thì được bao nhiêu chứ? Cuối cùng còn không phải ở trên tay đối
phương sao? Tuy nhiên thương đội bên này ngược lại nhẹ nhàng thở ra,
đoàn lính đánh thuê này tuy rằng là ngu ngốc, nhưng ít nhất bên mình sẽ
không bị thụ địch hai mặt.
Ngũ thiếu gia lại cảm thấy chính mình hẳn là nên khích lệ một chút, hắn không do dự hô lớn
- Chư vị huynh đệ lính đánh thuê! Giết một tên địch nhân thưởng năm
mươi kim tệ! Danh sách các ngươi đều ở nghiệp đoàn lính đánh thuê, cho
nên không cần lo lắng sẽ không thực hiện! Dùng hết sức hợp lại chém giết đi!
Nhìn thấy đám lính đánh thuê rục rịch chuẩn bị ra tay, Hách Nhĩ Phu thối lui lại phía sau đám người cười ha hả:
- Ha ha ha! Nói dễ nghe hơn làm! Nếu lính đánh thuê các ngươi không
phản kháng, ta thật đúng là sẽ thương cảm các ngươi vứt bỏ người nhà của các ngươi. Tuy nhiên, bây giờ thì các ngươi hãy đi trước một bước đi!
Nói xong Hách Nhĩ Phu liền giơ tay lên, tất cả các phần tử võ trang
đều tiến vào tư thế công kích, chờ một tiếng lệnh, sẽ lập tức tiến hành
chém giết.
Tuy nhiên đám người võ trang đó đột nhiên phát
hiện, vẻ mặt khác thường của đám lính đánh thuê phía trước, hơn nữa mệnh lệnh cũng lâu lắm chưa phát ra? Có người không nhịn được quay đầu nhìn
lại, nhưng vừa thấy lại lập tức choáng váng mặt mày. Chỉ thấy Hách Nhĩ
Phu vốn tránh ra đứng phía sau đám người, giờ phút này chỉ còn lại có
một thân thể đứng ở nơi đó, nơi cổ đang phun phì phì máu nóng, đầu của
hắn lại không cánh mà bay mất tiêu!
Mọi người đều thất thần
trợn mắt há hốc mồm. Một màn quỷ dị như vậy khiến trong lòng mọi người
phát ớn lạnh. Không biết có phải cảm giác được tâm tình của nhân loại
hay không, mà hết thảy súc vật ở đây cũng toàn bộ lặng yên không một
tiếng động. Đúng ngay giữa cảnh tĩnh lặng này, một thanh âm đột ngột
vang lên:
- Ừ! Lấy được cái đầu này hẳn có thể xem như đã hoàn thành nhiệm vụ đi? Năm nghìn kim tệ của phủ Bá tước thật dễ kiếm,
nguyên vốn tưởng rằng còn phải phí công tìm kiếm một thời gian, không
nghĩ tới mục tiêu lại đưa tới tận cửa, thực là quá may mắn.
Mọi người nhìn lại theo thanh âm, mắt lại choáng váng. Bởi vì không ngờ
bọn họ nhìn thấy gã đoàn trưởng lính đánh thuê thuộc loại cấp bậc ngu
ngốc kia, lại đang ung dung cầm một cái đầu người trong tay xem xét!
-... Chủ nhân!
Mắt Bỉ Lâm Đặc Tư trợn trừng đến sắp lọt tròng ra ngoài.
Hắn không phải vì đầu Hách Nhĩ Phu như thế nào đột nhiên hiện ra trên tay Khang Tư mà giật mình, Giáp Linh xuất quỷ nhập thần hắn đã sớm
chứng kiến. Nhưng khiến hắn khiếp sợ chính là: hắn hoàn toàn thật bất
ngờ, theo như lời Khang Tư nói sắp nhận được tài phú, không ngờ là chỉ
giải thưởng năm nghìn kim tệ này! Chẳng lẽ hắn không nghe Hách Nhĩ Phu
đã tự thừa nhận mình chính là thủ hạ Bá tước đại nhân sao? Hiện tại lại
vì ham giải thưởng của Bá tước, mà cắt đầu của Hách Nhĩ Phu xuống! Nếu
như quả thực cầm đi lĩnh thưởng, chỉ sợ Bá tước sẽ lập tức cho chém đầu
những người mình, chẳng lẽ một chủ nhân như hắn thật đúng là một kẻ ngu
ngốc đại siêu cấp?
Thanh âm của Bỉ Lâm Đặc Tư thức tĩnh mọi người, tất cả đều không biết vì cớ gì toàn cảnh bỗng nhiên ầm ĩ cả lên.
Khang Tư không để ý đến cảnh hỗn loạn, chỉ liếc mắt nhìn Bỉ Lâm Đặc
Tư một cái, tiện tay ném cái đầu người cho hắn sau đó hỏi:
- Có chuyện gì?
Bỉ Lâm Đặc Tư tay chân lúng túng ôm cái đầu người, nhìn đến nét mặt
trên đầu Hách Phu, vẫn như cũ còn ở bộ dáng sắp phát lệnh, hắn không
khỏi nuốt ào một miệng nước bọt, lắp bắp nói:
- Tiểu nhân... tiểu nhân chính là muốn nói... giúp ngài cầm.
Bỉ Lâm Đặc Tư giờ phút này đã tỉnh táo lại.
Có được tên hộ vệ xuất quỷ nhập thần như thế, cho dù là kẻ ngu ngốc đó cũng là kẻ ngu ngốc siêu cấp lợi hại.
Nhìn xem bọn họ vốn không thèm để ý tới mấy trăm tên địch chung
quanh, thì đủ biết bọn họ đúng là có chỗ ỷ vào, nếu đã như vậy mình còn
nói nhiều làm gì chứ?
Gã Ngũ thiếu gia lập tức hưng phấn nói:
- Làm tốt lắm! Làm thật quá tốt!
Tuy nhiên hắn vừa mới dứt lời, đám người võ trang phía đối diện đã rống to một tiếng, phát động công kích.
Mấy tên hộ vệ của Ngũ thiếu gia tuy rằng liều chết ngăn cản tên bắn
tới, nhưng tên bay tới dày đặc như mưa, cho dù có tấm chắn cũng không
ngăn cản được, càng đừng nói không có tấm chắn, đám hộ vệ chỉ có thể múa may khảm đao đỡ gạt tên.
Cho nên, nhóm hộ vệ bị tên ghim đầy
mình như con nhím kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống. Còn Ngũ thiếu gia
chỉ quơ quào một chút, rồi giống như đám hộ vệ biến thành con nhím bỏ
mình.
Riêng đám lính đánh thuê đều là người kiếm ăn từ dưới
làn đao, vừa nhìn thấy đối phương khởi động công kích, lập tức hét lớn
một tiếng, phóng vọt vào quân địch. Bởi vì chỉ có vọt vào giữa đám đông, mới sẽ không bị làm tấm bia cho người ta ngắm bắn.
Về phần sẽ bị địch binh vây công mà chết ư? Giờ phút này đám lính đánh thuê đã
hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này, trong đầu mọi người lúc này
chỉ có một ý niệm: giết chết một tên thì đủ vốn, giết hai tên là có lời
rồi.
Đáng tiếc ý niệm trong đầu của bọn họ rất khó thực hiện,
bởi vì cung thủ của đối phương, không ngờ vẫn nhắm bắn vào trong đám
người lính đánh thuê.
Tuy rằng bắn chết một tên lính đánh
thuê, ít nhất cũng bắn lạc chết theo mấy đồng bạn, nhưng đám người võ
trang cũng không có người nào quan tâm, vẫn như cũ quên hết tất cả lăn
xả vào chém giết.
Nguyên vốn đám người võ trang phục tòng mệnh lệnh, sở dĩ điên cuồng tấn công như thế: một là vì chủ tướng bỏ mình sẽ dẫn tới bọn họ đều bị trừng phạt, hai là chủ tướng bị chết một cách hết sức quỷ dị, giống như là bị quỷ thần cắt đầu xuống. Hai loại tâm tình
khủng hoảng này, thêm vào sự phẫn nộ muốn báo thù cho chủ tướng, và vì
chức trách phải hoàn thành nhiệm vụ: bấy nhiêu cảm xúc đó xáo trộn cùng
một chỗ, mới khiến đám người võ trang điên cuồng công kích như thế.
Đám lính đánh thuê bị dồn ép quá mức như vậy, cũng khơi dậy bản tính
bạo ngược, chỉ cần đầu chưa rơi xuống, cho dù đứt tay gãy chân cũng phải huy động binh khí, bởi vì bọn họ biết trừ khi chết đi, vốn không có lựa chọn nào khác.
Ngay trong lúc toàn cảnh hỗn loạn như vậy,
cũng không có người nào chú ý tới: các cung tiến thủ trên nóc nhà một
người tiếp một người rơi từ trên nóc nhà xuống, không kêu lên một tiếng
nào. Chỉ trong chốc lát gần cả trăm tên cung thủ trên nóc nhà cứ như vậy rơi xuống.
Mất đi đám cung thủ ngay cả người một nhà cũng bắn giết đó, bất luận là lính đánh thuê hay đám người võ trang đều giảm tổn thất xuống. Chỉ là mọi người đang hứng khởi chém giết nên cũng không có người nào để ý đến điểm ấy.
Mà đám lính đánh thuê cung tên
vẫn luôn lưu ý tình hình bốn phía, nhưng sau khi rơi vào trận hỗn chiến, đã sớm vứt bỏ cung tên, dùng thân thể đánh giáp lá cà, căn bản cũng
không rảnh để ý tới.
Duy nhất chú ý tới mặt trận này, chính là đám nô bộc Bỉ Lâm Đặc Tư tay cầm trường thương khảm đao, kết thành một
vòng vây dựa vào xe ngựa.
Bọn họ chỉ ngây ngốc nhìn đám cung
thủ trên nóc nhà từng tên từng tên một rơi xuống, trong lòng càng mừng
rỡ, đồng thời dùng ánh mắt kính sợ lén nhìn Khang Tư điềm nhiên đứng
giữa vòng vây dường như không có việc gì.
Bọn họ đều không thể tưởng được, hai gã hộ vệ thường ngày đi theo bên người chủ nhân kia,
không ngờ cũng có thể xuất quỷ nhập thần như vậy, đám cung thủ này ngã
xuống khẳng định chính là bọn họ đã ra tay.
Đám người võ trang rơi vào trận chiến đấu điên cuồng, tuy rằng gặp người nào liền giết
người đó, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy đám người trang bị bên ngoài.
Bọn họ ỷ lại bên mình có cung tiến thủ, những
người bên ngoài đó giao cho cung thủ giải quyết thì tốt rồi, nhưng khi
nhìn thấy bộ dáng đám người Bỉ Lâm Đặc Tư, bọn họ liền tự động tránh ra.
Cũng bởi vì đám Bỉ Lâm Đặc Tư bọn họ từ đầu đến giờ vẫn không có việc gì.
Tuy nhiên trong khi hơn phân nửa lính đánh thuê chết trận, đám hộ vệ
cũng bị chết gần hết, gần như tất cả mọi người đều chú ý tới đoàn Bỉ Lâm Đặc Tư vẫn an toàn không việc gì.
Đương nhiên, khi chú ý tới bọn họ, mọi người cũng lập tức chú ý tới tên bắn loạn xạ lúc này cũng đột nhiên biến mất.
Ngẩng đầu lên nhìn đám cung tiến thủ trên nóc nhà, không ngờ toàn bộ không còn một người nào.
Phát hiện này khiến tất cả mọi người đều không tự chủ được ngừng chém giết. Vốn hiện trường tiếng chém giết rung trời, bỗng dưng rơi vào cảnh yên tĩnh một cách quái dị.
Tới giờ phút này, Khang Tư mới cười cười, bước ra khỏi vòng hộ vệ của tám người Bỉ Lâm Đặc Tư, cao giọng nói:
- Chư vị! Hiện tại đầu lĩnh của hai bên chúng ta đều đã chết, dựa
theo quy củ của lính đánh thuê chúng ta bên này, xem như đã thất bại
rồi. Còn bên phía các ngươi, tuy rằng không biết sẽ bị trừng phạt thế
nào, nhưng tin rằng cũng sẽ không thoải mái chút nào đâu! Không biết các ngươi có suy nghĩ sau này phải làm gì hay không?
Đám lính
đánh thuê còn sót lại đều nhảy dựng lên, nếu gã đoàn trưởng lính đánh
thuê này có thể thuyết phục đối phương buông tha cho, vậy thật đúng là
chuyện tốt, ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng của mình.
Mà đám hộ vệ thương đội còn sót lại, tất cả đều mặt ủ mày ê. Bọn họ thật phi thường hiểu rõ chính mình sẽ bị trừng phạt thế nào, nhưng dù gì nếu đối phương đồng ý buông tha, chính mình cũng sẽ không cần tiếp tục liều mạng chém giết.
Đám người võ trang trầm mặc một chút, một gã có bộ dáng sĩ quan bước ra nói:
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Dựa vào nói mấy câu liền muốn chúng ta
buông bỏ nhiệm vụ sao? Không cần nghe hắn! Đừng quên chúng ta nơi này có tới mấy trăm người, mà đối phương cũng chỉ có mấy chục tên, nếu chúng
ta cứ như vậy nhượng bộ... Ái...
Người kia mới nói đến đây, trong miệng hắn liền cắm một mũi tên nhọn, ngã xuống đất bỏ mình.
Đám người võ trang lập tức “ồ” lên.
Gần nửa số người đều cảnh giác nhìn lên nóc nhà đối diện, bởi vì mũi
tên kia đúng là từ hướng đó bắn xuống. Đáng tiếc cũng không có người nào nhìn thấy bóng dáng xạ thủ, đây đúng là uy hiếp thật lớn!
Một gã sĩ quan núp giữa đám người hô lớn:
- Giết chết cho ta...
Kết quả lại một mũi tên nhọn thoải mái xuyên qua kẽ hở giữa rừng người, hơn nữa chuẩn xác bắn chết gã sĩ quan này tại chỗ.
Tuy rằng đám sĩ quan người võ trang bị dọa cho chựng lại, nhưng đúng
là bị chọc cho phẫn nộ ngút trời đều cử cao binh khí phóng vọt tới Khang Tư.
Đám người võ trang còn lại tuy rằng cũng rất tức giận,
nhưng nhìn thấy đã có mấy chục sĩ quan xông lên, nên cũng đứng lại tại
chỗ, ai cũng nghĩ rằng, hơn mấy chục người giải quyết người trẻ tuổi
khoác lác đó là chuyện dễ dàng như lấy đồ trong túi.
Thấy xông lên mấy chục người, Khang Tư không mảy may kinh hoàng, rất ung dung tự
tại chậm rãi rút binh khí ra, nhìn tư thế là chuẩn bị tiến hành chém
giết.
Bỉ Lâm Đặc Tư bọn họ tuy rằng trong lòng run sợ, nhưng
thân là nam nhi kiêu ngạo của Tuyết quốc, vẫn khiến bọn họ lao tới chuẩn bị bảo vệ Khang Tư.
Đáng tiếc, cả đám người bao gồm cả Khang Tư trong đó đều không hoàn thành được ý nguyện của mình.
Đám Bỉ Lâm Đặc Tư bên này không có cơ hội bảo vệ chủ nhân, đám người
võ trang bên kia không có cơ hội giết chết Khang Tư, mà Khang Tư thì lại cảm khái: mình lại không có cơ hội ra tay.
Sở dĩ như vậy, bởi vì đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh nhanh nhẹn, vung đao lên hạ đao
xuống phi thường nhanh chóng, thoải mái hệt như cắt quả dưa hấu, chém
mấy chục người võ trang này ngã nhào xuống đất.
Trận chém giết thật tràn đầy thống khoái này, lập tức dọa cho mọi người kinh hoàng khiếp vía.
Ba bốn mươi người đối địch với hai người, nhân số chênh lệch quá xa,
chiến quả cũng cách xa tột cùng, ba bốn mươi người bên này toàn bộ bị
diệt, hai người kia lại không tổn hao một cọng lông sợi tóc nào.
Đối phương còn có mười người, nếu mười người này đều lợi hại như thế, vậy cho dù bên mình có mấy trăm người chẳng phải cũng còn chưa đủ cho
đối phương chém sao? Có ý niệm này trong đầu, toàn bộ đám người võ trang không khỏi dừng bước lại.
- Chư vị! Không biết đề nghị của ta vừa rồi các ngươi thấy thế nào? Đầu lĩnh song phương đều đã chết trận,
thủ hạ của hai bên cũng hy sinh rất nhiều, không bằng chúng ta đường ai
nấy đi, các ngươi nghĩ sao?
Khang Tư lại lên tiếng nói.
Tuy rằng dựa vào ba gã mật vệ xuất quỷ nhập thần, đặc biệt Giáp Linh
có tấm thân bất tử, khẳng định có thể diệt sạch mấy trăm tên binh lính
bình thường vặt vãnh này, nhưng chính mình cùng bọn họ không cừu không
oán, có thể không giết thì tốt hơn. Đồng thời để cho bọn họ sống, còn có thể truyền bá tin tức về đoàn lính đánh thuê này của mình nữa.
Bởi vì vừa rồi đám sĩ quan kích động đều bị bắn và giết chết, lần này
đã không còn tên sĩ quan nào dám ra mặt, mà vốn đám binh sĩ đã có ý rời
đi lại càng không lên tiếng. Bởi vì chuyện như vậy, cấp trên nếu như xử
phạt, cũng sẽ xử phạt các sĩ quan, mà sẽ không thèm xử phạt tới đám binh sĩ nho nhỏ mình.
Khang Tư hỏi xong, nhìn đến đám người võ trang không thấy trả lời, cũng không thèm để ý, rất bình thản đứng tại chỗ.
Đám người võ trang bên kia, sau một lúc trầm mặc, một thanh âm vang lên:
- Chúng ta đi!
Đám người võ trang lập tức rút đi như sóng thủy triều.
Đám người Bỉ Lâm Đặc Tư khẩn trương vạn phần, cùng với các hộ vệ và
lính đánh thuê còn sót lại, tất cả đều mỏi mệt tê liệt ngã ngồi trên mặt tuyết, thở dồn dập không thôi.
Bọn họ cho tới bây giờ không
nghĩ tới mấy trăm tên lính, không ngờ khi đối mặt với mười mấy người lại lựa chọn rút lui, tin rằng đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi này
không bao lâu nữa sẽ nổi danh khắp thiên hạ.
Khang Tư không hề lo lắng quân địch có phải thật sự rút lui hay không, cũng không thèm bố trí canh gác, tự mình dẫn dắt Bỉ Lâm Đặc Tư bọn họ bắt đầu thu dọn thi
thể trên mặt tuyết.
Đám lính đánh thuê và hộ vệ còn sót lại chần chừ một chút, liền cũng đi theo phụ giúp.
Đương nhiên, thi thể bên mình thì so ra được chiếu cố kỹ hơn, mà
những thi thể người nhà, tuy rằng sẽ không thể khinh nhờn, nhưng tiền
tài vũ khí trên thi thể đều được thu gom sạch sẽ.
Một lát sau, một đống lớn binh khí được chất lên xe ngựa.
Mãi đến lúc này mới mở mấy chiếc xe ngựa ở trung tâm kia ra, mọi
người mới phát hiện, bên trong tất cả đều là binh khí rất tinh xảo.
Chẳng những có một số lượng lớn trường thương, khảm đao, tấm chắn,
thậm chí ngay cả cung nỏ cực kỳ quý hiếm cũng có hơn một trăm cây, chiến giáp sĩ quan cũng có mấy chục bộ, có thể trang bị đủ cho một đội quân
ngàn người.
Có những vật phẩm đó chứng tỏ lời Hách Nhĩ Phu chỉ trích thương đội cấu kết với phản đồ thật ra hoàn toàn chính xác.
Nhìn đến mấy thứ này, mấy tên lính đánh thuê còn sót lại đều lộ sắc
mặt không tốt lắm. Tuy rằng lính đánh thuê là phục vụ vì tiền, nhưng là
ai cũng không muốn chết không minh bạch như thế.
Mà mấy tên hộ vệ còn lại thì vẻ mặt như đưa đám, tuy rằng hiện tại giữ được cái mạng
mình, nhưng Ngũ thiếu gia bị giết chết, vũ khí lại không có đưa đến
đích, quay trở về khẳng định sẽ đón mình là một hồi đại tai họa.
Nếu không phải lo lắng đến người nhà còn ở trong tay chủ nhân, bọn họ chỉ sợ ngay cả chuyện chạy trốn đều đã làm ra rồi.
Bao gồm cả đoàn người Khang Tư, đội ngũ không tới hai mươi người một
lần nữa lên đường, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi tới Nam tước lĩnh Cáp
Nhĩ.
Mấy tên hộ vệ thật chỉ mong sao được như thế, dù sao chỉ
cần hoàn thành nhiệm vụ, có bị xử phạt cũng sẽ không nghiêm trọng lắm.
Về phần lấy đầu Hách Nhĩ Phu quay về thành Bỉ Khắc đổi tiền, chính là Khang Tư nói giỡn mà thôi, biết đối phương là thủ hạ của Bá tước, còn
dám cầm tới đổi tiền, vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Khang Tư
còn chưa đến mức vô duyên cớ vô cớ lấy an nguy của chính mình ra đùa
bỡn.
Xe ngựa ầm ầm chạy bỏ lại thôn trấn phía sau càng ngày càng xa.
Tuy rằng sắc trời sắp tối, nhưng không có người nào muốn ở lại địa
phương đó. Bởi vì ai cũng không dám khẳng định, đám người võ trang có
thể thay đổi chủ ý hay không, hoặc là bọn họ một lần nữa xuất hiện một
người lãnh đạo trực tiếp, ra một mệnh lệnh liền đủ để cho bọn họ toàn bộ chạy về lại.
Ở lại thôn trấn đó thật không có cảm giác an toàn chút nào.
Khang Tư ngồi trên ghế xà ích trên xe ngựa, sắc mặt bình thản nhìn bầu trời bay bay đầy bông tuyết mờ mịt.
Giáp Nhất Giáp Nhị chia ra ngồi hai bên, Giáp Nhất giữ dây cương,
Giáp Nhị thì giữ trong tay một túi tiền lớn, bên trong đều là tiền bạc
tiền đồng lấy từ trên các thi thể, đầy một túi chừng ba bốn trăm kim tệ.
Chút tiền ấy, đám nô bộc không dám chia nhau, hộ vệ và lính đánh thuê cũng là không dám tự nuốt lấy, cho nên cuối cùng đều nằm trong tay
Khang Tư.
Giáp Nhị nhìn túi tiền trên tay, lại nhìn Khang Tư, miệng hắn giật giật mấy cái.
Tuy nhiên hắn chưa kịp lên tiếng, Khang Tư vẫn duy trì bộ dáng chăm chú nhìn tuyết rơi trên bầu trời, đã giành trước nói:
- Có phải muốn hỏi ta, hiện tại người và tiền đều có, ta vì cái gì không nhanh chóng chạy về tỉnh Hải Tân đế quốc hay không?
Giáp Nhị giật mình há hốc mồm, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chủ
thượng lại có thể đoán được suy nghĩ trong lòng mình. Chính Giáp Nhất
cũng giật mình khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
Tuy nhiên nghĩ đến
Khang Tư là chủ thượng, hai người cũng không có để ý, vẫn như cũ lái xe
thì lái xe, gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì gật đầu.
- Ngươi nói xem chúng ta bị long quyển phong cuốn đi như vậy, ở trong lòng bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Khang Tư nhìn lên bầu trời, cũng không có trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại như thế.
Giáp Nhị chần chờ một chút, không biết nên trả lời thế nào, chờ đến
khi thấy Khang Tư liếc mắt nhìn mình một cái, hắn mới có phần gượng gạo
nói:
- Khẳng định sẽ nghĩ rằng chúng ta đã chết.
Khang Tư gật gật đầu nói:
- Nếu lần này không nhờ có Giáp Linh làm tấm đệm cho chúng ta, hơn
nữa thể chất chúng ta cũng không tệ lắm, chúng ta quả thật đã chết rồi.
Nói đến đây, Khang Tư quay đầu nhìn khoảng không phía sau xe cười nói:
- Giáp Linh! Thực sự là phải cảm tạ ngươi.
Giáp Nhất Giáp Nhị lúc này mới nhớ tới, cho dù chính mình cường hãn
đến mức nào đi nữa, cũng là một thân máu thịt bình thường, từ trên trời
cao rơi xuống khẳng định là mười phần chết chắc.
Nghĩ lại nếu
không nhờ Giáp Linh có được thân thể bất tử, không có sự khôi phục sức
khỏe cường hãn như vậy, những người mình dù có đệm lót cũng sẽ tiêu đời. Như vậy xem ra, chính mình thật đúng là thiếu nợ tên ác ma này một cái
mạng đây.
Một gã hắc y nhân đột nhiên hiện ra quỳ một gối trên nóc xe, hắn dùng thanh âm cứng nhắc nói:
- Cống hiến sức lực cho chủ nhân là ý nguyện của thuộc hạ.
Nói xong lập tức biến mất.
Thấy hành động tiêu chuẩn hoá của Giáp Linh như thế, Khang Tư chỉ có
thể lắc đầu, ai kêu Giáp Nhất Giáp Nhị ở thời điểm đề phòng Giáp Linh,
còn thuận tiện giảng dạy quy củ của mật vệ cho hắn chứ?
- Nếu biết ta đã chết, lãnh địa sẽ biến thành cái dạng gì?
Khang Tư lại hỏi.
Giáp Nhị lại chần chừ một hồi lâu hắn mới mở miệng nói:
- Chỉ có hai loại tình huống xảy ra: một là xuất hiện đầu lĩnh mới; hai là phân rã chia năm xẻ bảy.
Nói tới đây, Giáp Nhất Giáp Nhị đều hiểu vì sao Khang Tư không muốn chạy trở về.
Cho dù cưỡi ngựa không ngừng nghỉ chạy đi, đường xa như vậy ít nhất
cũng phải mất thời gian hơn nửa năm mới về tới, mà trong khoảng thời
gian hơn nửa năm này, cũng đủ để lãnh địa có đầu lĩnh mới hoặc là đám
thủ lãnh đã tách ra để thành lập quyền uy, hệ thống, binh sĩ thần chúc
của riêng mình rồi.
Các đại thần trung thành với Khang Tư ngày đó, nếu không phải tự lập hoặc là đầu nhập vào người xấu, nếu sau đó
còn không đổi đối tượng trung thành, vậy thì cũng chỉ có một đường đãi
ngộ là chờ đợi bị gạt bỏ.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng có khả năng
không lớn xuất hiện đại thần vẫn còn trung thành không thay đổi, sau này bởi vì đối tượng bọn họ nguyện trung thành đã chết đi, mới đổi hướng
đầu nhập người khác căn bản sẽ không bị bất cứ khiển trách gì.
Chuyện này không cần đi tìm hiểu, hơi suy nghĩ một chút, liền biết rằng Khang Tư lĩnh có tới chín thành cơ hội sẽ dẫn tới trở thành thế cục như vậy.
Mà dưới tình thế đó, nếu Khang Tư có trở về lại tỉnh Hải Tân sẽ xuất hiện tình trạng gì đây?
Mọi người sẽ trở về nguyên dạng, một lần nữa đầu nhập dưới trướng
Khang Tư làm thuộc hạ trung thành, sau đó dưới sự lãnh đạo của Khang Tư
tái hiện cảnh huy hoàng ngày xưa ư?
Đúng là người si nói mộng!
Người hơi có chút đầu óc đều sẽ cho rằng đây là nằm mộng ban ngày.
Chính mình đang làm thủ lãnh ngon lành không ai muốn một lần nữa làm
thuộc hạ? Người chưa làm qua thủ lãnh đương nhiên cho rằng sẽ có người
trung thành như vậy, nhưng người đã từng làm thủ lãnh mới biết, cảm nhận nắm giữ quyền lực trong tay, cảm nhận mình là duy ngã độc tôn, là tuyệt vời đến cỡ nào. Chắp tay dâng tặng quyền lực như vậy cho người ư? Không ai lại ngu ngốc như vậy.
Cho dù gã thủ lãnh đó trung thành
đến ngu muội, nguyện ý chắp tay dâng tặng, nhưng hệ thống thần chúc của
hắn thì sao? Nguyện ý để địa vị của chính mình bỗng dưng trở thành con
số không sao?
Đặc biệt là nhân vật thứ hai trong hệ thống kia, sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ vị trí người thừa kế sao?
Cho nên, Khang Tư đã bị xác nhận là kẻ đã chết, nếu một lần nữa quay
về lĩnh địa, khẳng định vừa báo ra tên mình, sẽ bị người ta gán cho tội
danh dám giả mạo tiên chủ đem đi xử tử.
Hơn nữa, nói không
chừng những tay thủ lãnh đó vừa thấy Khang Tư, sẽ không đợi Khang Tư bày tỏ thân phận, trực tiếp hạ lệnh chém chết, để tránh dẫn tới phiền toái.
Cứ như vậy, nếu thật muốn trở về chốn cũ, vậy trước tiên phải ở địa
phương xa xôi này thành lập uy danh và thế lực hiển hách, sau đó mang
theo quân đội cường đại quang minh chính đại trở về. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho đám thủ lãnh đó ngoan ngoãn tiến đến xác nhận thân phận, ngoan ngoãn cúi đầu thần phục.