Đêm hôm nay Trấn Thanh Hương bất đồng với sự bình tĩnh của những đêm
trước kia, cư dân trấn Thanh Hương thường thường có thể nghe được tiếng
chém giết cùng tiếng hét thảm thiết, tất cả đều trốn trong nhà run rẩy.
Dân chúng biết chuyện đều đang suy đoán xem chỗ dựa của mình lần này
có thể kiếm được chỗ tốt hay không, chính mình có thể kiếm chút món hời
nào không.
Đương nhiên, đêm nay qua đi, có mấy người kiếm được chỗ tốt, vậy cũng phải chờ lần phong ba này dừng lại, thì mới biết được.
Tiếng chém giết kéo dài tới sắp hừng đông, mới dần dần lắng xuống.
Đợi tới lúc bình minh, nơi đóng quân của các thế lực lớn mở rộng cửa, hơn trăm tên lính võ trang hạng nặng hộ tống người chủ sự của các thế
lực lớn ra ngoài.
Lúc này trấn Thanh Hương cũng không còn náo
nhiệt như ngày hôm qua, trên toàn bộ các con đường ngoại trừ những binh
lính võ trang ra, sẽ không có bình dân khác.
Còn đội nhặt xác
đang bận rộn, tự nhiên cũng tránh khỏi đường của các nhân vật quyền thế
này, vốn không dám lộ diện trên đường đi của các ông chủ lớn này.
Nơi trú quân của thế lực duy nhất trên đường cái - cửa lớn hội Liên Nghị cũng sớm mở rộng.
Hơn mười tráng hán mặc trang phục như một con gấu chó to lớn đứng ở
cửa, trên mặt bày biện vẻ tươi cười, cố ép mình phải nhiệt tình hoan
nghênh những nhân vật quyền thế này đến.
Mấy tráng hán này
cười giả tạo như vậy, tùy tiện một người có một chút kiến thức là có thể nhìn ra, chỉ là không có ai muốn tính toán.
Ai bảo chủ những người này là thế lực lớn nhất trấn Thanh Hương đây chứ? Có chút ngạo khí cũng phải thôi.
Phòng hội nghị hội Liên Nghị, các thế lực đều kêu gào tranh cãi ầm ĩ địa bàn ai chiếm nhiều hơn, địa bàn mình lại ít hơn.
Dù sao, ai cũng không chịu mình bị thiệt, ai cũng muốn cắn thêm mấy miếng từ cái bánh di sản Phi Long kỵ sĩ đoàn.
Thị Tòng Trường ung dung ngồi trên ghế của mình híp mắt thư giãn.
Hắn không quan tâm mấy thế lực này chia cắt địa bàn Phi Long kỵ sĩ
đoàn thế nào, bởi vì một khối tốt nhất đã rơi vào trong bụng hội Liên
Nghị, còn lại chút cơm thừa canh cặn cứ mặc cho mấy con chó nhà này
tranh nhau đi.
Chỉ là khi hắn nghe được một khối địa bàn ở
đường phía đông đều là đường bùn đất, không ai chịu nhận lấy phần chia
này, lập tức mở mắt ra, vội ho một tiếng.
Tuy rằng chỉ là một tiếng rất nhỏ, nhưng đám quyền quý thời khắc nào cũng quan tâm toàn trường lập tức ngậm miệng lại.
Cảm giác được mình vẫn còn uy nghiêm như trước, Thị Tòng Trường không khỏi cười tự đắc, mở cái miệng khô quắt nói:
- Các vị, lão hủ cho rằng địa bàn vô chủ phân chia một lần nữa có phải là tính thiếu một phần?
Tất cả quyền quý nghe một câu như thế không khỏi sững sốt.
Tính thiếu một phần?
Không lẽ là nói chính lão già ngươi chứ? Làm người phải có phúc hậu,
thứ béo nhất cũng là ngươi chiếm, chẳng lẽ còn muốn chiếm thêm một phần?
Nghĩ vậy, mấy người nóng tính bắt đầu mặt mũi khó coi.
Thị Tòng Trường là già thành tinh, vừa nhìn sắc mặt mọi người liền biết họ nghĩ cái gì, không khỏi lập tức chỉ rõ ràng:
- Các vị, đừng quên còn có một đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, mới vừa vào trú trong trấn chúng ta đó.
Đang lúc mọi người liên tục suy đoán, Ngả Long đại biểu thương đoàn
Ái Đặc từng bắt chuyện với Khang Tư, vốn vẻ mặt đang thầm oán Thị Tòng
Trường, lại không biết nghĩ tới chuyện gì đột nhiên sắc mặt đại biến
xoạt cái nhảy dựng lên hô:
- Các vị, chúng ta đúng là phải tính cả ngài Khang Tư vào mới phải chứ!
Ngả Long nói lời này khiến mọi người đều trợn to mắt.
Lập tức liền có người kêu gào:
- Ngả Long! Có phải ngươi thu chỗ tốt gì từ cái Khang Tư kia không? Cho nên mới nói chuyện cho cái thứ lính mới kia như thế!
Ngả Long không để ý tới mấy lời khích bác này, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lặp lại một lần nữa, ta mạnh mẽ tán thành đề nghị của ngài Thị Tòng Trường, mạnh mẽ yêu cầu phân chia địa bàn Phi Long kỵ sĩ đoàn ra một
phần cho ngài Khang Tư, nếu như các vị không đồng ý, thương đoàn ta thậm chí chấp nhận đưa phần mình cho ngài Khang Tư, tuy nhiên, đến lúc đó
xin đừng trách thương đoàn ta không niệm tình cũ.
Vốn các thế lực đang muốn cười nhạo Ngả Long, nghe vậy không khỏi sững sờ.
Ngả Long nói lời này có ý gì? Giống như là đang biểu thị thực lực cái đoàn lính đánh thuê Khang Tư kia, đã mạnh tới mức mấy người bên mình
cũng phải ngưỡng mộ?
Chỉ có đầu não mấy thế lực không biết cẩn thận nghĩ rõ chuyện gì đó, sắc mặt biến đổi lập tức bắt đầu hét lên:
- Ngả Long! Không tới lượt ngươi đi mua bán nhân tình, lúc nào xã
đoàn chúng ta nói không tính một phần cho ngài Khang Tư? Nếu như ngài
Khang Tư đã là một phần tử của trấn Thanh Hương chúng ta, đương nhiên
phải có được quyền chia một phần chứ!
Thấy các thế lực khác
liên tiếp tán thành, dù là người phản ứng trì độn nhất đương nhiên cũng
rõ ràng chuyện này không đúng rồi.
Những người này cũng không phải không có đầu óc, chỉ là ngay từ đầu không ngẫm nghĩ mà thôi.
Hiện giờ ngẫm lại, đối thủ một mất một còn với Phi Long kỵ sĩ đoàn có rất nhiều, nhưng còn chưa có một thế lực nào có được nhân thủ một đêm
tiêu diệt huyết mạch Phi Long kỵ sĩ đoàn.
Đoàn lính đánh thuê
Bạch Mạn Mân Côi vừa tiến vào chiếm giữ trấn Thanh Hương, có thể nói
ngoại trừ Phi Long kỵ sĩ đoàn ra thì không có địch nhân nào khác, bọn
người kia nói giúp Khang Tư như vậy, có phải biểu thị sự kiện đêm qua,
chính là do đoàn lính đánh thuê mới mười mấy người dẫn phát?
Nếu như tất cả là thật, thế thì chẳng phải là đoàn lính đánh thuê kia lợi hại đến dọa người?
Đúng là giết người vô hình mà!
Tuy rằng không có biện pháp xác nhận có phải thật là đoàn lính đánh
thuê Khang Tư làm hay không, nhưng nếu nhiều người đồng ý như vậy, nào
có ai lại muốn đi đóng vai ác chứ.
Vì vậy, toàn thể thế lực đồng ý Khang Tư có thể chia một phần bánh.
Chỉ là đến lúc thật sự nhường đi lợi ích, thì ai cũng không nói, kể
cả Ngả Long vừa rồi còn biểu thị chấp nhập đưa phần của mình cho Khang
Tư cũng ngậm chặt miệng không nói.
Cũng không có ai đi trêu
chọc Ngả Long, bởi vì ai cũng biết, nếu như mọi người không đồng ý, hắn
mang phần của mình tặng cho Khang Tư thì là một nhân tình rất lớn, nhưng mọi người đều chấp nhận rồi, lật lại chiêu này, người người đều sẽ cho
rằng hắn ngu ngốc hoặc là bụng dạ khó lường, ngược lại không bán được
nhân tình.
Cuối cùng, vẫn là Thị Tòng Trường mở miệng nói:
- Ta thấy như thế này đi. Mang địa bàn khu dân đen kia đều đưa cho Khang Tư quản lý thì thế nào?
Lời Thị Tòng Trường vừa nói ra, trong lòng mọi người đều khẽ động.
Địa bàn khu dân đen tuy rằng là diện tích lớn nhất trong các khu vực
trấn Thanh Hương, nhân số cũng là nhiều nhất, thế nhưng, cũng là địa
phương trị an kém cỏi nhất, thuế thu được hầu như không có.
Đối với những thế lực này mà nói, cũng chính là địa bàn pháo hôi lúc cần mới dùng đến, không có liên quan gì tới lợi ích thế lực của mình.
Hơn nữa, địa bàn này cho Khang Tư rồi, sau này mấy chuyện phiền phức
đều là của Khang Tư, mình coi như là bỏ đi một cái gánh nặng.
Biết rõ những cái này rồi, mọi người lại gật đầu biểu thị tán thành thông qua.
Vì vậy, dưới tình huống Khang Tư không hay biết gì, đoàn lính đánh
thuê Bạch Mạn Mân Côi tiến vào chiếm giữ trấn Thanh Hương ngày thứ hai,
liền thu được một địa bàn chiếm phân nửa diện tích trấn Thanh Hương, ở
giữa đông đảo các thế lực trấn Thanh Hương, là một khối địa bàn diện
tích lớn nhất, thu nhập ít nhất, phiền phức tối đa.
Ngả Long
xung phong nhận việc thông báo cho Khang Tư, vốn đang hưng phấn bừng
bừng, Ngả Long vừa nhìn đến con đường đất khắp nơi bùn lầy, nhìn lại
chiếc xe ngựa xinh đẹp của mình, không nhịn được nhíu mày, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn bảo thủ hạ tiếp tục cho xe ngựa đi tới.
Khi tới nơi dừng chân của hội Đoàn Trợ, đã thấy được lá cờ của Khang Tư phấp phới trên không nơi trú ngụ.
Vốn Ngả Long thấy bức tường đổ nát này còn có chút khinh thường lắc
đầu, nhưng đến khi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khẩu hiệu ầm ầm,
không khỏi sững sờ.
Đoàn lính đánh thuê Khang Tư này cũng chỉ
mới có mười mấy người mà thôi, làm sao gây ra tiếng động lớn như vậy? Lẽ nào hắn thu phục tất cả tù binh rồi?
Ngả Long đi tới chỗ cửa
chính, thấy tuy rằng cánh cửa vẫn do mấy tấm ván ghép lại mà thành,
nhưng do thợ thủ công tỉ mỉ chắp vá, chẳng những không có cảm giác rách
mướp, trái lại còn có một cảm giác nghệ thuật mất trật tự.
Trước cửa đã đứng hai vệ binh, nhìn bộ dáng bọn chúng hiển nhiên là xuất thân từ dân đen, bởi vì tuy rằng bọn họ có thần thái cường tráng bưu
hãn, nhưng trong thần sắc vẫn còn tồn tại bộ dáng dân đen rụt rè, đặc
biệt thấy được chiếc xe ngựa cao sang của mình càng thêm có vẻ câu thúc
và thần sắc bối rối.
Biết những người này được Khang Tư thu phục, đương nhiên phải cho chút mặt mũi, cho nên Ngả Long đưa đầu ra ngoài lễ độ nói:
- Mời thông báo một chút, Ngả Long thương đoàn Ái Đặc tới bái kiến ngài Khang Tư.
Hai người gác cửa được sủng mà kinh một lời cũng không nói, cũng
không bắt chuyện vấn an, lập tức bỏ khách ngoài cửa chạy thẳng vào
trong.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Ngả Long khinh thường lắc
đầu không nói, còn các thủ hạ Ngả Long toàn bộ đều cười rộ lên, có thể
nói mặt mũi Khang Tư bị hai tên gác cửa này quét sạch hết.
Nhưng cũng không để bọn người Ngả Long chờ lâu, Giáp Nhất nhanh chóng
mang theo mấy tên thủ hạ trở ra nghênh tiếp, mà cách Giáp Nhất ứng đối
khéo léo để cho Ngả Long hiểu được, dù là thủ hạ Khang Tư thì mình cũng
không thể coi nhẹ.
Tiến vào cửa, Ngả Long lại đột nhiên phát
hiện, tuy rằng mặt đất là bùn lầy, nhưng đã được san phẳng ép chặt sạch
sẽ, bốn phía sân rộng trống trải đều dựng lều trại, nhưng mà đều sắp đặt ngay ngắn có trật tự, đồng thời còn có thể thấy mỗi một nhóm lều sẽ lưu lại một con đường nhỏ, giống như phân chia đường xá bên ngoài.
Ở đây chính là cái nơi đóng quân rách mướp của hội Đoàn Trợ sao?
Thủ hạ Ngả Long đã từng tới hội Đoàn Trợ, quay đầu nhìn lại thủ hạ,
thấy thần sắc kinh ngạc trên mặt bọn họ, Ngả Long liền biết đây là sau
khi Khang Tư tiến vào chiếm giữ mới xảy ra biến hóa, không khỏi càng
thêm xem trọng một tầng năng lực quản lý của Khang Tư.
- Ngài Ngả Long mời đi bên này, chủ thượng nhà ta đang huấn luyện tân binh.
Giáp Nhất nâng tay mời Ngả Long.
Ngả Long đi theo nghe vậy không khỏi híp mắt quan sát Giáp Nhất một
lượt, xem ra đây là gia tướng của Khang Tư, bởi vì thủ hạ phổ thông sẽ
không sử dụng xưng hô chủ thượng này.
Theo Giáp Nhất đi qua
những căn lều kia, lúc đi qua nơi đó, phát hiện bên trong lều trại không có một bóng người, không nhịn được có chút ý nghĩ kỳ quái.
Ngả Long mang theo nghi vấn, đi tới một bãi đất trống rộng mấy trăm thước vuông.
Vừa tiến vào đây, Ngả Long liền thấy Khang Tư dẫn một đám tráng hán
tay nâng đao chém vào khoảng không, tới tới lui lui chỉ có mấy chiêu
chặt, chém, đỡ.
Nhìn các tráng hán này động tác cứng ngắc, chỉ sợ cần một thời gian dài mới có thể điều khiển tự nhiên.
Còn bốn phía xung quanh bãi đất trống, mấy trăm già trẻ lớn bé đang ở bên kia tu sửa tường sân, có lẽ những người này đã đi ra làm việc từ
sớm rồi.
Ngả Long cũng không thèm để ý tới những tân binh này, mà là giật mình Khang Tư chỉ bằng vào mười mấy nhân thủ, lại thu phục
được toàn bộ hội Đoàn Trợ, đồng thời còn khiến nhiều người nghe theo như vậy, càng giật mình chính là lại phát binh khí cho mấy tù binh tráng
kiện này, lẽ nào hắn không sợ những tù binh này phản kháng sao?
Khang Tư thấy Ngả Long tự nhiên lập tức tới nghênh tiếp, sau một phen khách sáo, Khang Tư liền rõ ý đồ Ngả Long đến đây.
- Ngươi nói là giao toàn bộ khu dân đen cho ta quản lý? Như vậy ta ở khu dân đen có quyền lực gì, cần phải có nghĩa vụ gì?
Nghe được Khang Tư hỏi như vậy Ngả Long thầm khen, đúng là một nhân
vật tự hiểu lấy mình cũng biết ý nghĩa của lãnh địa, không khỏi nói:
- Ngài có thể tùy ý ra lệnh cư dân khu dân đen làm việc cho ngài,
nhưng không thể vô cớ giết bọn họ, ngài có thể thu thuế mọi người trong
khu dân đen, nhưng không thể vô cớ cướp đoạt tài sản của bọn họ, nhưng
mà nếu như tìm được cớ, vậy thì có thể muốn làm gì thì làm.
-
Hiện giờ ở đây ngài chẳng khác nào lĩnh chủ khu dân đen, ngài có tất cả
quyền lực của lĩnh chủ, đương nhiên, lời này là nói ở đây, bên ngoài thì không nói lung tung được.
- Về phần nghĩa vụ, đó là hành động liên hợp trấn Thanh Hương ngài nhất thiết phải tham gia, hơn nữa gặp
phải kẻ thù bên ngoài xâm lấn, ngài phải phái bộ đội tham dự tác chiến.
- Còn có một điểm, các thế lực khác ở trấn Thanh Hương có quyền chinh phu ở khu dân đen, đương nhiên, về phần nhân số, cần phải được ngài
chấp nhận mới được xác định, chỉ là mỗi cái chinh phu khẳng định sẽ được bồi thường tương đương.
Nghe đến mấy cái này, Khang Tư không nhịn được trong lòng cười lạnh.
Nói nghe thì hình như là có thể muốn làm gì thì làm, kỳ thật Khang Tư nghe được ngang với lĩnh chủ khu dân đen thì đã hiểu có chuyện gì rồi.
Một cái lĩnh chủ ngoại trừ hưởng thụ lợi ích lãnh địa mang tới ra,
còn phải phụ trách cho cái lãnh địa này phồn vinh, nói cách khác người
khu dân đen này có phiền phức gì, đều sẽ tìm đến người khống chế khu vực này.
Thêm một cái nữa, các thế lực khác có quyền chinh phu ở chỗ này, vậy càng kỳ quái hơn.
Chinh phu chính là trưng mộ tráng đinh cường hãn, một khu mà tráng
đinh bị người ngoài thu mất, cái khu này còn có tiền đồ phát triển gì
nữa chứ?
Về phần vì sao lại mang khu dân đen giao cho một
người mới tới trấn Thanh Hương không được hai ngày, xem ra sau khi Phi
Long kỵ sĩ đoàn bị diệt, khiến mấy tên nhanh trí hoài nghi là mình làm,
cho nên đưa cho chút chỗ tốt, thu mua người cầm đao đâm thay bọn chúng.
Khang Tư không có lập tức đáp ứng, mà là suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ta có được quyền lợi xuất chinh bên ngoài chứ?
- Xuất chinh bên ngoài?
Ngả Long sửng sốt một chút, nhưng mà nhanh chóng lơ đễnh cười nói:
- Đương nhiên có thể, ngoại trừ hành động tập thể ra, các thời điểm
khác đều là do ngài tự mình quyết định, chỉ là cũng đừng để cho chúng ta phát hiện, không thì chúng ta sẽ trả thù.
Khang Tư rất bình tĩnh hồi đáp:
- Ừm, nếu như vậy, chỉ cần lúc các ngươi chinh phu được bản thân đối
tượng chinh phu đồng ý tự nguyện, như vậy ta sẽ không hạn chế nhân số
chinh phu cùng mức bồi thường, đồng thời, lúc nhân viên cần bắt người
khu dân đen, phải có được ta đồng ý, hơn nữa phải do ta bắt lấy giao ra.
- Cuối cùng, chính là nhân viên võ trang các thế lực khác trước khi
có được ta chấp thuận, không được tiến vào khu dân đen. Nếu như ba điểm
này được tán thành, ta đồng ý tiếp thu địa bàn khu dân đen.
Trong mắt Ngả Long chợt lóe sáng, còn các thủ hạ phía sau hắn thì mắt trợn thật to, vẻ mặt căng cứng không tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên Khang Tư không để ý ba điều kiện mình đặt ra rất quá phận, ngược lại vẫn ung dung vẻ mặt bình tĩnh đợi Ngả Long trả lời.
Nhìn thấy Khang Tư dám đặt ra các điều kiện này mới đồng ý tiếp thu địa bàn khu dân đen, Ngả Long không khỏi hoài nghi Khang Tư có phải là quá
cuồng vọng hay là kiêu ngạo quá mức.
Chỉ là nếu Khang Tư dám không chút che giấu đặt ra điều kiện, cái này nói rõ đối phương có chỗ dựa.
Không cần phải nói, nhìn Khang Tư cũng không thèm hỏi vì sao có lãnh
địa trống rỗng rơi xuống này, liền biết hắn đã rất rõ tình huống Phi
Long kỵ sĩ đoàn đoạn tuyệt huyết mạch.
Mà nhân thủ có thể hoàn thành nhiệm vụ này xuất quỷ nhập thần này, chính là chỗ dựa của hắn.
Đối với loại thủ đoạn ám sát thần bí này, luôn khiến người ta hết sức kiêng kỵ.
Tuy rằng không biết xác thật Khang Tư có sở hữu võ lực như vậy hay
không, nhưng ngoại trừ, Khang Tư, những người khác không có năng lực
tiêu diệt Phi Long kỵ sĩ đoàn, cho nên Khang Tư là đáng ngờ nhất.
Tuy rằng Khang Tư yêu cầu làm cho người ta cảm thấy có chút khắt khe
quá đáng, nhưng mà cũng không phải không thể tiếp thu, bởi vì mọi người
đều không có lợi ích gì ở khu dân đen, khá lắm là trưng mộ pháo hôi từ
nơi này mà thôi.
Ngả Long cố ý làm bộ hơi trầm tư một lúc,
giống như hạ quyết tâm rất lớn biểu thị đồng ý trợ giúp Khang Tư nhắn
lại những yêu cầu này, đồng thời biểu thị sẽ dùng hết sức nỗ lực hoàn
thành yêu cầu của Khang Tư.
Tất cả giống như Ngả Long tưởng
tượng, đám thế lực biết được Khang Tư yêu cầu tuy rằng miệng phun câu
mắng cuồng vọng tự đại các loại, nhưng vẫn nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của Khang Tư.
Cứ thế, sau khi các thế lực lớn ở trấn Thanh
Hương gật đầu tán thành, khu dân đen khổng lồ, cứ vậy trở thành địa bàn
hợp pháp của Khang Tư.
Theo lần tụ họp chia cắt địa bàn Phi
Long kỵ sĩ đoàn của các thế lực này kết thúc, các nhân vật thế lực nhỏ
trên địa bàn được chia lại, đều đi bái kiến nhân vật quyền thế khống chế địa bàn nơi mình ở.
Bên chỗ Khang Tư cũng đưa tới đông đảo mấy đầu mục nhỏ làm đủ các loại nghề kiếm ăn trong khu dân đen.
Đối với những đầu mục nhỏ khu dân đen này mà nói, tuy rằng cái đoàn
lính đánh thuê chỉ có mười mấy người này căn bản không để trong mắt,
nhưng địa vị Khang Tư là có được các thế lực lớn thừa nhận, muốn sinh
hoạt ở chỗ này thì không thể không suy nghĩ tới cái nhìn các thế lực
lớn.
Chẳng qua, theo bọn họ thấy người hội Đoàn Trợ lại dễ
dàng bị Khang Tư chiếm giữ, đồng thời lập tức xây dựng võ trang, tuy
rằng không rõ thực lực mạnh yếu, nhưng nhân số tăng lên vẫn khiến bọn họ tim đập chân run, sau khi trở về lập tức chuẩn bị một khoản tiền mới
biếu lên tận cửa.
Khang Tư không khách khí nhận các nhân vật
quyền thế nho nhỏ này hiếu kính, đồng thời cũng bắt đầu thực hiện quyền
lợi cùng nghĩa vụ khu vực thống trị này.
Đầu tiên, Khang Tư
triệu tập nhân thủ bắt đầu sửa sang đường xá, dọn sạch bùn đất đá vụn,
phủ đất ép cứng, sau đó thì chiêu mộ người vệ sinh xử lý rác rưởi.
Theo tác dụng của đông đảo nhân lực cùng một khoản kim tệ nhỏ, những công tác này không tốn vài ngày đã hoàn thành.
Mặt đất sửa sang thỏa đáng, rác rưởi cũng có người thu dọn, hơn nữa
binh lính bắt đầu tuần tra toàn khu dân đen, bẩn thỉu lộn xộn liền lập
tức biến mất không thấy ở khu dân đen nữa, còn trị an do mấy lính đánh
thuê dẫn binh lính đi tuần tra, sau khi giết ngay tại chỗ mấy ác đồ giết người phóng hỏa, cũng tốt tới dọa người.
Có tình trạng này,
tuyệt đối khiến dân chúng khu dân đen xúc động sâu đậm, uy vọng của
Khang Tư cùng đoàn lính đánh thuê của hắn lập tức vọt lên cao, tráng
đinh muốn đầu nhập căn bản nối liền không dứt.
Chỉ là ngoại
trừ khu bình dân góp một chút tiền, làm mới bức tường ngăn cách hai bên, để cho mình khác với khu dân đen ra, người các khu vực khác đối với
biến hóa ở khu dân đen chưa từng để vào mắt, càng không cần nói để ở
trong lòng.
Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, Khang Tư
từ trong trai tráng hội Đoàn Trợ, chọn ra chín mươi chín tráng binh ưu
tú nhất.
Tuy rằng nhân số ít, nhưng tất cả những người này đều là trải qua chém giết cạnh tranh kịch liệt mới đi ra, người được chọn
có thể trở thành lính đánh thuê, cho nên đều là lựa chọn kỹ lưỡng.
Chín mươi chín tráng hán ăn mặc áo da đồng phục thống nhất, tay cầm
binh khí, trong đông đảo ánh mắt tự hào hâm mộ đố kị khiếp sợ, theo
Khang Tư đạp bước tới chỗ công hội lính đánh thuê.
Trên đường
mọi người đi tới, người khu dân đen bởi vì đoàn lính đánh thuê Khang Tư
thành lập uy vọng trong khoảng thời gian này, tất cả đều hiếu kỳ thêm
hâm mộ đứng ở hai bên đường quan sát trầm trồ khen ngợi.
Nếu
như có người không biết lòng người biến đổi thất thường nhìn thấy một
màn như vậy, còn tưởng rằng bọn người Khang Tư đã thu được lòng dân
chúng khu dân đen.
Một đường rêu rao đi tới Công hội lính đánh thuê, giao một túi da kim tệ, điền một xấp văn kiện, mất thời gian cả
nửa ngày, chín mươi chín tráng đinh này, liền thành lực lượng võ trang
hợp pháp được ra vào tất cả thành trì Tuyết quốc.
Ngay lúc
Khang Tư chuẩn bị đi xem có nhiệm vụ lính đánh thuê nào để cho các lính
mới này rèn luyện một chút không, một tráng hán trên trán cột một dải
băng hồng đột nhiên chạy ào vào Công hội lính đánh thuê.
Thấy đó là nhân viên truyền phát nhiệm vụ của Công hội lính đánh thuê, mọi người liền tránh đường ra.
Chỉ thấy tráng hán kia vừa nhanh chóng chạy về phía chỗ đăng ký treo một mảnh da dê, vừa thở hổn hển hô:
- Giải thưởng không hạn chế công chúng mới nhất! Thương đoàn Hoa Bách Hợp treo giải thưởng mười vạn kim tệ tiêu diệt bang Tuyết Lang! Nam
tước Bỉ Khắc lấy tước vị Nam tước Lâm Tuyết treo giải thưởng tiêu diệt
bang Tuyết Lang!
Vừa nghe lời này, mọi người đều xôn xao một trận.
Hơn mười mấy lính đánh thuê lập tức phóng lên trước.
Nhìn bộ dáng bọn họ đang dò xét tin tức chi tiết, xem ra là nhanh
chóng truyền lại tin tức cho thế lực sau lưng mình, mà nhiều người sau
khi khiếp sợ trôi qua, tất cả đều tràn lên bắt đầu tìm hiểu tình báo.
Đám lính đánh thuê tình báo này là các thế lực của người nào thì ai
cũng biết, chỉ là không rõ được, bang Tuyết Lang rốt cuộc phạm phải cái
chuyện gì, chọc phải hai thế lực lớn xuất ra mười vạn kim tệ treo giải
kếch xù.
Hơn nữa càng kỳ quái hơn, chính là Bá tước Bỉ Khắc lại đưa tước vị Nam tước Lâm Tuyết này ra treo giải.
Trong lòng mọi người đều nóng như lửa đốt.
Chỉ cần tiêu diệt bang Tuyết Lang là có thể trở thành Nam tước,
chuyện trên trời rớt xuống cái bánh như vậy lại xuất hiện trước mặt
mình? Nếu như mình không nắm lấy nó, vậy con cháu đời sau sẽ không tha
thứ cho mình được!
Mọi người ở đây sở dĩ nóng lòng như vậy, là bởi theo bọn họ nhận thấy, bang Tuyết Lang chỉ là một đám ô hợp sống
trong ba mẫu đất mà thôi, ngay cả một đoàn cường đạo cấp bậc Bá tước
cũng không bằng, càng không cần nói đoàn cường đạo ngang dọc Tuyết quốc
nữa.
Nhưng mà đến khi nghe tới nhân viên nói ra chuyện tốt
bang Tuyết Lang làm, mọi người như bị tạt một bồn nước lạnh, một cổ băng hàn từ bên ngoài thẩm thấu tới tận xương.
Tàn sát hết trấn
Lâm Đầu dưới quyền Nam tước Lâm Tuyết, cướp bóc toàn bộ Nam tước lĩnh
Lâm Tuyết, diệt sạch thương hội thương đội trong Nam tước lĩnh Lâm Tuyết có quan hệ với thương đoàn Hoa Bách Hợp, đồng thời sau khi giết chết
Nam tước Lâm Tuyết, đốt cả thành phủ Lâm Tuyết.
Tàn sát một
hương trấn phổ thông, phần lớn các thế lực trấn Thanh Hương đều có thể
làm được, dù là cướp bóc cả một địa bàn Nam tước lĩnh lớn như vậy, các
thế lực trấn Thanh Hương cũng có thể làm được.
Thế nhưng diệt sạch tất cả thương hội đoàn đội có quan hệ với thương đoàn Hoa Bách Hợp?
Không nói thế lực trấn Thanh Hương có làm được hay không, chỉ cần
ngẫm lại đắc tội với đại thương đoàn thế lực trải rộng toàn bộ Tuyết
quốc, trong lòng đã run sợ, nào còn dám thực thi?
Về phần cuối cùng giết chết Nam tước, thiêu hủy thành phủ, cái này phải có thực lực phản quân mới làm được.
Cứ thế, thảo nào thương đoàn Hoa Bách Hợp cùng Bá tước Bỉ Khắc đều
đưa ra giải thưởng lớn như vậy, có lẽ bang Tuyết Lang đã là thế lực siêu cấp đủ để công thành chiếm đất rồi, cái thứ chỉ đủ đánh nhỏ nháo nhỏ
như mình, căn bản không có tư cách đi lãnh nhiệm vụ như thế.
Còn Khang Tư nghe xong lại biến sắc, sở dĩ bang Tuyết Lang tàn sát trấn
Lâm Đầu, chỉ sợ là bởi vì mình tiêu diệt mấy thành viên bang Tuyết Lang, xem ra người nhà bọn người Bỉ Lâm Đặc Tư cũng bị tàn sát rồi.
Bỉ Lâm Đặc Tư sẽ vì thế mà trách mình chứ?
Ngay lúc Khang Tư chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ, báo thù cho dân chúng
trấn Lâm Đầu, có một tráng hán đầu đeo dải băng vọt vào, nhưng mà cái
dây băng đầu màu lam đại biểu thông tin tình báo, cho nên không ai
nhường đường.
Tên tráng hán này cũng chỉ đứng ở cửa hô to một trận:
- Tin tức mới nhất, Nam tước Cáp Nhĩ chính thức khởi binh phản kháng Bá tước Bỉ Khắc thống trị!
Lại một trận xôn xao.
Mọi người đều gào thét, nhưng mà nhanh chóng ném chuyện lớn này sang
một bên, ngược lại đặt sự chú ý lên giải thưởng kếch xù kia.
Dù sao ai cũng biết Nam tước Cáp Nhĩ muốn phản, hiện giờ rốt cuộc đấu võ rồi, mọi người đều cho là rất bình thường.
Dựa theo mấy người này lý giải, sợ rằng Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc, hai bên ai cũng không làm gì được ai, cuối cùng khẳng định là
nhiều thêm một Nam tước độc lập mà thôi, trấn Thanh Hương chỗ mình khẳng định sẽ không bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh, cho nên mới sẽ không
thèm để ý tới chiến tranh gần trong gang tấc, sẽ lập tức bùng nổ.
Khang Tư cũng mặc kệ những chuyện tranh quyền này, đi thẳng tới tiếp
nhận nhiệm vụ tiêu diệt bang Tuyết Lang kia, Khang Tư đã quyết định rảnh rỗi đi báo thù cho trấn Lâm Đầu, thuận tiện dùng bang Tuyết Lang rèn
luyện lính mới một chút, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ còn có thể nhận
được kim tệ cùng tước vị, thật sự là chuyện tốt nhất cử tam tiện mà.
Về phần bang Tuyết Lang thế lực khổng lồ, đã không phải đoàn lính
đánh thuê cấp ba có thể chống lại, bởi vậy Khang Tư quyết định không đối kháng trực tiếp, mà là chuẩn bị dùng mật vệ giám sát, để cho lính mới
cắn xé từng chút một.
Đây lại là một chuyện tương đối an toàn.
Dưới công kích như vậy, bang Tuyết Lang dù lớn cũng sẽ bị chia ra ăn từng phần.
Thấy đoàn lính đánh thuê cấp ba nho nhỏ của Khang Tư lại dám can đảm
tiếp nhiệm vụ này, mọi người trong Công hội lính đánh thuê đều ồ lên.
Có người nói Khang Tư không biết lượng sức mình, có người nói là tự
tìm đường chết, nhưng mà đây là nhiệm vụ công chúng, dù là lính đánh
thuê cấp một cũng có thể tiếp nhận, mọi người chỉ có thể vừa thì thầm,
vừa ở một bên tiếp tục xem.
Chỉ là có Khang Tư đi đầu, không
lâu sau lập tức có liên tiếp các đoàn lính đánh thuê đi ra tiếp lấy
nhiệm vụ này, mọi người đều mang suy nghĩ mạo hiểm gặp đại vận, nói
không chừng mình có thể khi không nhận được mười vạn kim tệ cùng tước vị Nam tước. Dưới suy nghĩ này, Công hội lính đánh thuê chen chúc nhanh
chóng không còn một ai rảnh rỗi.
Các lính đánh thuê lão thành Hạ Lợi đi ra khỏi Công hội lính đánh thuê, chần chờ hỏi:
- Đoàn trưởng đại nhân, chúng ta làm sao đối phó bang Tuyết Lang kia? Tác chiến chính diện này mấy người lính mới này không phải là đối thủ.
- Yên tâm, tạm thời sẽ không để bọn họ tiến hành tác chiến chính diện.
Khang Tư thuận miệng trả lời một câu, đầu óc đầy khổ não không biết
đám người Bỉ Lâm Đặc Tư biết được tin trấn Lâm Đầu bị diệt sẽ có phản
ứng gì.
Khi Khang Tư lòng đầy áy náy đem tin này báo cho Bỉ
Lâm Đặc Tư, Khang Tư thấy được trong ánh mắt tám người Bỉ Lâm Đặc Tư
nháy mắt ảm đạm xuống.
Nhưng bọn họ không khóc rống cũng không bi phẫn, càng không chỉ trích thủ lĩnh hắn mang tới họa diệt nhà, chỉ
là hành lễ với Khang Tư biểu thị cảm ơn báo tin này cho bọn họ biết, sau đó cứ làm việc như lẽ thường.
Khang Tư hiển nhiên không ngờ tới gặp phải loại tình hình này.
Đối với phản ứng của bọn người Bỉ Lâm Đặc Tư, Khang Tư rất là khó
hiểu, nếu những người thân cận như Tương Văn, Ngả Lệ Ti... bị người ta
tàn sát, chính mình khẳng định sẽ bi phẫn không thôi, huống chi Bỉ Lâm
Đặc Tư lúc đầu vì để người nhà có được lương thực qua mùa đông, mà tự
bán mình trở thành người hầu.
Khang Tư nghi hoặc Giáp Nhất đều nhìn vào mắt, sau khi chạy đi một vòng trở về nói:
- Chủ thượng, ở Tuyết quốc này chia lìa với người nhà, hoặc chuyện
cửa nát nhà tan giống như là tuyết rơi, người Tuyết quốc đã tập mãi
thành quen rồi. Có người nói người nhà Bỉ Lâm Đặc Tư từng bị tàn sát một lần, đây là lần thứ hai rồi.
Khang Tư có chút trầm trọng hỏi:
- Ý của ngươi là bọn họ đã tập quen với thảm kịch như vậy?
- Đúng vậy, bọn họ cũng không phải mất đi người nhà mà không bi
thương, chỉ là không biểu thị ra ngoài mà thôi, bởi vì sinh hoạt cực khổ để cho bọn họ hiểu quý trọng trước mắt càng quan trọng hơn.
Giáp Nhất có chút cảm khái nói tới đây, sau đó có chút lo lắng chần chờ một hồi mới nói tiếp:
- Chủ thượng, kỳ thật bọn họ không muốn biểu lộ ra bi thương còn có
một nguyên nhân, chính là bọn họ sợ ngài cho bọn họ là người mềm yếu, ở
địa phương này, bi thương vì người thân sẽ bị cho là kẻ bất lực, cho nên bọn họ không muốn bị ngài cho là hạng người vô năng.
Nghe nói như thế, Khang Tư không khỏi một trận im lặng.
Ở nơi này mất đi người thân mà bi thương, lại sẽ bị cho là hạng người mềm yếu vô năng, đây là một cái dạng quan niệm gì chứ!
Ở một nơi mà vì sinh tồn ngay cả tư cách bi thương cũng không có, thật là làm người ta cảm thán.
Đối với quan niệm của Tuyết quốc, Khang Tư chỉ có thể lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, mặc dù có điểm cảm khái, nhưng là biết rõ người vì cuộc
sống của mình mà liều mạng, chính mình không thể nói cái gì, chỉ có thay đổi hoàn cảnh thì các tập tục này tự nhiên sẽ sửa đổi.
Ngay
khi Khang Tư đặt những thứ này sang một bên, hạ lệnh chuẩn bị chấp hành
nhiệm vụ lính đánh thuê, một con ngựa tuyết cao to vọt tới dừng trước
cửa lớn.
Một kỵ sĩ vừa kéo giữ chiến mã vừa vẻ mặt cao ngạo hô:
- Ai là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi? Nhanh ra tiếp nhận lệnh dụ Nam tước Cáp Nhĩ đại nhân ban ra!
Lời vừa nói ra, những người khác còn không có gì, năm người lính đánh thuê Hạ Lợi còn có hai người Giáp Nhất Giáp Nhị đều biến sắc, vẻ mặt
không cam lòng.
Khư khư một cái Nam tước yêu cầu Khang Tư tiếp nhận lệnh dụ?
Cái này là coi như mấy người mình là thủ hạ của ngươi sao?
Hơn nữa vừa nói Nam tước Cáp Nhĩ phản loạn, hiện giờ hạ mệnh lệnh,
không cần nghĩ cũng biết Nam tước Cáp Nhĩ muốn làm gì, hiện giờ chính là đem đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi đi làm pháo hôi rồi!