Trời sáng, trấn Thanh Hương vốn đang yên tĩnh liền từ từ tỉnh lại, đường phố không có một bóng người cũng dần dần xuất hiện đám đông, một ngày
náo nhiệt mà yên bình sắp bắt đầu rồi.
Đột nhiên, từ khắp nơi
trong trấn Thanh Hương xuất hiện mấy trăm tráng hán trong tay cầm lưỡi
dao sắc bén, căn bản mặc kệ người đi đường kinh hoàng tránh né, nghênh
ngang đi tới phủ lãnh chúa tại khu dân đen.
Những tráng hán
vừa đi vừa xếp thành hàng, đến khi bọn hắn đi tới phía trước phủ lãnh
chúa, đã thành trận hình công kích trăm người một đội.
Từ đó có thể thấy được đây là những phần tử võ trang đã trải qua huấn luyện sâm nghiêm, cao thấp.
Vệ binh phủ lãnh chúa không phải đầu đất, nhìn thấy những kẻ võ trang đó xuất hiện, không có hồ đồ tiến đến hỏi thân phận đối phương, mà lập
tức đóng cửa lớn, thổi lên kèn lệnh.
Chỉ một tiếng kèn, già
trẻ trong phủ lãnh chúa lập tức trốn vào nơi sâu bên trong phủ, mà nam
nữ thanh tráng lập tức lấy binh khí khôi giáp cung tên từ trong kho phủ
ra, nhằm về phía cánh cửa cùng thủ vệ nơi tường phủ.
Phủ lãnh
chúa vốn là trụ sở hội Đoàn Trợ, hơn nữa thành viên hệ thống Khang Tư
lúc đầu đều xuất thân hội Đoàn Trợ, quan hệ của những người đợi ở phủ
lãnh chúa này với Khang Tư có thể nói là sâu đậm, gần như tới trình độ
không thể thoát ly, hơn nữa những người này đều xuất thân dũng mãnh,
nhìn những lão già sau khi bố trí tốt cho những trẻ nhỏ, cầm theo cung
tên tiến tới tham chiến là có thể biết.
Kèn từ phủ lãnh chúa
có thể truyền rất xa, mọi người trong trấn Thanh Hương lập tức nghe được thanh âm này, vừa rồi tình cảnh những tráng đinh võ trang này nhằm về
phía phủ lãnh chúa, cho dù không nhìn thấy cũng nghe thấy người ta nói
đến.
Ngay từ đầu mọi người chỉ theo tập tính tránh ở trong
nhà, loại chuyện tranh đoạt quyền lợi này đối với bình dân mà nói tốt
nhất vẫn là không thấy không biết, bằng không có lúc nguy hại rơi xuống
trên đầu mình, tội gì phải đi quản chứ.
Các thế lực trấn Thanh Hương khác đương nhiên cũng nghe được tiếng kèn, bọn họ đã sớm biết
chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đứng ở một bên xem náo nhiệt, hơn nữa cũng để thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng không tiến lên nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng là sợ đám côn đồ tấn công phủ lãnh chúa đột nhiên thay đổi chém rớt chính mình.
Thị Tòng Trưởng hội Liên Nghị
lặng yên uống trà, tuy rằng nói là lão thuộc về phía Khang Tư, nhưng lão cũng có lập trường riêng của lão.
Đầu tiên không thể vứt bỏ ý tưởng của các thế lực đồng minh khác, chính mình trực tiếp chạy đi cứu
viện phủ lãnh chúa được. Thứ hai chính là mình thấy Khang Tư xuôi chèo
mát mái, không hề gặp chướng ngại đi tới địa vị cao, sợ rằng hắn mất đi
cái tâm bình thường, quyết định để mặc đám tôm tép kia công kích cho
Khang Tư một bát nước lạnh đi.
Bởi vì hai nguyên nhân này, cho nên Thị Tòng Trưởng hoàn toàn coi như không nghe thấy tiếng kèn kia.
Bất đồng với những kẻ quyết tâm không xuất binh đó, dân chúng trốn ở
trong nhà thì thầm, đặc biệt gia quyến của những người đã trở thành thủ
hạ của Khang Tư, trong khi bọn họ nói thầm, lơ đãng nhìn thấy hoàn cảnh
gia đình mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, ít nhất không còn ở
bên trong căn nhà dột nát nữa.
Nhìn xem bài trí trong nhà,
nhìn xem vại gạo trong bếp, sờ sờ quần áo trên người, ngẫm lại những kim tệ đang cất giấu, những người này đều lương lự.
Nếu lĩnh chủ
Khang Tư thất bại, những người mình chẳng phải quay lại cuộc sống trước
kia sai, thậm chí còn có thể bởi vì chính mình mà huynh đệ hay con cái
mình đang tham gia quân Khang Tư sẽ lọt vào trả thù của người thắng nữa
chứ.
Bọn họ hiểu được điểm đó, lập tức cầm lấy khảm đao cuốc xẻng hay bất cứ thứ gì làm vũ khí, la lớn lao ra cửa nhà.
Có người đầu tiên tự nhiên sẽ có người thứ hai đi ra, mà theo nhân số gia tăng, còn có người có đầu óc liền hô to:
- Chư vị hàng xóm láng giềng! Cuộc sống hiện tại của chúng ta là do
ai cho? Ruộng đất của chúng ta là thuê của ai? Nếu Khang Tư đại nhân ngã xuống rồi, chúng ta sẽ phải sống cuộc sống như trước, nếu là hán tử hãy cầm lấy vũ khí đi phủ lãnh chúa nào!
Được đám người đó kêu
gào, những người vốn chần chừ không dứt cũng lập tức tỉnh ngộ, không
sai! Khang Tư tồn tại chính là đảm bảo cuộc sống hiện tại của mình, nếu
Khang Tư không còn, vậy chẳng phải mình sẽ quay lại cuộc sống bữa đói
bữa no trước kia sao.
Đều là người từ trong cực khổ thoát ra,
hơn nữa được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, khiến cho họ phải quay lại
những ngày cực khổ một lần nữa, bất cứ ai cũng không muốn. Kết quả là,
cư dân khu dân đen, mỗi nhà chạy ra vài nam đinh, tay cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng, tập trung cổ động khí thế lẫn nhau tiến về phủ lãnh chúa.
Mấy trăm tráng đinh võ trang kia bắt đầu trèo tường xô cửa, cửa chính phủ lãnh chúa cũng không rắn chắc, tường viện cũng không cao lớn, tuy
rằng thành viên phủ lãnh chúa liều chết chống cự, nhưng không được bao
công phu liền để cho quân địch đánh vào phủ lãnh chúa.
Không
trách phủ lãnh chúa dễ dàng bị người ta công phá như thế, ai có thể nghĩ tới tâm phúc của mình không ngờ sẽ biến đổi lớn như vậy, vốn tưởng rằng nơi này là nơi rất an toàn, không ngờ cũng là nơi nguy hiểm nhất, không có suy xét đến mức đó cũng không có gì kỳ quái.
Những tên côn đồ này trước khi xuất động đã được các thủ lĩnh nghiêm khắc căn dặn một chút, đầu tiên bọn họ biết đánh vỡ phủ lãnh chua không thể ở lâu, cướp
sạch một phen liền rút lui, thứ hai nhìn thấy những nhân vật quần áo hoa lệ mang theo chút mùi vị biển không được đắc tội, bởi vì đó chính là
thủ hạ của đám hải thương.
Những tên côn đồ đó xem ra cũng là
những kẻ có trí nhớ nên biết mình phải nghe theo dặn dò của thủ lĩnh, ai cũng biết hiện tại phủ lãnh chúa là cái xác không, chủ nhân phủ lãnh
chúa cùng vệ binh cường đại đều đang chinh chiến bên ngoài, nếu những
người này đều ở trong phủ lãnh chúa, chút người này cũng không đủ cho
bọn hắn nhét kẽ răng, đương nhiên nên thừa dịp trước khi bọn họ chưa trở về chiếm chút ưu đãi bỏ chạy mới được.
Về phần đám thủ hạ hải thương thì không cần phải nói, nếu trêu chọc bọn hắn, vậy cũng đừng nghĩ tới lăn lộn ở Tuyết quốc nữa.
Cho nên những người này lao vào phủ lãnh chúa, đều không có hứng thú
cùng nhân viên lưu thủ phủ lãnh chúa chiến đâu, mà kêu loạn lên lao vào
trong các phòng của phủ lãnh chúa, lục tìm sưu tầm tài vật, vừa phát
hiện kim tệ hay thứ gì đó lập tức vơ vào trong lồng ngực, rồi tiếp tục
hướng về các phòng khác tìm kiếm.
Việc này khiến cho nhân viên phủ lãnh chúa sống chết đuổi theo phía sau đám côn đồ đó, mà những tên
côn đồ đó bình thường đều đánh giết cho nhân viên phủ lãnh chúa lui lại, rồi chuyên tâm tìm kiếm tài vật, không phải bị truy đuổi phát cáu,
tuyệt đối không tử chiến cùng thành viên phủ lãnh chúa.
Ngay
thời điểm phủ lãnh chúa nhiệt náo ầm ĩ, những nghĩa dân khu dân đen xông vào, đầu tiên sĩ khí tận trời mạnh mẽ đánh cho đám côn đồ một trận,
nhưng sau khi đám côn đồ tức giận nhanh chóng giết chết một đám nghĩa
dân, những nghĩa dân đó lại kích động tản ra.
Trong khi những
nghĩa dân còn muốn tụ hợp lại tiếp tục tác chiến, những tên côn đồ bị
thủ lĩnh khiển trách bắt đầu nảy sinh lòng độc ác:
- Giết sạch bọn chúng! Bằng không chúng ta có muốn chạy cũng chạy không được!
Những tên côn đồ lập tức giết đám nghĩa dân máu chảy đầy đất, khiến
cho đám nghĩa dân khiếp đảm kêu cha gọi mẹ chạy ra khỏi phủ lãnh chúa,
mặc kệ nói như thế nào, người trải qua huấn luyện mạnh hơn người không
có huấn luyện nhiều lắm.
Vào lúc tiếng kèn phủ lãnh chúa vang
lên, mấy binh lính trong đội tuần tra đều nhìn xung quanh, mà đội trưởng bọn họ lại mắng to:
- Nhìn cái gì đó! Chúng ta đảm nhiệm nhiệm vụ tuần tra, phục tùng mệnh lệnh!
Lời này vừa ra, người không có đầu óc "Ồ Ồ" hai tiếng tiếp tục tuần
tra, mà người hơi có chút đầu óc thì thần tình kinh ngạc nhìn đội trưởng của mình.
Trời ạ, tiếng kèn này có ý gì ai cũng biết, đội
trưởng không ngờ trợn mắt nói láo, một thanh niên nhiệt huyết không kìm
nổi chỉ vào đội trưởng hô to:
- Khó trách ngươi phải sửa đổi tuyến đường tuần tra, thì ra ngươi đã phản bội lĩnh chủ đại nhân!
Đội trưởng đầu tiên ánh mắt hiển lộ ra sự kích động mắng lớn:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Ngay sau đó ánh mắt lạnh lùng, trên mặt biểu tình dữ tợn nói:
- Không ngờ dám cãi lệnh, ta đây liền lấy thân phân đội trưởng xử tử kẻ phản đồ ngươi!
Nói xong rút đao chuẩn bị đâm chết thủ hạ không ăn nhịp với mình này.
Tuy nhiên động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì một đội viên
bên cạnh, trực tiếp rút đạo đâm vào bụng hắn, hơn nữa vừa rút đao ra vừa hùng hổ nói:
- Tên chết tiệt này! Không ngờ dám phản bội lĩnh chủ đại nhân, ta không muốn thấy kẻ phản đồ như ngươi!
Sau khi rút đao ra hắn trừng mắt nhìn những đội viên đang ngây ngốc gầm lên nói:
- Kẻ này phản bội lĩnh chủ đại nhân, bị ta giết chết đương trường,
hiện tại do ta đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, toàn thể nghe lệnh, lập tức chạy tới cứu viện phủ lãnh chúa!
Vừa bị người này dọa, hơn
nữa mọi người cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu rõ lời này là
lời nói thật, căn bản không thể chỉ trích người này phạm thượng giết
chết thủ trưởng được, cho nên tất cả mọi người chạy theo hắn hướng về
phủ lãnh chúa.
Mà binh sĩ lên tiếng chỉ trích đội trưởng trước đầu tiên đi giữa đội ngũ thì hối tiếc chửi thầm một trận, chết tiệt!
Một cơ hội lập công tốt như vậy liền để cho người ta quang minh chính
đại cướp mất, cho dù sau này tưởng thưởng, mình cũng chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai, chết tiệt! Nói thật ra làm gì trực tiếp rút đao đâm chết
không phải cái gì cũng không có sao?
Hiện trường phân biệt
địch ta thực sự rất dễ dàng, không biết do những tên côn đồ này quá mức
chính quy hóa, hay là bởi vì cũng muốn phân chia mâu thuẫn địch và ta,
dù sao bọn họ đều mặc trang phục thống nhất, cho nên chỉ cần nhìn thấy
người nào mặc quần áo loại đó liền vung đao chém chết là được rồi.
Vốn lúc xuất hiện nhiều lực lượng võ trang xa lạ như vậy, thành viên
phủ lãnh chúa đã có chút tuyệt vọng, tuy nhiên vừa nghe thấy Trác Văn
Lạp quát lớn, lại nhìn thấy nhân viên võ trang mới xuất hiện bắt đầu
chém giết những tên côn đồ, không khỏi sĩ khí đại chấn, Mạnh mẽ lao ra
tham dự chém giết.
Đám nông phu bên ngoài nhìn thấy hơn một
ngàn binh lính hướng tới nơi này đã sợ tới mức chân mềm nhũn ra, hối hận đã chạy đến đây hỗ trợ, hiện tại đã quyết tâm chạy trốn, nhìn thấy tình hình thay đổi, hơn nữa nhìn thấy những tên côn đồ bị giết gào khóc thảm thiết, lập tức lao lên, loại cơ hội có thể lập công lại không có nguy
hiểm ai lại bỏ qua?
Những tên côn đồ vừa rồi còn rất kiêu ngạo hiện tại thì thê thảm, toàn bộ đều bị những nhân viên võ trang cường
hãn số lượng nhiều hơn mình giết cho hồn phi phách tán, kêu cha gọi mẹ
khắp nơi.
Trác Văn Lạp nhìn thấy chém giết đã đến lúc không sai biệt lắm, mới hô lớn:
- Đầu hàng không giết!
Thủ hạ của hắn lập tức hô theo, những nông phu cùng người của phủ
lãnh chúa may mắn sống sót cũng quát to theo, thanh âm này cộng hưởng
vang vọng tới tân chân trời, gần như toàn bộ trấn Thanh Hương đều nghe
được.
Nghe thanh âm như thế, người biết chi tiết cảm thán một
tiếng thất bại rồi, mà người không biết chi tiết thì có chút kích động
nhìn xung quanh, bời vì bọn họ không biết thanh âm này là từ nơi nào
vọng tới.
Những tên côn đồ sót lại đã sớm bị giết cho vỡ mật,
bọn họ không phải tử sĩ gì cả, chỉ là đám lưu manh du côn trải qua huấn
luyện của quân chính quy một chút mà thôi, hiện tại đối phương tiếp nhận đầu hàng, lập tức ném vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất.
- Trong các ngươi ai là đầu mục, khẩn trương triệu tập nhân thủ thu dọn chiến
trường sữa chửa phủ lãnh chúa, những tù binh này giao cho ta xử lý.
Về phần phản kháng? Không nói có thể đánh thắng ngàn người mới tới
này hay không, cho dù đánh thắng, vậy còn không phải trêu chọc đại quân
bên ngoài trở về hay sao, đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc nha.
Tuy rằng những người Thị Tòng Trưởng không dám phản kháng, nhưng ai
kêu mình là thành viên Cục quân chính, có thể có được trăm võ trang tư
nhân, khi lấy hiệp ước ra, Thị Tòng Trưởng cũng có chút đỏ mặt, tuy rằng thực tế những người bọn họ đã không còn là thành viên Cục quân chính,
nhưng hiệp ước chưa có hủy diệt, trên pháp lý quả thực vẫn còn đầy đủ
quyền lực như cũ.
Tới lúc này mới có thể thấy được Trác Văn
Lạp khôn khéo, hắn sau khi kiểm tra văn kiện xong không ngờ thật sự
không động tới trăm người vệ đội này, chỉ là giải trừ võ trang của bọn
họ.
Thời điểm cần mặt mũi này, cũng yêu cầu bọn họ viết giấy
chứng minh, hành động này khiến cho cái tên "Trác Văn Lạp" bị những thủ
lãnh đó thường xuyên nguyền rủa, bởi vì đây thật sự là chuyện mất mặt
mà.
Tuy nhiên Trác Văn Lạp lại dựa vào chỗ hắn không có gì cố
kỵ, trong khoảng thời gian cực ngắn liền chải vuốt trấn Thanh Hương một
lần, căn bản khiến cho các thế lực vũ trang biết không thể tùy ý điều
động quân đội với phủ lãnh chúa, cũng một lần làm cho phủ lãnh chúa
Khang Tư hoàn toàn khống chế trấn Thanh Hương.
Ngay tại thời
điểm trấn Thanh Hương hoàn toàn bị Khang Tư khống chế, đại quân hỗn hợp
của Khang Tư cũng đã hoàn toàn bao vây tòa thành của Bá tước Bỉ Khắc.
Trải qua một trận nghỉ ngơi, quân đội trực thuộc Khang Tư, Giáp Nhất
dẫn đội kỵ binh kia đi tới bên cạnh Khang Tư, theo bọn họ đến còn có một đội kỵ binh của các quý tộc ở trên đường đi qua, những quý tộc này toàn bộ là tiến đến bái phỏng nguyện trung thành với chủ nhân.
Về phần những kẻ không có chuyển biến hoặc không muốn chuyển biến, toàn bộ bị kỵ binh của Khang Tư tiêu diệt.
Những quý tộc mới đầu nhập này, cũng giống như những quý tộc đầu nhập trước đó, toàn bộ đều dẫn theo binh lính vận chuyển lương thực chạy
tới.
Theo tư binh của những quý tộc đó gia nhập, đại quân hỗn hợp của Khang Tư quân số nhanh chóng bành trướng tới năm sáu vạn.
Nhìn ngoài thành chi chít người, Bá tước Bỉ Khắc trong lòng một mảnh
lạnh lẽo. Nhìn cờ những quý tộc đó, đa số đều là quý tộc do mình sắc
phong, không nghĩ tới đám người kia căn bản không để ý tội danh phạm
thượng, không ngờ trước sau chạy tới ôm đùi Khang Tư!
Thủ hạ
phản bội khiến cho Bá tước Bỉ Khắc tâm tàn ý lạnh, điểm mấu chốt sụp đổ
nằm ở năm nghìn quân tinh nhuệ kia, không ngờ bị đối phương trùng phong
một cái liền tan tác chạy về, nhìn những binh sĩ ánh mắt bối rối vô thần đó, Bá tước Bỉ Khắc trong lòng đau đớn.
Trời ơi! Binh sĩ của mình tinh nhuệ vô địch thiên hạ, khi nào thì trở nên khiếp đảm yếu đuối thế này?
Ngay cả khi tấn công thành Bỉ Khắc lúc trước, binh sĩ biết rõ đều có
thể thương vong, bởi chính mình vứt đầu lâu khơi dậy nhiệt huyết, liền
ngay cả binh lực thương vong hơn phân nửa cũng tử chiến không lùi, vì
cái gì những binh lính đó hiện tại lại trở nên căn bản không có dục vọng chiến đấu nữa?
Bá tước Bỉ Khắc không suy nghĩ cẩn thận, đám
binh lính sở dĩ sĩ khí xuống thấp, dục vọng chiến đấu sở dĩ biến mất,
chủ yếu là bọn hắn phát hiện, gần như toàn bộ quý tộc Bỉ Khắc lĩnh đều
đã đầu nhập vào phía Khang Tư.
Ngẫm lại, khi bọn hắn phát
hiện, từ nhỏ ở trong thôn đã được cha mẹ dặn dò cẩn thận cần kính phục
quý tộc, không ngờ hiện tại trước mặt mình, phàm là quý tộc mình đã từng nghe nói qua đều có thể thấy được. Nhưng lại đứng ở bên phía đối lập
với mình, tình huống như thế, những binh lính vốn kính phục quý tộc này
làm sao còn có sĩ khí cùng dục vọng chiến đấu nữa.
Bọn họ đã
cho rằng, mình nguyện trung thành với Bá tước Bỉ Khắc nên bị quý tộc từ
bỏ, người hơi có chút đầu óc đã bắt đầu lo lắng chính mình có nên chết
theo Bá tước Bỉ Khắc nữa hay không.
Sáu vạn đại quân của Khang Tư vây quanh Bỉ Khắc bảo chật như nêm cối, toàn quân cao thấp đều hưng
phấn dị thường, hoặc hướng về phía Bỉ Khắc bảo làm nhục chửi bậy, hoặc
thảo luận tại chỗ xem Khang Tư đại nhân khi nào thì sẽ trở thành Bá tước đại nhân của Bỉ Khắc lĩnh.
Tuy nhiên những tiếng ồn ào đó rất nhanh yên tĩnh lại, bởi vì tất cả mọi người nhìn thấy cờ lệnh của Khang Tư đang bay múa, không phải phái người chiêu hàng trước trận thì chính
là chuẩn bị hạ lệnh chiến đấu, tất cả mọi người lẳng lặng cùng chờ đợi
sự việc phát triển.
Những người này xếp hàng thành hình chữ
"nhất" trước Bỉ Khắc bảo, tiểu quý tộc đắc ý dào dạt quay đầu nhìn xung
quanh một chút, sau đó vội ho một tiếng rống lớn nói:
- Bá
tước Bỉ Khắc đại nhân, ngài đã bị toàn bộ quý tộc Bỉ Khắc lĩnh từ bỏ,
ngài không thể đạt được thắng lợi, không cần chống cự, đầu hàng đi!
Lời này vừa ra, mấy trăm tráng hán phía sau lập tức cầm loa sắt rống to thuật lại.
Tiểu quý tộc bịt lỗ tai lại trong lòng có chút bất mãn lời lẽ chiêu
hàng thực không có khí thế, theo lý dù sao cũng có thể khiển trách sai
lầm của Bỉ Khắc một phen, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói cho đối phương
biết ngoan cố chống cự rốt cuộc không có kết quả tốt, chỉ có sớm đầu
hàng còn có một đường sống.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ là nói thầm trong bụng một chút, dù sao đây là lời chiêu hàng do chính Khang Tư nói ra, vào lúc này ai dám trái lệnh Khang Tư chứ.
Trong Bỉ Khắc
bảo đám quý tộc binh lính tôi tớ hai mặt nhìn nhau, kẻ sáng suốt khi
nhìn thấy Bỉ Khắc bảo nơi tôn quý nhất Bỉ Khắc lĩnh bị người ta vây
khốn, cũng biết đại thế đã mất.
Khi đó tất cả mọi người đã
chuẩn bị thề sống chết chống cự đến cùng, bởi vì quý tộc khác Khang Tư
có thể tiếp nhận, nhưng Bá tước Bỉ Khắc tượng trưng cho Bỉ Khắc lĩnh,
địch nhân chính của Khang Tư, thì không có khả năng được tiếp nhận đầu
hàng, đổi lại nếu là bất cứ người nào đều sẽ đuổi tận giết tuyệt kẻ
chiến bại này, miễn cho đối phương có cơ hội đông sơn tái khởi,
Tuy nhiên thanh âm chiêu hàng lập tức khiến cho sĩ khí những người
vốn đang xúc động phẫn nộ chuẩn bị tử chiến này bị chèn ép xuống.
Ai cũng không cho rằng Bá tước đại nhân bị tất cả quý tộc dưới trướng vứt bỏ, cùng với bị năm sáu vạn người vây khốn xung quanh Bỉ Khắc bảo,
lại tuyệt đối không có ngoại viện, còn có khả năng tồn tại.
Nhưng hiện tại đối phương không ngờ không muốn đuổi tận giết tuyệt,
ngược lại chiêu hàng, đây thực sự là hi vọng, khiến cho người ta thấy
được hy vọng sống sót, người không thể sống mới theo đuổi quyết chiến
đến cùng, nguyện ý đi tìm chết, không phải nói là chết tử tế không bằng
sống nghèo sao?!
Những người trên tường thành Bỉ Khắc bảo con mắt bắt đầu xoay chuyển loạn vòng. Tiểu quý tộc có chút địa vị cùng
quản sự, lập tức đi bái kiến Bá tước Bỉ Khắc, xem Bá tước Bỉ Khắc đối
với đề nghị này có động ý hay không.
Tuy nhiên kết quả khiến cho người ta tâm lạnh.
Vừa mới nói câu đầu tiên, Bá tước Bỉ Khắc đầu tiên là chửi ầm lên:
- Vô liêm sỉ! Lão tử tuyệt đối sẽ không đầu hàng, lão tử tình nguyện
chết trận đương trường, cũng không nguyện ý cúi đầu trước tên nhóc Khang Tư đó!
Sau đó Bá tước Bỉ Khắc chỉ là mặt lạnh nói:
- Hừ! Ta biết các ngươi có ý gì, nói cho các ngươi hay, sớm buông bỏ ý
tưởng không thực tế đó đi, chúng ta chỉ có chết trận mới có đường thoát, chỉ có chết trận mới có thể đánh ra cho chúng ta một tương lai!
Mấy người tới bái kiến có chút chần chờ liếc nhìn lão già kia một
chút, sau khi thấy lão già chua xót lắc đầu, những người bái kiến này
lập tức sắc mặt tái nhợt lui xuống.
Lão già kia là người thân
tín bên cạnh Bá tước, người hiểu rõ nhất tâm tính Bá tước là chính hắn.
Vừa rồi lão đầu đã nói với bọn họ, Bá tước không phải vì thể diện mà nói như vậy, mà là ý tưởng chân thật nhất trong lòng hắn. Hắn là muốn những người mình đây chôn cùng hắn nha!
Mọi người biết chút tình
huống hiểu được vì cái gì Bá tước kịch liệt đến thế, vừa nghĩ tới Bá
tước xem nặng con tư sinh như vậy, trong lòng mọi người đều không kìm
nổi một trận khó chịu. Đột nhiên một người suy nghĩ linh hoạt chợt nhỏ
giọng nhắc nhở:
- Chúng ta đi tìm phu nhân cùng thiếu chủ đi?
Lời này vừa ra, tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng, gật gật đầu, lén lút rời đi.
Bên phía Khang Tư sau khi hô lên vài lần, phát hiện tòa thành không
có phản ứng, người chiêu hàng hậm hực lui ra, mà những binh lính thì lại bắt đầu xoa tay, máy bắn đá và xe phá cửa toàn bộ được đẩy đi dời khỏi
trận doanh, trong lúc nhất thời không khí chiến tranh trở nên nồng hậu
hơn, ngay khi Khang Tư chuẩn bị hạ lệnh công kích, tòa thành đột nhiên
xuất hiện một người giơ cờ trắng đầu hàng.
Mọi người nhìn thấy cờ hàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bắt đầu hoan hô.
Người hoan hô đều là những tiểu binh không muốn chết nhưng lại dễ
chết nhất kia, chỉ có những quý tộc không sợ sống chết cùng những lão
binh thì rất bất mãn bĩu môi, chính mình còn chưa có lập được công huân, không ngờ đã đầu hàng, thật mất hứng.
Tuy nhiên so với suy
nghĩ của mọi người lại khác xa, người giơ cờ hàng kia, nhanh chóng buông cờ hàng, sau đó giơ cung tên lên bắn một tên, tiếp theo liền rụt quay
về.
Hành động này khiến cho quân Khang Tư đang sôi trào đột
nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cây tên đang run rẩy trên mặt đất kia, nhìn thấy trên thân tên buộc một tấm da dê, lập tức
nhãn tình sáng lên, người tay chân mau lẹ lập tức lao tới cởi xuống, hai tay cầm lên chạy về phía Khang Tư.
Những quý tộc thân phận đủ để chứng kiến đều tập trung bên người Khang Tư, giờ phút này bọn họ căn bản không có thảo luận vấn đề làm thế nào tấn công Bỉ Khắc bảo, mà là
chuyển sang đề tài làm thế nào bắt đầu thống trị lãnh địa này.
Người minh mẫn đều biết, những quý tộc này bắt đầu cạnh tranh đất đai
phì nhiêu trên Bỉ Khắc lĩnh, đương nhiên, không ai dám hy vọng xa vời
trở thành người sở hữu tất cả lãnh địa.
Bọn họ cũng biết chế
độ quý tộc trong hệ thống Khang Tư khác với chế độ hiện tại. Trong hệ
thống Khang Tư, quý tộc chỉ là một tên gội thân phận, chắc chắn có được
tài phú cùng đặc quyền nhất định, nhưng mất đi quyền lợi muốn làm gì thì làm cùng quyền theo đuổi lãnh địa khổng lồ.
Tuy rằng mọi
người đối với thay đổi như vậy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng bọn hắn cũng không có để ý, dù sao bọn họ đều là tiểu quý tộc, giỏi lắm lãnh địa chỉ là một cái thôn trấn, đại đa số những người khác thì có
lãnh địa là một thông trang.
Đối với bọn họ mà nói, hệ thống Khang Tư hạn chế quy củ lãnh địa quý tộc, cũng không mang đến nhiều tổn thất.
Hơn nữa nếu ngươi không muốn,
Nếu không thể theo đuổi sắc phong lãnh địa khổng lồ, như vậy trở
thành người quản lý một khối thổ địa lớn cũng không tồi, hoặc là người
quản lý như vậy càng có thể chiếm được ưu đãi.
Phải biết rằng
lãnh địa là chính mình, chính mình chẳng những không dám hãm hại vơ vét
quá mức nghiêm trọng, nhưng lại phải nghĩ trăm phương nghìn kế để đưa
lãnh địa phát triển tiến lên, bằng không làm sao có thể truyền lãnh địa
lại cho đời sau?
Hiện tại làm người quản lý này, quản lý thổ
địa chính là Khang Tư, kiến thiết tốt lắm thì nhiều nhất được Khang Tư
tưởng thưởng một phen, không gì thay đổi thì cũng bình thường, biến
thành xấu đi bị khiển trách một phen rồi xong việc. Nếu cũng không có gì nguy hiểm, vậy không bằng liều mạng mắng chửi cướp đoạt một phen mới
được.
Thấy những người đầu nhập vào cấp dưới đó liều mạng khoe mình, liều mạng chửi bới người cạnh tranh, Khang Tư không khỏi nhíu
mày.
Hắn đương nhiên biết những người này cạnh tranh lãnh địa
phì nhiêu kia là vì cái gì, vốn muốn để quý tộc đảm đương người quản lý
hẳn là tốt hơn rất nhiều so với bình dân làm người quản lý. Ít nhát quý
tộc là những người có thân phận có tiền lại có kiến thức, chửng những sẽ không cướp đoạt lãnh địa đến mức quá phận, mà còn có thể kiến thiết
lãnh địa tốt hơn. Mà bình dân làm người quản lý, đầu tiên là vấn đề năng lực, thứ hai bọn họ chưa từng hưởng thụ nên rất dễ dàng bị người mua
chuộc, rất dễ dàng tha hóa, cho nên mới cân nhắc đến quý tộc.
Tuy nhiên hiện tại nhìn bộ dáng tham lam của những quý tộc đó, phỏng
chừng để cho bọn họ đi làm người quản lý, chỉ sợ so với bình dân cướp
đoạt còn lợi hại cùng bí mật hơn.
Xem ra cần phải tìm biện pháp để cho bọn họ không thể không kiêng nể gì như thế.
Khang Tư cũng không có để ý Bỉ Khắc bảo có chống cự hay không, Bá
tước Bỉ Khắc đã trở thành người cô đơn làm sao nhảy bắn được, không bao
lâu nữa sẽ rơi đài thôi.
Đương nhiên, nếu Bá tước Bỉ Khắc nguyện ý đầu hàng, Khang Tư cũng không có hứng giết chết Bá tước Bỉ Khắc.
Hắn căn bản không quan tâm những tên đầu sỏ này có thể đông sơn tái
khởi hay không, không phải bản thân tin tưởng mười phần, chỉ là không
thèm để ý mà thôi.